[ BSD + TR ] Nguyện Vì Hắn Quỳ Xuống Cả Đời Tuân Mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• Có hơi OOC nhân vật.

• Thủ lĩnh tể

• Võ trang người đều thuộc Mafia Cảng.

-----------------------------------------------------------

Hắc y thiếu niên lẳng lặng bước đi trong đêm tối, hắn ánh mắt trống rỗng đến vô vị mà nhìn chằm chằm vào màn đêm tĩnh mịch.

Thiếu niên tên Dazai Osamu - Được mệnh danh là con quỷ cô độc của Yokohama.

"....."

"Thủ lĩnh, có chuyện gì sao?"

"Hanagaki quân, đưa ta súng của ngươi."

Hoa Viên Võ Đạo ánh mắt mịt mù khó hiểu nhưng vẫn là tuân lệnh trao súng lục giảm thanh trong tay cho đối phương.

Lập tức, chưa đầy ba giây sao đã bị hình ảnh trước mắt làm cho doạ sợ. Bởi nhà mình thủ lĩnh và phía bên kia đối tác đang chĩa súng vào nhau.

"Bạn cũ của ngươi thật biết cách tiếp đón người khác nha, Hanagaki quân."

"Ta không có quen biết bọn họ, thủ lĩnh."

"Haha....."

Quá Tể Trị phát ra nhạt nhẽo tiếng cười.

"Vậy hôm nay công tác, giao cho ngươi toàn quyền đàm phán đi."

Nói đến đây, hắn quay sang cười cười với Manjiro đám người.

"Các chư vị đây muốn điều kiện trao đổi hợp tác gì sao?"

Phạm Thiên cốt cán người đồng loạt nhìn nhau, không biết suy nghĩ cái gì mà Kokonoi Hajime lại cả gan đưa ra một cái điều kiện hết sức khinh người.

"Giao Hanagaki cho Phạm Thiên chúng ta, chúng ta sẽ lập tức đồng ý hợp tác trong hoà bình."

"Vậy thì có vẻ lần hợp tác này ta phải từ chối rồi."

Cậu lãnh đạm không chút thương tiếc mà từ chối.

".....Tại sao?"

Sano Manjiro mờ mịt nhìn đối phương. Chẳng phải ngươi cùng ta quan hệ thực hảo sao, lại dám từ chối ta?

"Ta đã quỳ xuống tuyên mệnh với thủ lĩnh, cả đời này chỉ quỳ xuống phục tùng mỗi hắn."

Khi ấy ta đang rơi vào trong tột đỉnh của tuyệt vọng, chính hắn đã đến kéo ta ra khỏi sự tuyệt vọng đó.

Thì hà cớ gì ta lại phục vụ làm lệnh mua vui cho ngươi mà không phải hắn?

Nghĩ nghĩ thế nào, Hanagaki quay sang nói với Quá Tể.

"Thủ lĩnh, tổ chức này so với Mafia Cảng chúng ta chính là khác biệt quá lớn, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến chúng ta, vẫn là không nên đồng ý tác hợp."

"Ta không có ý kiến nha, Hanagaki quân, chẳng phải ta đã nói giao cho ngươi toàn quyền quyết định sao?"

"Vậy ta quyết định không chấp nhận hợp tác, liền muốn cùng thủ lĩnh quay trở về."

"Hảo, đều theo ngươi nha."

Phạm Thiên nhìn một màn trước mắt, từ đầu đến cuối đều không được bên kia để vào mắt, lửa giận đương nhiên sẽ bốc lên.

"Đợi đã, các ngươi nghĩ sẽ rời đi dễ dàng thế sao?"

Haruchiyo Sanzu rút kiếm cảnh cáo, xung quanh đây cũng đã cài bom. Liền nghĩ bọn ta sẽ cho hai người các ngươi rời đi dễ dàng như vậy? Còn không tưởng mà đi nằm mơ.

Nhưng là năm giây sau, có một cỗ máy nặng nề đè xuống người hắn, tưởng như chính bản thân sắp bị đem đi mà nghiền nát thành phế vật.

"Dazai tiên sinh, ách đạn ngài nói chúng ta đã toàn bộ gỡ bỏ."

"Tốt lắm, Akutagawa quân, vất vả ngươi rồi."

Thiếu niên nghe chính nhà mình lão sư khen ngợi, lập tức toàn thân run động đến muốn ngất đi.

"Cho ta xem rốt cuộc là kẻ nào cả gan dám nghĩ rằng sẽ giết được ta thủ lĩnh a."

"Vốn dĩ không cần quan tâm a, mũ quân. Liền một đòn tiễn người là hảo rồi nột."

Hai người vừa xuất hiện lần lượt là Nakahara Chuuya và Edogawa Ranpo đều giữ thanh phận Cán Bộ Tối Cao của Mafia Cảng.

".....Thủ lĩnh đã nhìn ra được đến mức này rồi sao?"

Hanagaki nhẹ giọng lên tiếng hỏi, dù đã lăn lộn trong Mafia Cảng được hơn một năm nay, số lần nhìn thấy đối phương đầu óc đại không ít, nhưng là vẫn tránh không được mà hoảng sợ.

"Ngươi nghĩ xem, Hanagaki quân?"

Quá Tể âm trầm cười cười nhìn người bên cạnh, mà đối phương cũng không có trả lời.

"Xử lí đi, Chuuya."

Hắn lạnh lẽo ban lệnh.

Chưa đầy một giây sau đó, toàn bộ thành viên cốt cán Phạm Thiên đều xương cốt tan nát, máu chảy lênh láng mà nằm trên mặt đất.

"Hanagaki quân, này là ta muốn dạy ngươi một bài học."

"Thủ lĩnh muốn dạy ta chuyện gì sao?"

"Làm một Mafia, ngươi không thể quá lưu tình, ngươi có thể giống Odasaku không đả thương người lương thiện, nhưng là nếu kẻ nào làm tổn thương ngươi hay làm tổn hại đến Mafia Cảng chúng ta, ngươi phải cho ta một súng giết hắn hoặc phế hắn đi, có hiểu không?"

"Tuân mệnh, thủ lĩnh."

Hanagaki hiểu, Quá Tể là đang lo lắng cho hắn. Trình độ và kĩ thuật của hắn còn quá kém, hơn nữa đầu óc lại không nhanh nhạy, thậm chí còn không có dị năng lực so với Oda tiên sinh thân thủ cùng dị năng đều lợi hại, nếu như có gặp địch, sẽ không nghi ngờ gì mà dễ dàng chết dưới tay đối phương.

Như vậy, ban lệnh này của thủ lĩnh, ta liền tuân theo đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro