Phần 29: Tinh Anh Đại Tái tới rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Oa! Nhiều người quá!" Ninh Vinh Vinh kinh ngạc kêu lên, nhìn đông ngó tây. Áo Tư Tạp bên cạch hóa thân thành hộ hoa sứ giả, bảo vệ không cho ai đụng tới nàng cùng với không để ai nhìn thấy mặt mình.

Ở đây ngoại trừ mấy nữ hài tử bề ngoài rực rỡ cùng vẻ đẹp xuyên biên giới của Đường Lạc ra thì những người còn lại của Sử Lai Khắc Bát Quái đều cắm mặt xướng đất không dám ngẩn đầu lên.

Lí do thì phải nói đến bộ đồng phục mà bọn họ mặc trên người. Kiểu dáng cùng chất liệu thì không vấn đề gì nhưng màu sắc thì thật kinh khủng. Màu vàng pha với màu xanh biếc, cái màu được Đái Mộc Bạch nói là màu phân xanh biếc.

Đã vậy trước ngực phân nửa là hình đồ án quái vật Sử Lai Khắc màu sắc xanh biếc ướt át lóng lánh. Không chỉ vậy sau lưng áo của bọn họ còn dán quảng cáo nữa chứ.

Mọi người đã hết sức phản đối song nhận lại được chỉ là khoản lợi nhuận 1/3 phí quảng cáo mà thôi. Mọi người cũng thông cảm cho Phất Lan Đức, hắn chèo chống học viện bao năm nay cũng không dễ, số tiền còn lại hắn dùng trong việc tu sửa học viện.

Số tiền nhận được đối với mấy người Đái Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh, Đường Tam, Đường Lạc, Ninh Vinh Vinh thì không thấm vào đâu nhưng đối với những người còn lại thì vẫn rất quan trọng.

Nhưng là bọn họ cũng từng tìm Đại sư giúp đỡ song hắn nói đây cũng là một loại rèn luyện, có thể bỏ ngoài tai tiếng cười nhạo thì bọn họ tâm thái sẽ vươn đến một tầng cao mới.

Bọn họ vụng trộm nói với nhau, cái này rõ ràng là luyện độ dày của da mặt thì có.

Đến khu nghỉ ngơi bên trong chủ đấu hồn tràng, Sử Lại Khắc liền tìm một góc khá kín nhưng cũng không ngăn được bọn họ trở thành tiêu điểm toàn trường.

Dù sao thì cũng là hồn sư, tố chất tâm lý cũng không kém đi đâu, mọi người cố bỏ ngoài tai tiếng cười nhạo của đám người xung quanh.

Phất Lan Đức tiến lên còn hỏi vì sao bọn họ lại chọn trong góc như vậy thì bị cái nhìn đầy oán hận của bọn họ làm cho im re.

Sau đó phái ngôn muốn giành quán quân của bọn họ bị Thương Huy học viện nghe được, trào phúng bọn họ nhưng so cãi nhau có thể so với một đám tiểu quái vật này sao. Đương nhiên Thương Huy học viện bị mắng tái mặt rồi, thất bại rời đi.

Bọn họ biết được lần dẫn đội này của Thương Huy học viện là một vị lão giả vũ hồn thực kì lạ, đến cả người có hồn lực cao hơn hắn cũng không muốn đánh nhau với hắn.

Vũ hồn của hắn hữu hình vô chất, là huyễn cảnh. Nó có thể tạo ra huyễn cảnh vây khốn người ta vào trong đó, thận chí làm người đó tự mình hại chết mình.

Thật là một vũ hồn kì lạ.

"Ủa? Sao ta thấy nó cũng có chút giống đệ tam hồn kỹ của Lạc Lạc vậy?" Mã Hồng Tuấn hỏi, người từng cùng Đường Lạc tổ đội như hắn nhưng hiểu biết hồn kỹ này của hắn đâu.

"Cũng không phải là rất giống nhưng đợi ta mạnh hơn thì tác dụng này ta cũng có." Đường Lạc tự tin nói.

Trong mộng giết người là tuyệt kỹ của hai mẹ con bọn họ đâu (xin đừng quyên Bích Linh nha.)

"Thôi kệ đi." Mập Mạp nói

"Các ngươi vẫn là nên cẩn thận, lão già đó âm độc cực kì. Cẩn thận lão báo thù đấy. Hơn nữa vũ hồn của hắn cũng rất khó đối phó. Các ngươi vẫn là không nên đi một mình đấy." Phất Lan Đức nói.

Sau đó lễ khai mạc muốn bắt đầu rồi, bọn họ mau chóng tiến vào tràng.

Bọn họ tức giận thực, nhân viên công tác ở đây như không nhìn thấy bọn họ, các đội viên đều đi hết thì bọn họ nói chậm rì rì mà tiến lên chỗ bọn họ dẫn bọn họ đến thông đạo.

Nếu không phải có Đường Tam ngăn cản thì Đường Lạc đã làm loạn một phen rồi.

Tiến tràng bọn họ cũng nhận được không ít lời bàn tán... cái gì mà không ít! Là toàn trường trào phúng cười nhạo thì có.

Lần này mọi người đều tạc rồi. Liền Đường Tam đều có chút sinh khí, sao nói đến Đường Lạc? Hắn muốn lập tức cho đám người này một trận tâm đều có.

Hảo xảo bất xảo, đối thủ đầu tiên của bọn họ lại là Thương Huy học viện.

"Ha hả... ông trời là muốn ta thỏa sức trút giận đây mà." Đường Lạc cười nhẹ, xoa xoa nắm tay.

"Ha! Có đánh cũng là chúng ta đánh, luân được đến ngươi lên đài sao!" Mập Mạp liền phải dội cho hắn một gáo nước lạnh.

"Hừ! Ngươi ngứa đòn sao?" 

"Không dám không dám!" Trước dâm uy của Đường Lạc, Mã Hồng Tuấn không thể không cúi đầu.

"Ca, ngươi đánh bọn chúng ra bã cho ta. Đánh đến cha mẹ bọn chúng cũng nhận không ra cho ta!" Đường Lạc khí cực kì. Không được ra sân làm hắn nghẹn một bụng khí không cách nào giải tỏa.

"Yên tâm đi, Lạc Lạc. Chúng ta giúp ngươi trút giận." Nói là giúp trút giận nhưng bọn họ nghẹn nhưng không nhẹ đâu. Sớm muốn đánh bọn họ ra bã rồi.

Sau đó Đường Tam chọn những người sẽ xuất tràng gồm: hắn, Tiểu Vũ, Đái Mộc Bạch, Kinh Linh, Hoàng Viễn, Giáng Châu, Thái Long. Hơn nữa trận này chỉ có thể diễn ra trong vòng một phút mà thôi.

Lên đài, đối thủ đối bọn họ nhả ra lời bất nhã, Tiểu Vũ tức giận trào phúng nói: 

"Một tên bất nam bất nữ, một tên câu lan nữ (có lẽ là kỹ nữ) sao chúng ta lại phải đấu với loại đối thủ này a!"

Sắc mặt tên đội trưởng nháy mắt xanh mét, nữ nhân thân hình bốc lửa cùng tức giận mắng: "Tiểu tiện nhân, ngươi nói ai là câu lan nữ?"

Đái Mộc Bạch ha hả cười: "Tiểu Vũ ngươi so sánh thật tài tình, ta thật không nghĩ ra từ nào thích hợp hơn. Âm dương nhân với câu lan nữ quả nhiên là sự kết hợp tuyệt vời a!"

"Thực hảo, trận này cấm giết đối thủ nhưng thương tàn là không thể tránh khỏi. Là các ngươi muốn chết cũng đừng trách ta."

"Trận đấu bắt đầu." Tiếng hô của trọng tài vang lên.

Song phương lùi lại, phóng thích vũ hồn.

Hồn hoàn vạn năm trên người Đường Tam làm toàn trường kinh hãi. Tuyết Dạ đại đế cùng Mộng Thần Cơ hối ruột đều phải thanh.

Không quá một phút Sử  Lai Khắc nhanh chóng đánh hạ toàn bộ Thương Huy học vện, còn không quên sỉ nhục bọn họ bằng cách dùng trị liệu hồn sư bên mình cho bọn họ trị liệu. Quả là đủ sỉ nhục rồi.

Nhìn kết quả như vậy Đường Lạc rất vui vẻ. Không hổ là hắn ca, thật làm hắn hả lòng hả dạ.

(Chúc mn đọc truyện vui vẻ, thân :333)

_hết chương 29_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro