Phần 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người tới là Ninh Phong Trí, Ninh Vinh Vinh và Cốt Đấu La- Cổ Dung. Thất Bảo Lưu Ly tông có hai vị phong hào đấu la, một là vị Cốt Đấu La này, vị còn lại là Kiếm Đấu La- Trần Tâm. Khi ra ngoài Ninh Phong Trí dẫn theo một người để bảo vệ bản thân, người còn lại thì ở lại trấn trạch.

"Lão tinh tinh, ngươi coi như xem mặt mũi của chúng ta mà hủy bỏ tràng đấu này đi nhé." Cốt Đấu La chậm chạp đi đến trước mặt Thái Thản nói.

Về thực lực hắn có thể hoàn toàn thự tin áp chế được hắn. Về thế lực dù gia tộc Thái Thản không nhỏ nhưng cũng không thể cùng Thất Bảo Lưu Ly tông so.

Thái Thản cười, mặc dù nụ cười của hắn có chút quái dị nhưng sự thật là hắn cười.

"Ngươi cười cái gì?"

"Đánh cuộc lần này chấm dứt tại đây. Đường Tam hắn cũng không thua."

"Không thua? Mặt mũi ngươi không phải mất hết rồi?"

Lúc này Đường Lạc nhân cơ hội bọn họ đang nói chuyện mà chạy đến bên cạnh Đường Tam, đỡ lấy hắn đệ nhất, đệ nhị, đệ Tứ hồn hoàn toàn sáng. Nhanh chóng cho Đường Tam trị liệu. Nhìn Đường Tam xuy yếu dựa vào chính mình trong lòng hắn đau lòng vô cùng. Nhưng hắn không hối hận với quyết định của mình. 

Thái Thản khóe miệng giật giật, chỉ về phía Đường Tam: "Ngươi xem rõ ràng trong tay hắn cầm cái gì, ngươi hẳn là nhận ra chứ?"

"Hắn là người của Hạo Thiên..."

Xắc mặt của hắn không tốt lắm. Ninh Phong Trí cũng đã nhìn thấy cái chùy trên tay Đường Tam. Tâm tình có chút không tốt. Bọn họ vốn có ý định lôi kéo Đường Tam gia nhập tông môn. Không nghĩ tới hắn lại là người Hạo Thiên Tông...

"Hắn ưu tú như vậy, lại họ Đường. Ta sớm nên nhận ra rồi mới phải." Ninh Phong Trí ảo não nói.

"Tam ca ngươi thế nào rồi?" Thấy Đường Tam tỉnh lại, Ninh Vinh Vinh nhanh chóng hỏi.

"Không sao." Bây giờ khí tức của hắn còn mạnh mẽ hơn trước, thương thế đã khôi phục hoàn toàn.

"Lạc Lạc, may dừng lại ta đã khỏi rồi." Đường Tam nắm lấy tay Đường Lạc làm hắn dừng lại. Mặt Đường Lạc có chút trắng bệch.

"Lạc Lạc, ngươi không sao chứ?" Giờ đến lượt Đường Tam lo lắng.

Ninh Phong Trí lắng đầu cười khẽ, giải phóng vũ hồn, thất thải quang mang bao bọc lấy Đường Lạc, không bao lâu hắn liền khôi phục rồi. Không hổ danh tông chủ của đệ nhất phụ trợ tông môn.

Sau đó một màn cảm động trời đất nhận chủ xuất hiện. Đường Tam biết được thân phận của chính mình.

Đường Tam nhận được một cú sốc không nhẹ. Hạo Thiên tông có địa vị gì? Hạo Thiên tông chính là đứng đầu thất đại tông môn, liền Vũ Hồn Điện cũng phải dè chừng tồn tại.

Cha hắn là trực hệ huyết mạch vậy thì hắn...

Sau đó Đường Tam quay sang nhìn Đường Lạc, ánh mắt dò hỏi.

Đường Lạc im lặng một chút rồi gật đầu.

Đường Tam từ những hành động của Đường Hạo đoán ra sự bi thương mà hắn phải chịu, rốt cục một người có thân phận địa vị cao tại sao lại có thể bần cùng đến mức trở thành một thợ rèn nhỏ trong một cái thôn không có tiếng tăm gì như vậy chứ.

Lại nhớ đến lúc mình sinh ra, nghe được cha tiếng thét thảm thiết mà lại thê lương, như hiểu ra cái gì.

Sau đó từ Ninh Phong trí hắn biết được nhiều hơn về cha mình. Đường Hạo là một phong hào Đấu la, một cái tuổi trẻ phong hào đấu la. Chính là phong cảnh vô hạn nhưng sau đó xảy ra chuyện gì Ninh Phong Trí cũng không có hướng Đường Tam lộ ra. Ai bảo Đường Lạc ở một bên nhìn chằm chằm đâu.

Sau đó bọn họ lại thảo luận chuyện ám khí, đạt được thống nhất liền rời đi.

Đường Tam cùng Đường Lạc trở lại kí túc xá, nhìn tháy Áo Tư Tạp, Ninh Vinh Vinh, Mã Hồng Tuân cùng Tiểu Vũ và Trúc Thanh đều ở nơi này chờ bọn hắn.

"Các ngươi có chuyện muốn hỏi ta phải không?" Đường Tam ánh mắt toát lên vài tia khổ sở.

Áo Tư Tạp lắc đầu: "ta không có gì muốn hỏi cả. ngươi tử xử lý mọi việc cho tốt là được. Ta chỉ biết ngươi là một trong Sử Lai Khắc bát quái thôi."

Mã Hồng Tuấn gãi gãi đầu: "Ta đến giờ cũng chưa hiểu chuyện gì, muốn hỏi cũng không biện pháp."

Chu Trúc Thanh cũng nói: "Đến giờ ngươi cũng không có hỏi qua lai lịch của chúng ta, mỗi người đều có bí mật của riêng mình."

Tiểu Vũ cũng nói: "Chúng ta chỉ quan tâm đến ngươi thôi, còn những thứ khác không quan hệ. Ngươi bình an trở về là chúng ta yên lòng rồi."

Mọi người cười đùa một cút rồi rời đi. Sau khi mọi người rời đi, Đường Tam ôm lấy Đường Lạc, ngã vào trên giường.

Hai người ôm nhau rất lâu, không ai nói gì.

Sau cùng, Đường Tam hỏi: "Lạc Lạc, ngươi biết cha ở đâu đúng không?"

"Ân, ta biết." Đường Lạc cũng nói thật.

"Hắn... hắn có tốt không?" 

"Tốt. Ngươi đừng lo. Hắn vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta."

Đường Tam hắn không biết tại sao cha lại cho Đường Lạc biết chính mình tung tích lại không cho hắn biết, nhưng hắn khảng định là bọn họ vô cùng yêu thương hắn. Nhưng hắn cũng muốn cùng bọn họ phân ưu a. Hắn thực lo lắng cho bọn họ a. Câu này hắn nói không nên lời, vậy hắn chỉ có thể tự mình tìm ra đáp án thôi.

Đường Lạc cũng không thể hướng Đường Tam nói ra mọi chuyện, hắn hứa với Đường Hạo trừ khi hắn cho phép nếu không bí mật này hắn muốn tự mình nói cho Đường Tam biết hoặc là hắn tự mình tìm ra đáp án.

Đường Lạc ôm chặt Đường Tam, nhắm mắt lại.

(Chúc mn đọc truyện vui vẻ, thân :333)

_hết chương 27_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro