Chương 5. Phiên ngoại Matsuda Jinpei: Sở ái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại với Matsuda Jinpei.

Matsuda Jinpei ngồi đối diện với Kitagawa Kaede "bia mộ" mà uống bia. Vài lon đi xuống, hắn cảm thấy hắn đầu óc bắt đầu mơ màng. Hẳn là ngà say đi.

Trống rỗng bụng bị cồn chiếm dụng, dạ dày cuồn cuộn quặn đau, như bị nóng cháy hoặc là xé rách, kim châm nhoi nhói từng hồi.

Ở Tokyo làm cảnh sát, có thể nói nhất nhiều việc chính là hình trinh cùng bài bạo. Dường như mỗi ngày đều có thể xảy ra án kiện, cái nào địa hình đều có thể trở thành nơi an trí bom.

Làm một người bận rộn cảnh sát, ăn uống không đều độ, Matsuda Jinpei mắc chứng đau dạ dày. Thật ra hắn cũng không mấy quan tâm vấn đề này cho tới khi hắn gặp cái kia tiểu hỗn đản.

Kitagawa Kaede một thân thói quen xấu, là điển phạm của không biết chăm sóc bản thân loại hình. Lúc bị gãy chân đi bệnh viện, thuận tiện cho hắn làm cái khám tổng quát, tên kia trừ đầu óc ra toàn thân đều có vấn đề. Không đúng, hắn đầu óc cũng có vấn đề, hắn tự nhận chính mình mất trí nhớ đâu. Diễn còn rất giống.

Matsuda Jinpei làm sao có thể không nhận ra tên kia là giả vờ. Hắn là cảnh giáo thời kỳ một trong những người xuất sắc nhất, là hiện tại ưu tú cảnh sát, còn là một cái trực giác hệ người.

Bài bạo tổ vương bài khi đó chỉ là muốn xem xem tiểu tử này có mục đích gì. Đặt dưới mí mắt quan sát là một lựa chọn không tồi. Huống chi hắn chân bị thương, di chuyển khó khăn, một mình cũng không tiện.

Hơn nữa, cái kia đôi mắt khi nhìn về phía hắn làm hắn có cảm giác rất lạ, như thể một cái không tiếng động kêu cứu người.

Rõ ràng là trong vắt xanh biếc như nền trời, lại khiến cho người ta có loại cứng ngắt, giả dối, dễ vỡ, tua nhỏ. Nói thế nào đâu, so với nền trời, cặp kia con ngươi càng giống pha lê châu.

Một đôi toàn thân là vết nứt màu lam pha lê châu.

Vốn dĩ chỉ nghĩ ở chung là tạm thời, kết quả lần đó, tiểu hỗn đản Kitagawa Kaede cứu đại hỗn đản Hagiwara Kenji.

May mà nhờ có Kitagawa Kaede, nếu Hagiwara Kenji chết đi, Matsuda Jinpei không biết chính mình sẽ thành ra thế nào. Có lẽ sẽ giống như lời hứa khi gọi điện thoại, điên cuồng tìm ra hung phạm, vì Hagi báo thù. Hoặc có lẽ một ngày nào đó cũng vì chính mình tín niệm chết đi. Ai biết được.

Nhưng cũng vì Kitagawa Kaede, Matsuda Jinpei mới thành ra nông nỗi này.

Táo bạo thẳng tính lại ngạo kiều Matsuda Jinpei dù không nói ra nhưng luôn cảm kích hắn người nhà, hắn osananajimi cùng mấy cái bạn thân. Bọn họ sẽ nhân nhượng hắn tính tình, sẽ giúp hắn điều tiết cùng người xung quanh quan hệ. Chỉ cần ở cùng bọn họ, hắn sẽ là bị chiếu cố người.

Cho nên lần đầu tiên trong đời xuất hiện người khiến hắn phải đi toàn tâm toàn ý chiếu cố, người kia liền trở nên đặc biệt.

Theo lý thường mà nói, đối với Matsuda Jinpei loại này tính tình rất khó xuất hiện trường hợp như vậy.

Nhưng duyên phận chính là muốn cũng ngăn không được.

Từ khi Kitagawa Kaede cứu Hagiwara Kenji, Matsuda Jinpei bởi vì cảm kích mà đối hắn nhiều hơn chiếu cố. Từ mới đầu đơn giản vụn vặt, đến sau lại từng li từng tí.

Thêm nữa Kitagawa Kaede tên kia chính là thể loại cho hắn một cái cột, có thể theo đó leo lên tận trời. Có người chiếu cố hắn, hắn bản thân liền bãi lạn.

Hắn dựa dẫm vào Matsuda Jinpei, thân cận Matsuda Jinpei, mỗi ngày đều xoay quanh Matsuda Jinpei.

Kitagawa Kaede một trong những thú vui chính là chọc giận Matsuda Jinpei. Lời cợt nhả không dứt, còn có thể dùng nhất nghiêm túc thái độ làm ra ái muội hành vi, rồi lần nào cũng tinh chuẩn mà chọn đúng điểm dừng.

Có hắn ở, bọn họ chung cư lúc nào cũng nhộn nhịp.

Hạt giống theo thời gian vun đắp mà nảy mầm. Tình cảm theo thời gian tiếp xúc mà sinh trưởng.

Chỉ là đôi khi không nói ra tình cảm, sẽ cách cả lạch trời.

Matsuda Jinpei không biết nên hình dung hiện tại chính mình thế nào.

Nói là bình thường, hắn thật sự rất bình thường đâu. Mỗi ngày vẫn đi làm rồi về nhà, vẫn là bạo chỗ tổ vương bài, cùng Hagi tên kia được xưng song tử tinh.

Nói là không bình thường, hắn xác thật không bình thường. Không có người bình thường nào sẽ luôn trông thấy biết rõ đã chết đi người. Không có người bình thường nào trong mắt thế giới sẽ trở nên mơ mơ hồ hồ.

Mọi người đều đi tới, chỉ có Matsuda Jinpei dừng lại ở cái kia đêm mưa.

Đêm ấy, Kitagawa Kaede cả người là thương bất lực dựa vào tường. Hắn màu đen áo gió ướt sũng, không rõ là do máu hay nước mưa, nhưng dưới thân hắn vẫn không ngừng lan ra máu loãng thì rất rõ ràng.

Thấy Matsuda Jinpei đến, Kitagawa Kaede vô thần ánh mắt thoáng hiện một tia quang, rồi rất nhanh thay thế bằng tràn ngập bất đắc dĩ cùng tiếc nuối.

Hắn biết, hắn sắp không được rồi.

Rốt cuộc... Nên vẫn là không nên nói?

Hắn cố làm ra thường ngày đối hắn quyển mao tiên sinh thiếu tấu tươi cười, không chớp mắt nhìn thẳng người vừa tới.

Mặc dù hiện tại, hắn đã nhìn không rõ.

Còn có thể nhận ra Matsuda Jinpei, bởi vì là Matsuda Jinpei.

"Ngươi đã đến rồi nha."

Matsuda Jinpei thông qua kia song màu lam đôi mắt nhìn thấy vô cùng chật vật chính mình, muốn đem người nhanh chóng đưa đi, nhất thời lại không biết xuống tay từ đâu.

"Đừng động, đội cứu hộ lập tức tới rồi."

"Không.. khụ... Không kịp." Ho khan tác động đến vết thương làm mắt lam thanh niên đau đến cong lưng, nhưng hắn vẫn cố gắng mỉm cười nói hết lời. "Ta sinh ra tại Bắc Mỹ...khụ.. quyển mao tiên sinh.... ngươi biết Nemophila sao?"

Giọng nói dần yếu ớt, cuối cùng tan đi trong màn mưa.
...................

Matsuda Jinpei đưa mắt nhìn trải rộng như hải dương xanh biếc Nemophila.

"Ta tất nhiên là biết."

Cũng bởi vì biết, cho nên mới không cam lòng.

Đến cuối cùng, kia mỏng manh tờ giấy vẫn chưa bị đâm thủng. Hoàng tuyền lộ thay thế được lạch trời.

Tóc quăn thanh niên lấy ra điện thoại, trầm ngâm nhìn cùng người kia khung chat một hồi. Sau đó ngón tay bay nhanh trên phím chữ gửi đi hôm nay phân tin nhắn.

[Ta vốn không có chờ mong, nhưng ngươi lưu cho Hagi tin nhắn, vì cái gì không nghĩ tới ta đâu?]

Đối thoại xếp hàng chỉnh tề bên nửa phải màn hình điện thoại. Chỉ có gửi đi, không có hồi âm.

Sớm đoán được thì sẽ không thất vọng.

Matsuda Jinpei tự giễu cười. Hắn ngồi dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Khi quyển mao thanh niên vừa đứng dậy, một cơn gió mạnh thổi qua làm cho treo trên thân cây ảnh chụp rơi xuống, khung ảnh vỡ ra, lộ ra bị che giấu phía sau một bức xấu manh tranh vẽ.

Matsuda Jinpei biết bức tranh này.

Lúc trước khi tiểu hỗn đản đang ngồi bên cửa sổ vẽ tranh, hắn từ phía sau lại gần, thấy trên giấy trắng hoạ một vòng tròn lớn, phía bên trên họa một đoạn nhiều cái cong cong vòng cung đường viền.

Matsuda Jinpei hỏi: "Đây là đang vẽ gì?"

Kitagawa Kaede mỉm cười giảo hoạt: "Vẽ ngươi."

Tiểu hổn đản dùng cốt cách xinh đẹp ngón tay chỉ vào vòng tròn "Nhìn, đây là ngươi mặt". Đầu ngón trỏ đồ theo nét vẻ viền cung mà di chuyển "Đây là ngươi tóc nga, quyển mao ngu ngốc".

Vừa nói xong câu đó, cảm nhận được hắc khí từ phía sau truyền đến, cầu sinh dục cực cường lại chuyên tìm đường chết người trực tiếp từ trên ghế nhảy lên, xoay người liền chạy.

Bây giờ nhìn lại, bức vẽ đã hoàn thành, viền bên ngoài không chỉ có phía trên mà bao bọc toàn bộ vòng tròn, được dùng bút lông cam vàng tô lên.

Này nào giống vẽ người.

Mặc dù vẫn như thế xấu, nhưng mơ hồ nhìn ra được, đây rõ ràng là hoa hướng dương, hoặc là...một cái tiểu thái dương.

Matsuda Jinpei phát hiện phía sau bức vẽ còn có vài hàng chữ nhỏ:

'Trong bóng đêm sinh vật khát vọng ánh sáng, hướng tới quang minh nhưng chú định không thể nào tồn tại dưới mặt trời.

Đừng vì ta bi thương.'

'Ta không rõ thế nào là ái. Nhưng nếu ái là ở bên cạnh một người sẽ khiến ngươi cảm nhận được ấm áp hạnh phúc, khi xa nhau sẽ thấy nhớ mong, có thể vì người kia nguyện ý làm tất cả, cũng sẵn sàng từ bỏ tất cả.

Ta tưởng, ta muốn nói với người khiến ta có cảm giác ấy là:

"Matsuda Jinpei, ta yêu ngươi."'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro