Chương 4: Thân nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4: Thân nhân

Nặc Đinh sơ cấp Hồn sư học viện. Đại sư đang ở trong phòng mình xem sách.

"Phanh, phanh, phanh" lúc này, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên. Đại sư cau mày, bình thường ngoại trừ Đường Tam, căn bản sẽ không có người tới nơi này của hắn. "Mời vào." Đại sư đặt quyển sách trong tay xuống, nhàn nhạt nói.

Cửa mở, một thân ảnh cao lớn từ bên ngoài đi đến. Hắn mặc một thân đơn giản màu xám trường bào, mái tóc đen rối loạn trên vai, trên khuôn mặt già nua có khắc đầy tang thương.

"Chào ngài, Đại sư." Thanh âm của người đến trầm thấp mà có chút khàn khàn.

"Ngươi là?" Chậm rãi đứng lên, trong mắt Đại sư toát ra vài phần nghi hoặc.

Người áo xám nhàn nhạt nói: "Nói ra, chúng ta hẳn là có hai mươi năm không gặp rồi. Với bộ dáng đồi bại của ta hiện nay, cũng khó trách ngươi không nhận ra ta. Ta gọi là Đường Hạo."

Đường Hạo sau khi từ biệt Bạch Linh Âm rời đi, hôm nay hắn mới đến gặp Đại sư. Người này là thầy của Đường Tam, hắn cũng không muốn làm khó, trò truyện mấy câu lãnh đạm, trước khi rời đi hắn ném cho Đại sư một miếng lệnh bài đen nhánh.

Nhìn thân ảnh cao lớn của Đường Hạo đã biến mất, Đại sư đứng ở nơi đó cả nửa ngày cũng không có động tác gì. Một lúc lâu, hắn mới chậm rãi cúi đầu, ánh mắt rơi vào trên khối lệnh bài kia, khóe miệng toát ra một tia cười khổ: "Không nghĩ tới, thần tượng của ta đã biến thành bộ dáng này."

Mặt trời hạ xuống phía tây, ba thân ảnh ngồi trước cửa tiệm rèn tâm sự. Bạch Linh Âm lẳng lặng ngồi nhìn Đường Tam cùng Tiểu Vũ trò chuyện trong lòng thở dài, thầm mắng Đường Hạo.

Đường Tam nhìn Tiểu Vũ hoạt bát lại nhìn Bạch Linh Âm ôn hòa phảng phất như là quyết định cái gì đó. Thấn thể hắn chợt lóe, đứng trước mặt hai người "Tiểu Vũ, Linh Âm, ta cho các ngươi xem một số thứ"

Đường Tam mang theo hai người chạy đến đỉnh núi mới ngừng lại, tại dưới tình huống toàn lực thúc dục Huyền Thiên Công, hắn cũng không khỏi có chút thở dốc. Bạch Linh Âm theo phía sau, nhìn thân pháp của hắn, ánh mắt hơi lóe lên.

Đứng ở đỉnh núi, mặt Đường Tam hướng mặt trời chiều, hai mắt đã bị màu tím che kín: "Tiểu Vũ, Linh Âm, ta muốn hỏi các ngươi một vấn đề nghiêm chỉnh, cũng hy vọng ngươi có thể trả lời thật cho ta."

Đường Tam chậm rãi xoay người, nghiêm chỉnh nhìn hai người: "Các ngươi nguyện ý làm muội muội, đệ đệ của ta không? Ta thật sự hy vọng có thể lại có một thân nhân."

Bạch Linh Âm sửng sốt, trong lòng nghiến răng. Đường Hạo xem việc tốt của ông đi. Làm sao lại có thể khiến cho một đứa trẻ mới 7 tuổi nghĩ rằng trên đời này hắn đã không còn thân nhân. Tạo nghiệt a. Phía sau, nghe Đường Tam giải thích gia cảnh của hắn, cái gì mà xuất thân bình dân cùng khổ rồi sợ xuất thân chênh lệch, ngay cả bằng hữu cũng không làm được. Bạch Linh Âm càng có xúc động muốn mở to miệng mắng Đường Hạo một trận.

Đường Hạo ở phương xa hắt hơi một cái. Xoa xoa mũi có chút không hiểu. Trở thành phong hào đấu la mà vẫn có thể bị cảm sao.

Bên kia, nhìn mắt Đường Tam lóe ra lệ quang, hai mắt của Tiểu Vũ dần dần hồng lên: "Nếu có một ngày, có rất nhiều người muốn giết ta, những người đó ngươi lại đánh không lại, vậy làm sao bây giờ?"

Đột nhiên trên mặt Đường Tam toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt: "Vậy xin mời bọn họ trước hãy bước qua thi thể của ta đi."

Tiểu Vũ trầm mặc, Đường Tam cũng không có tiếp tục nói nữa, ánh hoàng hôn dần dần rút đi, lúc này những ngôi sao trên bầu trời đã lặng yên mọc lên.

"Ca." Tiểu vũ dùng một chữ đơn giản phá vỡ sự bình tĩnh của hai người trong lúc đó. Vẫn cố nén nước mắt, tại giờ khắc này rốt cục nó chảy xuống, hai tay run rẩy của Đường Tam kéo tay của Tiểu Vũ: "Cám ơn ngươi, muội muội."

Lau lau nước mắt, Đường Tam nhìn về phía bị đã bị bóng tối che khuất giọng có chút nghẹn ngào "Còn ngươi, Linh Âm"

Nghe thấy câu hỏi của Đường Tam, Bạch Linh Âm chậm chạp bước ra chăm chú nhìn hắn, chần chờ không biết trả lời ra sao.

Đường Tam nhìn Bạch Linh Âm đắm mình dưới ánh trăng. Tóc dài màu bạc tung bay trong gió, đôi mắt màu xanh ngọc bích sáng ngời. Ngay từ lần đầu gặp mặt, Đường Tam đã biết Bạch Linh Âm xuất thân cao quý. Nhìn trang phục Bạch Linh Âm mặc rồi lại nhìn của mình, không hiểu sao Đường Tam có chút tự ti "Nếu ngươi không muốn cũng không sao, chúng ta vẫn là bằng hữu"

Bạch Linh Âm nhìn hắn tự ti, có chút đau lòng: "Chúng ta không gặp nhau được mấy lần, còn chưa hiểu rõ nhau. Ngươi thực sự muốn ta trở thành đệ đệ của ngươi sao. Sau này ngươi chắc chắn sẽ không cảm thấy hối hận sao. Tính khí ta không tốt như ngươi nghĩ. Ta..."

Bạch Linh Âm còn chưa nói xong đã bị Đường Tam ngắt lời, hắn chăm chú nhìn cô cam đoan "Linh Âm, ta biết, nhưng ta càng tin tưởng vào trực giác của mình. Ta tin ngươi. Hơn nữa ta cũng sẽ không hối hận. Vậy nên ngươi có muốn trở thành đệ đệ của ta không"

Bạch Linh Âm ngây người nhìn Đường Tam rồi cúi đầu không nói gì. Đường Tam cũng không thúc giục kiên nhẫn đợi đáp án. Gió thổi cuốn những sợi tóc trắng bay lên, Bạch Linh Âm đưa tay vén gọn chúng qua tai, ngẩng khuôn mặt thanh tú tinh xảo, nở nụ cười nhìn Đường Tam, trên khóe mắt còn vương một giọt lệ: "Được thôi. Ca ca"

Đường Tam cười, ôm Tiểu Vũ cùng Bạch Linh Âm vào lòng. Vốn ít cùng người khác tiếp xúc thân mật Bạch Linh Âm hơi cứng người nhưng không hiểu sao bị Đường Tam ôm cô lại thấy an tâm.

Màn đêm phủ xuống, ba người ngồi ở đỉnh núi, cảm thụ sự ấm áp nhìn trăng và sao trên bầu trời, hào khí thân mật, không khí tươi mát, mang theo đến cảm giác thư thích. Đường Tam nhìn đệ đệ, muội muội giọng nói cam đoan: "Tiểu Vũ, A Âm, ta chắc chắn sẽ bảo vệ hai người"

Bạch Linh Âm ngồi bên cạnh Đường Tam, thấy hắn nói vậy, cô ngẩng đầu nhìn ánh trăng xinh đẹp trên kia, nhớ đến thân phận của mình, một tia sáng không rõ lóe lên trong đáy mắt vui vẻ nói "Được ca ca. Ta cũng sẽ bảo vệ hai người..." cho dù phải chết Bạch Linh Âm tự nhủ trong lòng

Tiểu Vũ ngồi một bên có chút không vui "A Âm, đệ đệ phải là do tỷ tỷ bảo vệ. Còn không đến lượt đệ"

Bạch Linh Âm nhìn Tiểu Vũ, cười đôi mắt có hơi híp lại "Tiểu Vũ, ngoan. Gọi ca ca"

Nụ cười này của Bạch Linh Âm khiến Tiểu Vũ hơi rụt rụt cái cổ, trốn sau lưng Đường Tam lè lười. Đường Tam cưng chiều xoa xoa đầu Tiểu Vũ. Cha đi, nhưng hắn lại có một người muội muội, một người đệ đệ, Đường Tam ngửa đầu nhìn phía bầu trời, hướng về những ngôi sao trên bầu trời yên lặng phát hạ lời thề của cả cuộc đời.

Ở đằng xa, Bạch Long Khanh nhìn 3 đứa trẻ, à không hai đứa trẻ và một con thú, ngồi với nhau ấm áp mà thở dài trong lòng không hiểu sao nổi lên nguy cơ. Cái cảm giác giống như nhà mình vất vả trồng cải trắng lại bị heo ủi mất. Bạch Long Khanh xoa xoa ngực đè nén cảm giác quái dị trong lòng.

Sau này, Bạch Long Khanh nhớ lại khoảnh khắc này, cảm thấy hối hận vô cùng. Nếu biết sau này hắn sẽ bị đại ca đen mặt đánh suốt ngày thì chắc chắn hắn sẽ không đứng yên một bên nhìn như hiện tại. Chất nữ, ngươi hại thúc thúc đúng thảm a.

Bên kia, Đường Tam nâng tay lên, chậm rãi vén ống tay áo, mang tụ tiễn trên cổ tay tháo xuống "Chúng ta kết làm thân nhân, ta không có cái gì đáng giá tiền, cái này sẽ đưa cho các ngươi phòng thân đi. Nó là kiện tác phẩm đầu tiên của ta."

Tiểu vũ tò mò nhìn Đường Tam đưa tới tụ tiến: "Đây là cái gì?"

Đường Tam mỉm cười, nói: "Ta gọi nó là tụ tiễn, cũng có thể xưng là vô thanh tụ tiễn, chỉ cần phát động chốt mở, ba căn tiểu tiễn bên trong sẽ dựa theo ngươi khống chế mà bắn ra, có thể xạ một căn, cũng có xạ ba căn cùng một lúc. Bởi vì khi phát động thì thanh âm rất nhỏ, không dễ dàng bị đối thủ phát hiện, cho nên, tại đối mặt với địch nhân có thực lực tương đương thì có thể sinh tác dụng rất tốt."

Đường Tam biểu diễn một lượt cách dùng của tụ tiễn. Quay sang nhìn Tiểu Vũ lại nhìn Bạch Linh Âm có chút xấu hổ mở miệng. "Ta chỉ mới làm được một cái tụ tiễn. Nếu không các ngươi..."

Không đợi Đường Tam nói xong, Bạch Linh Âm đã ngắt lời"Không cần ca. Ngươi cứ đưa cho Tiểu Vũtrước đi, sau này ngươi làm một cái nữa đưa ta là được. Hơn nữa bây giờ thực lựcta cũng mạnh hơn Tiểu Vũ, trước để cho muội ấy phòng thân đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro