Chương 29: Chuyến đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phất Lan Đức cười ha hả tiến lại gần Áo Tư Tạp vỗ vai hắn nói:
"Tốt, tốt lắm thật đúng là học viên của Sử Lai Khắc học viện, được rồi buổi học hôm nay tới đây thôi, hãy về chuẩn bị đi ngày mai Triệu Vô Cực sẽ dẫn các ngươi đi liệp sát hồn thú kiếm hồn hoàn cho Áo Tư Tạp."
Áo Tư Tạp vui mừng nói:
"Cảm ơn ngài viện trưởng."
Sau đó cả bọn Đường Tam liền đến chúc mừng hắn, dù Ninh Vinh Vinh có đôi chút khó xử nhưng vẫn chúc mừng hắn.
Sáng hôm sau.
Triệu Vô Cực và cả 8 người Đường Tam đã đứng trước cổng học viện chuẩn bị cho chuyến đi, Triệu Vô Cực nhìn thấy Đường Thiên liền bất giác lùi lại 2 bước, 2 chân có chút run rẩy khi nghĩ tới những tảng băng đóng băng lục phủ ngũ tạng hành hạ hắn mấy đêm nay khi trúng Băng Bạo Thuật của Đường Thiên, cơn lạnh buốt từ bên trong cơ thể tản ra khiến hắn ngủ không yên mấy ngày nay đều do 1 tay người đứng trước mặt hắn làm ra, với lại cha của Đường Thiên là phong hào đấu la a, thì làm sao hắn lại không sợ cậu?
Đường Thiên và bọn Đường Tam thấy biểu hiện kì lạ của Triệu Vô Cực liền khó hiểu, Đái Mộc Bạch hướng hắn hỏi:
"Triệu lão sư, ngài sao vậy?"
"À...không sao."
Triệu Vô Cực hoàn hồn ho 1 cái rồi nói:
"Tiểu Bạch ngươi hãy hướng bọn họ giải thích về nơi chúng ta sắp tới đi."
"Rõ."
Nói xong Đái Mộc Bạch hướng 7 người Đường Tam nghiêm nghị nói:
"Nơi chúng ta sắp đến được gọi là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm hay còn gọi là rừng Tinh Đấu, là nơi có nhiều hồn thú cường đại sinh sống, vì vậy các ngươi từ giờ và khi vào rừng tinh đấu đều phải theo đội hình của ta mà đi, đội hình như sao, Đường Tam và ta sẽ dẫn đầu, tiểu Vũ và Chu trúc Thanh ở 2 bên, Mã Hồng Tuấn và Đường Thiên ở sau cùng, còn Ninh Vinh Vinh và Áo Tư Tạp ở giữa, rõ chưa."
Mọi người đồng thanh:
"Rõ."
Triệu Vô Cực hô to:
"Vậy thì xuất phát thôi."
Đám người Đường Tam di chuyển tốc độ di chuyển vừa đủ di chuyển suốt 1 ngày, vì lý do luyện tập làm quen với đậu hũ của Áo Tư Tạp mà Phất Lan Đức đưa ra nên Triệu Vô Cực suốt chặng đường đều bắt bọn Đường Tam ăn đậu hũ của Áo Tư Tạp để phục hồi thể lực và hồn lực, do ăn quá nhiều đậu hũ nên bây giờ sắc mặt bọn họ ai nấy cũng đều rất kì dị, ngoại trừ Đường Thiên, khi còn là sát thủ thì tất cả mọi thứ đều là đồ ăn huống chi là đậu hũ.
Nhờ đi suốt 1 ngày mà bọn họ đã đi được 300 dặm, do trời đã tối nên Triệu Vô Cực đưa ra đề nghị vào 1 cái thôn gần chặng đường để nghỉ ngơi. Cái thôn này nhìn qua thì chỉ hơn trăm hộ dân, mà kinh doanh chủ yếu là những mặt hàng liên quan đến hồn sư như vũ khí, giáp...
Đường Tam nhìn những cửa hiệu buôn bán vũ khí thắc mắc hỏi:
"Từ đây đến rừng Tinh Đấu cũng đến hơn 100 dặm đường mà tại sao ở đây lại chủ yếu buôn bán đồ cho hồn sư, không phải bán gần bìa rừng có phải hơn không?"
Áo Tư Tạp nghe vậy liền cười nói:
"Chắc là ngươi không biết rồi rừng Tinh Đấu hoàn toàn khác với các khu rừng còn lại, những hồn thú tại rừng Tinh Đấu là những hồn thú hoang dã, chúng khác với những hồn thú hiền hòa được các đế quốc nuôi, hồn thú hoang dã rất hung dữ và hiếu chiến, đôi khi chúng cũng ra khỏi phạm vi khu rừng mà chúng sống nên bán cách xa bìa rừng kiểu này là an toàn nhất."
Đường Tam nghe xong gật đầu tỏ ra đã hiểu, vì lý do tài chính của học viện nên Triệu Vô Cực chỉ có thể đặt cho bọn họ 2 phòng tại 1 lữ điếm bình thường nam 1 phòng, nữ 1 phòng.
Mã Hồng Tuấn vừa tới lữ điếm liền than vãn:
"Ôi đói bụng quá, cả ngày cứ ăn đậu hũ của Áo Tư Tạp mà không ăn gì thì ta chết mất."
Mọi người ai cũng khá đói và khi nhớ lại hương vị đậu hũ của Áo Tư Tạp liền xanh mặt, 7 người liếc nhau gật đầu tán thành, Đái Mộc Bạch nói:
"Vậy chúng ta đi ăn vài món vậy."
Thế là cả 8 người Đường Tam quyết định vào 1 quán ăn gần lữ điếm, bọn họ ngồi xuống 1 cái bàn vừa đủ cho 8 người, vừa ngồi xuống Áo Tư Tạp liền hướng Đái Mộc Bạch hỏi:
"Đái lão đại, viện trưởng không cho chúng ta hồn tệ mang theo vậy có sao không khi cho mập mạp vào đây? Dù quán này không sang trọng nhưng với lượng ăn của mập mạp thì ta sợ là..."
Mã Hồng Tuấn cười nói:
"Vậy Đái lão đại khao buổi ăn hôm nay."
Đái Mộc Bạch hùng hồn nói:
"Được thôi, các ngươi cứ kêu thoải mái."
7 người tuy ngồi chung 1 bàn nhưng không k có vẻ chùng xuống, Chu Trúc Thanh lạnh lùng nghiêm nghị, Ninh Vinh Vinh thì cúi đầu có vẻ mang nhiều tâm sự. Cũng may là còn có mập mạp liếng thoắng pha trò nên không khí cũng bớt phần ngột ngạt. Còn Đường Thiên thì thật tự nhiên dựa vào vai Đường Tam ngủ rồi nhưng mọi người ai cũng không làm ồn đánh thức Đường Thiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro