Chương 1. Phiên ngoại Matsuda Jinpei: Đồi hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không có cái ẩm ướt của ngày mưa, cũng không có cái hanh khô trong ngày nắng, hôm nay là một ngày trời đầy mây âm u.

Matsuda Jinpei chợt nhớ tới tiểu hỗn đản nào đó đặc biệt thích loại thời tiết này.

Tên kia mẹ nó chính là khó hầu hạ. Bản chất lại độc lại dã, tính tình hay thay đổi thất thường, duy độc đối với hiếm hôi vài cái sở thích chính là chung tình đến lạ.

Tối qua tên kia cùng hắn than vãn cả một đêm, bảo là nơi đó vừa đói vừa lạnh, hắn còn nghèo tới mức không ăn nổi mì gói, người gầy gò xanh xao thấy mà thương.

Vậy nên hôm nay Matsuda Jinpei quyết định xin nghỉ một hôm đến nhìn hắn. Dù sao từ khi cái hắc y tổ chức cắm rễ mấy chục năm ở Nhật Bản kia bị nhổ, Tokyo liền trở nên phá lệ an bình.

Bạo chỗ tổ vương bài không còn phải thời khắc túc trực tại Sở cảnh sát ngày đêm như trước.

Huống chi, hắn không ở, còn có Hagi trông coi đâu.

Matsuda Jinpei đến cửa hàng tiện lợi mua một vại bia, hai hộp sữa bò cùng một ít đồ ăn vặt. Tất nhiên không thể thiếu mì ăn liền, loại tự sôi. Tên kia tối qua chính là cùng hắn nhắc mãi.

Chuẩn bị xong cần thiết đồ dùng, hắn một đường lái xe thẳng đến khu đồi núi mà không lâu trước đây vừa chuyển nhượng tới danh nghĩa của hắn. Hiện tại, Matsuda Jinpei cũng được coi như một phú hào.

Toàn khu vực này đều là lãnh địa tư nhân, sẽ không có người ngoài tự ý tiến vào. Vậy nên rất ít người biết, nơi đây có một mảnh đất không thua gì thiên đường hoa Hitachi.

Mazda đen băng băng chạy trên đường núi. Hạ tuần tháng tư, rừng phong tháng năm đỏ bắt đầu đâm chồi, thân lá màu vàng, đuôi lá màu đỏ, rực rỡ bậc lửa hai bên đường.

Một cơn gió thoảng qua, tán cây xào xạc, như mở ra khúc hòa âm nhiệt liệt chào mừng người vừa đến.

Đi thêm một đoạn, từ đằng xa đã có thể thấy biển hoa xanh biếc được bao bọc giữa một khung trời ngập sắc đỏ vàng. Cỡ nào bắt mắt!

Ai có thể nghĩ đến, trung tâm khu vực rừng phong, sẽ là cả một ngọn đồi phủ kín Nemophila.

Thảm hoa xanh biếc trải dài, như lạc xuống đại địa vòm trời, cũng như thu nhỏ lại mênh mông hải dương.

Điểm nhấn chính là ở giữa nơi cao nhất ngọn đồi, một cây phong bạc sừng sững trơ trọi đứng. Tại mảnh đất xung quanh đều là phong tháng năm đỏ, nó là đặc biệt, là duy nhất.

Phong bạc tán cây xum xuê, che chắn ánh mặt trời tạo ra dưới chân một vùng bóng râm. Nơi bóng râm bao phủ, chỉ có mềm mại thảm cỏ, không có bất kỳ hoa hay loại cây nào khác.

Nó là mảnh đất này kiêu hãnh quân vương, bất kỳ ai đều kính ngưỡng, bất kỳ ai đều không dám xâm phạm.

Cô độc lại kiêu ngạo tựa như nào đó người.

Khung cảnh mỹ lệ có thể làm say lòng bất kỳ kẻ nào, cho dù là Matsuda Jinpei không phải lần đầu tiên tiến đến khi nhìn lại cũng không khỏi cảm thấy nao nao.

Chỉ là hắn rất nhanh bị lửa giận trong lòng dung hòa cảm xúc. Một nơi như thiên đường cảnh sắc thế này, trên thực tế là tên kia tỉ mỉ bố trí cho mình một nắm mồ.

Mẹ nó!

Matsuda Jinpei biểu tình âm trầm xách theo túi đồ mua ở cửa hàng tiện lợi lúc nãy đi đến bên dưới tán cây ngồi xuống, đối mặt với thân cây. Hắn sở dĩ chọn vị trí như vậy nguyên nhân là cây phong này xét theo nào đó ý nghĩa, được coi là tên kia bia mộ.

Hai năm trước, tên kia dùng tùy ý tiêu sái nét chữ ngay tại thân cây khắc xuống chính mình đại danh, Kitagawa Kaede.

Gần hai tháng trước, tên kia tro cốt dựa theo hắn di nguyện đem rải tại mảnh đất này.

Hôm tang lễ, Hagiwara Kenji tri kỉ đem di ảnh treo ở phía trên vị trí khắc tên. Thanh niên trong ảnh chụp mang đậm nét châu Á tuấn dật, mắt phượng lam xinh đẹp như đại dương lại phản ánh hắn cũng không phải thuần Nhật Bản người.

Người khác đều nói Kitagawa Kaede thanh lãnh tự phụ không coi ai ra gì, nhưng ở Matsuda Jinpei trong nhận tri, tên kia bất quá chỉ là tính khí không tốt, ngơ ngốc phản ứng chậm, thường thức sinh hoạt bạc nhược, cộng thêm lười giao tế.

Matsuda Jinpei nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, Kitagawa Kaede chính bị dọa đến ngây người, ngồi hai tay ôm chân co rúm trong biển lửa, cách hắn không xa còn có một quả bom kiểu mới đang không ngừng đếm ngược.

May mà loại bom này rất ít chịu nhiệt độ cao ảnh hưởng, duy nhất điều kiện phát nổ là đến thời gian chỉ định, bằng không tên kia xác định đã thi cốt vô tồn.

Cấu trúc bom kiểu mới so với bình thường thập phần xảo quyệt, rắc rối lại hay thay đổi, bẫy rập nhiều đến cảnh sát tháo dỡ chuyên nghiệp thấy đều tuyệt vọng. Kể cả tham gia bạo chỗ tổ không lâu đã được xưng vương bài Matsuda Jinpei muốn dở bỏ cũng phải mất khá nhiều thời gian.

Dân cư di tản hoàn thành. Nhìn đếm ngược còn không đến 1 phút, Matsuda Jinpei trong lòng thóa mạ cái tên đã cải tạo bom ác liệt gia hỏa kia một đốn, động tác nhanh chóng đem thiếu niên trước mặt ôm lên, hộ trong lòng ngực, từ cửa sổ lầu 3 lao ra ngoài.

Nhờ có bên dưới rậm rạp lùm cây làm giảm xốc mà hai người xem như tiếp đất an toàn. Chỉ là người bảo hộ bất quá xây xát nhẹ, người chịu bảo hộ bị xung lực chấn đến gãy xương chân.

Cũng chính là từ khi đó, Matsuda Jinpei bị tiểu hỗn đản kia đi theo ăn vạ.

Matsuda Jinpei lần đầu tiên trong đời mới biết được, thương ở chân người còn mẹ nó có thể mất trí nhớ. Bác sĩ nhiều lần kiểm tra đều không biết vấn đề xảy ra nơi nào, cuối cùng kết luận là do cú sốc tâm lý quá lớn.

Dựa theo cảnh sát tình báo điều tra, Kitagawa Kaede là một cô nhi, không thân nhân, không bằng hữu, từ 16 tuổi bắt đầu khắp nơi làm thêm nuôi sống bản thân, mạng lưới quan hệ đơn giản vừa xem hiểu ngay.

Một thanh niên tròn 20 tuổi, bởi vì trường kỳ dinh dưỡng bất lương mà thân hình nhỏ nhắn, xanh xao gầy gò giống cái vị thành niên.

Vốn là lẻ lôi một mình, hiện tại còn mất trí nhớ, từ khi tỉnh lại ở bệnh viện, Kitagawa Kaede ngoại trừ Matsuda cảnh sát người đã cứu hắn ra, đối với ai đều không phản ứng. Vậy nên đợi tới khi xuất viện, Matsuda Jinpei chỉ còn cách mang người về nhà.

Dù sao chung cư 3 phòng một sảnh của hắn và Hagi cũng không kém chỗ ngủ thêm một người. Huống chi đây bất quá là kế sách tạm thời.

Chỉ là không ai nghĩ tới cái tạm thời này kéo dài tận 7 năm.

Cứ tưởng sẽ tiếp tục đi xuống như vậy, cuối cùng lại có một người vĩnh viễn rời đi.

Matsuda Jinpei đem mì tự sôi nấu, cắm ống hút vào trong hộp sữa bò, sau đó đẩy đến bên cạnh thân cây.

Hắn bật nắp lon bia, hương bia lan tỏa, hòa quyện cùng thoang thoảng hương hoa khắp núi đồi, làm người chưa uống đã say.

Quyển mao nam nhân ngửa đầu nhấp một ngụm bia, vị đắng chát kích thích đầu lưỡi. Hắn mặc cho chính mình phóng túng đầu óc, đem suy nghĩ mê mang phiêu xa.

Matsuda Jinpei cùng Kitagawa Kaede rốt cuộc là cái gì quan hệ?

Cứu người cùng được cứu người?

Lâm thời người giám hộ cùng mất trí nhớ thiếu niên?

Chủ nhà cùng khách hợp thuê?

Bằng hữu...

Thân nhân...

Hay là... đối tượng ái muội?

Lúc mới đầu hắn là bất đắc dĩ tạm thời nhận trách nhiệm chăm sóc cái kia tiểu hỗn đản.

Đến khi vết thương ở chân lành, Kaede tên kia đề nghị muốn cùng bọn họ tiếp tục hợp thuê, vẫn là tháng nào cũng ghi nợ tiền nhà cái loại này.

Sau lại, hắn và Hagi dần xem việc tên kia ở cùng trở thành hiển nhiên, cứ thế sống chung dưới một mái nhà.

Lâu ngày sinh hoạt ở bên nhau, cả Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei rõ ràng nhận ra Kitagawa Kaede đối với Matsuda Jinpei cảm tình so với bất kỳ ai đều đặc biệt.

Bản thân cái kia hỗn đản cũng không thèm che giấu điều này.

Kitagawa Kaede chính là xem mặt mà hạ đồ ăn, hắn đối người ngoài mắt điếc tai ngơ, đối Hagiwara Kenji sẽ thân cận hữu hảo, duy độc đối Matsuda Jinpei mới có thể phóng túng thả bay tự mình.

Kitagawa Kaede không ngại ở Matsuda Jinpei trước mặt bày ra chính mình tiêu cực. Hắn lười nhác, vụng về, tùy hứng, còn có một loạt bất lương thói quen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro