Chương 6: Hành Động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay lúc này Tiểu Thạch Hạo cũng lập tức lên tiếng: "Đúng vậy, Thạch Thiên tỷ tỷ nói không sai, nếu như chúng ta bị người ta khi dễ một lần thì ất hẳn sẽ có lần thứ hai! Những gì chúng ta đã mất, chúng ta nhất định phải lấy về!".

Nghe được lời của hai tiểu hài tử này nhiệt huyết như thế, nháy mắt khích lệ tinh thần của tất cả mọi người.

"Không sai, Thạch Thiên cùng Tiểu Bất Điểm nói rất đúng! Chúng ta không thể cứ nhường nhịn như vậy".

Nhất thời tất cả mọi người đều rối rít lên tiếng: "Đúng, không thể nhường nhịn nữa, chúng ta hãy đi tìm Bái Thôn đòi lại công đạo!".

"Đi thôi, chúng ta đi tìm Bái Thôn".

Thạch Vân Phong cũng gật đầu nói: "Những gì các ngươi nói đều không sai, chúng ta không thể để bọn họ khi dễ mình, nhưng đi đến Bái Thôn dù sao cũng có tế linh của Bái Thôn chấn giữ. Cho nên chúng ta muốn đi báo thù, nhưng thời điểm này không thích hợp".

"Vậy là lúc nào?". Thạch Lâm Hổ lập tức hỏi.

Lão tộc trưởng suy tư một chút rồi nói: "Lâm Hổ, phái mấy người theo dõi động tĩnh của Bái Thôn đi, một khi có cơ hội chúng ta liền động thủ".

"Được!" Thạch Lâm Hổ hô một tiếng.

Thạch Thiên ở một bên minh bạch, đi đến Bái Thôn quả thực không phải là một hành động sáng suốt.

Xem xét thì tế linh của Bái Thôn cũng không phải là kẻ ăn chay, như vậy cô cần phải trở nên mạnh mẽ hơn mới có thể thủ hộ thôn làng.

Thạch Thiên đã bí mật tu luyện trong hai ngày qua.

Tiểu Bất Điểm cũng đang cường hóa báo thuật Thanh Lân Ưng của chính mình.

Mặc dù Thạch Thiên không thể so sánh với Tiểu Thạch Hạo về mặt thể chất, nhưng mà hiện tại bảo thuật của Thạch Thiên vô cùng phong phú và lợi hại.

Hơn nữa, thứ cô có ưu thế so với Thạch Hạo chính là Thanh Lân Ưng bảo thuật của Thạch Hạo phải từ từ lĩnh ngộ, chậm rãi tu luyện, không thể một sớm một chiều là đạt được a.

Mà Thạch Thiên lại nắm giữ max cấp ngộ tính, khi cô nhận ra thì đã hoàn toàn thành thục rồi.

Vậy nên hiện tại Thạch Thiên, cũng đã không còn yếu kém nữa.

Mấy ngày sau, người Bái Thôn xuất hiện trở lại trên địa bàn của Thạch Thôn.

"Người của Bái Thôn đã xuất hiện trên địa bàn của chúng ra!". Một người đại hán của Thạch tộc nói.

Bây giờ các hán tử của Thạch Thôn đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

"Đám người không biết xẩu hổ này, lần này lão tử sẽ cho bọn họ đẹp mặt!". Thạch Lâm Hổ vung động rìu đá trong tay lạnh lùng nói.

"Đúng vậy, lần này chúng ta sẽ đem bọn hắn một mẻ hốt gọn, chúng ta kkhoong xuất thủ bọn hắn thật sự cho rằng Thạch Thôn của chúng ta dễ bắt nạt!". Thạch Phi Giao tiếp lời.

"Không sai, lần này nhất định phải báo thù!".

Nguyên một đám người tiếp lời.

Tiểu Bất Điểm cùng mấy oắt con của Thạch Thôn đều rất háo hức muốn thử.

Bất quá, lão tộc trưởng Thạch Vân Phong nhìn đến mấy đứa bé nói: "Lần này quá nguy hiểm, cứ ở lại trong thôn, chớ đi!".

"Tộc trưởng gia gia, ta hiện tại đã rất mạnh mẽ, ta có thể chiến đấu!". Tiểu Thạch Hạo lập tức nói.

"Chuyện này là chuyện của người lớn!"

Thạch Thiên biết rằng bọn họ sẽ không thể đại được sự cho phép.

Đợi đến khi nhóm người lớn kia ra ngoài.

Thì Thạch Thiên liền dẫn theo Tiểu Thạch Hạo, lặng lẽ đi theo phía sau đuổi theo họ.

Mọi người Thạch Thôn vội vàng tốc chạy nhanh đi vào sâu trong sơn lâm, nơi này những cây đại thụ che trời bị gãy ngã, dây leo ngàn năm tuổi bị hủy hoại, còn có đủ loại máu thú khiến nơi này thành một mảnh hỗn độn.

"Đuổi theo" Bọn họ không chút nào dừng lại, một đường hướng về phía Bái Thôn mà đi, hy vọng rằng những người kia sẽ không thể đi xa bởi sự cầm cự của những con thú.

Trên núi có những dấu vết rõ ràng, lông thú, máu và có cả vảy của những con thú chỉ dẫn người của Bái Thôn đường rời đi.

Bỗng nhiên lúc này có một mũi tên sắt hướng về phía Thạch Lâm Hổ bay tới.

Kém chút thì đã làm hắn bị thương.

"Chết tiệt!".

Bọn họ nhìn thấy một thiếu niên cầm cung tên mà đứng ở trên núi cách bọn họ ở phía xa, thần sắc lạnh lùng, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng lãnh khốc nhìn chằm chăm vào nơi này.

"Lại là hài tử kia!". Thạch Phi Giao và đám người nhất thời lửa giận bùng lên ngút trời.

Đây là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, dáng người cao gầy, sợi tóc đen bóng mà mềm mại, da thịt thì trắng nõn, cả người rất tuấn tú, nhưng ánh mắt hắn lại rất lạnh lẽo, điều này làm cho mỹ cảm cũng bị phá hủy, thay vào đó lại khiến cho người ta cảm thấy một loại hoang dã và tàn khốc.

"Xú tiểu tử chết tiệt, ngươi dam đến địa bàn Thạch Thôn ta để đi săn bắn!". Thạch Lâm Hổ tức giận hét.

Thiếu niên kia mỉm cười nói: "Xin lỗi xin lỗi, chúng ta cần quá nhiều thức ăn, cho nên chúng ta chỉ có thể ủy khuất Thạch Thôn các vị!".

"Tiểu tử chết tiệt, các người không chỉ cướp đoạt thức ăn của chúng ta, mà còn đả thương người!". Thạch Phi Giao tức giận gầm lên.

"Bởi vì cướp đoạt như vậy, đương nhiên sẽ có thương vong". Thiếu niên kia cười lạnh đáp.

"Xú tiểu tử chết tiệt, đã như vậy rồi chúng ta sẽ không cùng ngươi nhiều lời, các huynh đệ lên a!". Thạch Lâm Hổ giận dữ ra lệnh.

Người của Thạch Thôn theo lệnh mà xuất động cùng người Bái Thôn nháy mắt đã mở ra đại chiến với nhau.

"Ầm ầm!". Một tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang vọng khắp chân trời, bụi đất bay mù mịt, cuộc chiến vẫn cứ thế mà tiếp tục diễn ra.

Thạch Thiên cùng Thạch Hạo đồng thời cũng đã đến nơi. Cũng đã nhìn thấy được trận chiến phía trước.

Tiểu Thạch Hạo siết chặt nắm đấm, giọng sữa thanh thanh lên tiếng: "Bái Thôn chết tiệt, ta chưa từng thấy kẻ bắt nạt nào như vậy!".

Tiểu Thạch Hạo nói xong chuẩn bị xông về phía trước thì bị Thạch Thiên túm lại Tiểu Thạch Hạo.

"Tỷ tỷ, chúng ta không đi hỗ trợ sao?".

Thạch Thiên mỉm cười nụ cười mang theo một tia xấu xa, xảo hoạt, nhìn đến Tiểu Bất Điểm nói: "Tất nhiên chúng ta phải đi giúp đỡ rồi, nhưng mà chúng ta đi vòng từ phía sau lưng và giết bọn hắn một cách bất ngờ!".

Thạch Hạo dường như cũng hiểu được hành động của Thạch Thiên, lập tức gật đầu: "Hảo!, Thạch Thiên tỷ!".

"Đi thôi".

Thạch Thiên mang theo Tiểu Bất Điểm hướng về phía sau, bọn họ lách qua nơi diễn ra trận chiến mà đi về phía trước.

Thạch Thiên dẫn theo Tiểu Bất Điểm hướng về một bên khác mà đi.

Về phía Thạch Thôn, Thạch Phi Giao cùng Thạch Lâm Hổ và những người khác đang chém giết nhóm người Bái Thôn, không phân được thắng thua, cũng khó mà phân thắng hay là bại.

Người của gia tộc Thạch Lâm Hổ nhìn những người đến từ Bái Thôn, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác, hận không thể lập tức nhào tới cấu xé.

"Giết!".

Hai bên lại song phương chém giết nhau.

Mà những người này toàn bộ đều thi triển võ kỹ, đánh ra lực công kích vô cùng kinh khủng.

Bái Thôn cũng không chịu yếu thế, thi triển ra chiến lực mạnh mẽ. Ngay thời điểm lúc hai phe thế lực phân thắng bại.

Ở phía sau người Bái Thôn.

Một vệt thần quang đột nhiên xuất hiện trên bầu trời.

Thạch Thiên cùng Thạch Hạo ở phía sau địch nhân hướng đến Bái Thôn giết chốc.

Trên bầu trời Thạch Thiên sau lưng hư huyễn là đôi cánh Thanh Lân Ưng, túm lấy Tiểu Thạch Hạo đi tới phía sau Bái Thôn.

Người trong Thạch Thôn ai cũng phải kinh hãi một phen.

"Các người nhìn xem, đây không phải là Thạch Thiên cùng Thạch Hạo sao?".

"Sao bọn họ lại tới đây a?".

"Đó là Thanh Lân Ưng bảo thuật sao? Thạch Thiên cũng học được bảo thuật Thanh Lân Ưng rồi sao?".

"Điều này sao có thể? Thạch Thiên chẳng phải không thể tu hành hay sao?".

"Má! Thạch Thiên lão lục này, dấu diếm chúng ta lâu như vậy sao?".

Giờ khắc này tất cả mọi người trong Thạch Thôn đều trợn mắt hốc mồm, nhìn Thạch Thiên và Thạch Hạo trên bầu trời, căn bản là không thể nào tin được.

"Hai người các ngươi mau trở về đi, chỗ đó nguy hiểm a!". Thạch Lâm Hổ đột nhiên giận dữ hét.

Thạch Thiên bay lượn trên bầu trời, một tay nắm lấy Tiểu Thạch Hạo, lớn tiếng nói: "Thạch Hạo, lên!".

Trong nháy mắt Thạch Thiên vung tay lên, trực tiếp ném Thạch Hạo đi.

Tất cả người trong Thạch Thôn đều kinh sợ há hốc mồm, toàn bộ đều chết lặng tại chỗ.

Cái con mẹ nó!, Thạch Thiên tiểu tử thúi này dám đem Tiểu Thạch Hạo làm vũ khí mà ném đi a!!.

----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro