Chương 30. Chính văn: Người quen.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Temps nói sẽ bồi Kaede đến bệnh viện, quả thật chỉ giới hạn trong "đến" cái này tự.

Xe vừa dừng trước cửa bệnh viện, hắn đã gấp không chờ nổi muốn cùng cửu biệt gặp lại bạn tốt đường ai nấy đi.

Bước xuống cửa xe, tóc nâu cà phê thanh niên tự mang lên mũ lưỡi trai, sau đó tháo xuống chính mình mắt kính giá lên trên tóc đen thanh niên chóp mũi.

"Mắt không khỏe không cần trực diện ánh nắng. (Nam) Mụ mụ (Lys) không ở, hiện tại chỉ còn hai huynh đệ chúng ta nương tựa lẫn nhau. Đệ đệ ngoan tự mình vào bệnh viện khám đi thôi, ca ca phải đi kiếm tiền dưỡng gia."

Temps giọng nói ấm áp nhu hòa, động tác thân cận, biểu cảm còn gãy đúng chỗ ngứa diễn xuất một cái huynh trưởng đối đệ đệ sủng nịch cùng với bị hoàn cảnh buộc bất đắc dĩ. Thêm nữa hắn 1m8 chiều cao vượt trội hơn 2cm so với Kaede. Cho nên hai người đứng cạnh miễn cưỡng giống như là hai huynh đệ.

Temps diễn xong liền đi rồi.

Kaede nhìn theo tên kia không biết từ đâu móc ra di động vừa đi vừa tra địa chỉ bóng dáng. Thấu kính dưới ánh mặt trời lóe sáng, cảm xúc bên trong màu lam đôi mắt khiến người phân biệt không rõ.

Hắn đứng lặng một hồi mới quay lưng vào bệnh viện.

Ở cách đó không xa hai cái nữ hài thấy được từ đầu đến cuối, hưng phấn nhỏ giọng thảo luận lên:

"Huynh đệ hai người bọn họ cảm tình thật tốt."

"A, ca ca sủng nịch giúp đệ đệ mang lên mắt kính, đệ đệ sau lại quyến luyến nhìn theo bóng lưng người rời đi. Khái tới rồi, khái tới rồi!"

Keade không để ý tới hai nữ hài kia não bổ cái gì. Trong mắt bọn họ huynh hữu đệ cung cảnh tượng, ở hắn nơi này chẳng qua là bạn thân diễn nhau một màn. Lời Temps nói đơn giản phiên dịch là: 'Lys không ở đây không có người quản chúng ta. Ngươi tự mình đi bệnh viện lấy giấy khám bệnh, ta ra ngoài lãng một chút.'

Giao ra tùy thân đồ vật là một loại chỉ bọn họ lẫn nhau ngầm hiểu cam kết. Temps đưa hắn mắt kính có ý tứ biểu đạt: 'Yên tâm, lần này ta sẽ không làm sự.'

Đến nỗi Kaede đứng tại chỗ suy tư là vì hắn đã nhìn ra Temps tình huống có lẽ rắc rối hơn hắn đã nghĩ. Hắn hiểu chính mình bạn tốt. Tên kia là người có thể vì hoàn thành nhiệm vụ làm ra kinh thế hãi tục hành động, nhưng sẽ không theo đuổi chi tiết đến mức muốn tìm cái địa chỉ đều phải lấy điện thoại ra tra tra.

Đừng nghĩ rằng hắn quá đa nghi, xem nhẹ chỉ một chi tiết nhỏ không thể phản ánh điều gì. Temps yêu thích nghiên cứu học thuật như y học, nhưng hắn không thích sử dụng các loại sản phẩm công nghệ điện tử phải tự mình thao tác. Thay vào đó hắn càng ưu tiên trí tuệ nhân tạo.

Temps lần này hoặc là muốn đánh lừa thị giác những người từ nãy đến giờ vẫn luôn theo đuôi bọn họ.

Hoặc là đã làm chuyện gì khiến 1906 không thèm phản ứng hắn.

Lại hoặc là......

Phải lên trống trãi sân thượng mới có thể cùng hắn kể ra câu chuyện. Kaede cảm thấy hiện tại hắn đã chờ không kịp muốn nghe đâu.

Thanh niên quay lưng cho nên hai cái nữ hài kia không thấy được, trong mắt các nàng thẹn thùng lại quyến luyến ca ca đệ đệ, hắn phong thần tuấn lãng khuôn mặt dưới lớp khẩu trang đang nứt ra một cái đầy hắc khí tươi cười.

Kaede đã quá quen thuộc với mọi thủ tục cần làm khi đến bệnh viện. Đời trước hắn đã đến không biết bao nhiêu lần, có thể nói lộ tuyến từ nhà đến bệnh viện chiếm 2/3 trong tần suất hắn ra cửa.

Chỉ là lần này bên cạnh không có người đi cùng, cũng không còn ai thế hắn lo liệu mọi chuyện.

Từ nghèo tới giàu thì dễ, từ giàu về nghèo mới khó sao.

So với chưa từng thuộc về mình, cảm giác có được rồi lại mất đi mới càng thêm dằn vặt người.

Tuy nhiên, Kaede thói quen che giấu tự mình yếu điểm trước mắt người ngoài. Cho dù hiện tại mắt có xốn, chân có đau, lòng có hụt hẫng vô thố, hắn bước đi vẫn là tiêu sái thong dong.

Hành lang thông đến khoa chỉnh hình đi ngang qua sân vườn. Kaede tới chỗ ngoặc liền nghe truyền đến tiếng khóc của nữ sinh, cùng với tiếng nhỏ giọng an ủi an ủi một hồi bản thân cũng muốn khóc theo nam sinh.

Vốn định trực tiếp lướt qua không thèm để ý, nhưng khi thấy hai đương sự là ai, bước chân của Kaede hơi chậm lại.

Không nghĩ tới lúc này lại có thể gặp được người quen.

Đang khóc đến sắp thở không ra hơi là đời trước hắn nhận thức người. Còn đang ở bên cạnh an ủi là nàng thanh mai trúc mã tiểu bạn trai.

"Namiko, thành thật xin lỗi. Ta lần sau sẽ cẩn thận không để bị thương nữa. Ngươi đừng khóc có được không?"

"Nhìn thì dọa người chút thôi, thật ra không có việc gì. Ngươi có bệnh tim không cần quá kích động. Ngoan nha."

"Namiko không khóc, ta lập tức liền mua bánh đậu xanh ngươi thích cho ngươi. Hay ngươi muốn cái gì chỉ cần ngươi nói ta đều nghe theo, đừng khóc nữa mà."

"Ta có mang kẹo chanh theo, ngươi muốn ăn sao? Tất cả đều cho ngươi."

"Namiko, chiều nay ta không đến trường nữa, ta ở lại bồi ngươi, không khóc."

Nam sinh nói một hồi cái kia kêu Namiko nữ sinh vẫn không ngừng khóc, hắn luống cuống tay chân không biết làm sao, cuối cùng chỉ có thể ôm người vào lòng.

Nữ sinh rốt cuộc ổn định một chút, nhưng nàng vẫn là không nín khóc. Tú lệ như họa mặt mày che giấu không được khổ sở. Nàng hít hít đã khóc đến ửng đỏ lên mũi nhỏ, thanh âm nghẹn ngào.

"Natsuki là cái ngu ngốc."

"Đúng vậy, đúng vậy. Ta là cái ngu ngốc."

Kaede cảm thấy tán đồng. Còn không phải là ngu ngốc sao? Tên nhóc kia khẳng định chưa hoàn toàn rõ ràng hắn bạn gái vì cái gì mà khóc. Nữ sinh trong ánh mắt không chỉ có đau lòng mà còn ngập tràn áy náy cùng bất lực.

Namiko lúc này đã biết tin Natsuki của nàng bởi vì muốn kiếm thêm tiền cho nàng chữa bệnh mà bỏ học đi làm mấy phân kiêm chức. Vì hắn tuổi không lớn ở nơi làm việc không thiếu chịu người khi dễ dẫn đến bị thương. Hắn hiện tại còn nói dối giấu nàng.

Nữ sinh càng nghĩ càng thấy giận. Giận hắn ngốc, cũng giận bản thân vô dụng chỉ có thể làm liên lụy hắn.

Kaede nhìn ôm chầm lấy nhau đôi tình lữ. Thiếu niên cẩn thận săn sóc chính mình bạn gái. Ốm yếu thiếu nữ ỷ lại dựa vào lòng chính mình bạn trai.

Có vài hộ sĩ đi ngang qua liền thiện ý mỉm cười, nhỏ giọng cảm khái bọn họ cảm tình thật tốt.

Chỉ có mình Kaede là biết rõ này đôi khổ mệnh uyên ương tương lai cũng không thế nào tốt đẹp.

Tuấn tú thiếu niên bị kẻ khác tra tấn đến không ra hình người.

Mà ngày nào nhu nhược động lòng người nữ tử sẽ hắc hóa thành thế giới ngầm đều phải đối nàng sợ hãi rắn rết mỹ nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro