Phần Không Tên 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyết Tử cười nói: "Ca chắc là ngươi đã từng quen thuộc với đế quốc bảo dưỡng hồn thú sâm lâm.Ở đó hồn thú tương đối ôn hòa, không có chủ động công kích loài người, khác với sâm lâm, hồn thú chẳng những hung tợn hơn rất nhiều, mà còn có không ít hồn thú thường xuyên ra khỏi phạm vi của khu rừng. Nếu thành trấn ở gần sâm lâm quá chỉ sợ là không xong".

Đường Tam mỉm cười, gật đầu thầm nghĩ, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, quả nhiên không sai,có trải qua mới học được nhiều điều bổ ích.

Lúc này, Triệu Vô Cực chỉ tay về một tửu điếm bình thường, nói: "Chúng ta trú ở đây đã, nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ đi sớm, mọi chi phí do các ngươi tự chi trả".

Sử Khắc Lai học viện vốn không giàu có gì, Triệu Vô Cực cũng như Phất Lan Đức đều không hề có thêm nguồn thu nhập nào khác, kinh tế thật là thảm thương.Bọn Đường Tam thì ngược lại,riêng chỉ chu cấp của Vũ Hồn điện cũng đã đũ để chi dụng hàng ngày.

Tửu điếm có hai tầng, tầng một là đại sảnh cũng là một phòng ăn giản dị, tầng hai là dãy phòng ngủ, Triệu Vô Cực tự mình chọn lấy một phòng rồi bước thẳng lên tầng hai,Đái Mộng Bạch sau khi thương lượng với cả đám bèn thuê hai phòng, năm gã nam nhân ở một phòng, phòng còn lại là của ba nữ tử.

"Phải ăn cái gì đó mới được, ăn hương tràng cả ngày khiến ta muốn nôn ra hết. " Mã Hồng Tuấn nói toạc ra, ngay cả Chu Trúc Thanh cũng gật đầu đồng ý, tám người liền đi đến một cái bàn rồi ngồi xuống.

Đường Tam nhìn Đái Mộng Bạch hỏi"Có cần gọi Triệu sư phụ xuống ăn cùng hay không?"

Đái Mộng Bạch lắc đầu nói: "Không cần đâu, sư phụ mặc dù không cho chúng ta lộ phí nhưng cũng sẽ không tiếp nhận hồn tệ của chúng ta,đây là quy định của viện trưởng"

Mập mạp cười nói: "Như vậy không phải tốt hơn sao? Thật là tự do tự tại, ta thích nhất là điều này, học viện khiến cho chúng ta không cảm thấy bị trói buộc, thích làm gì thì làm "

Đái Mộng Bạch lãnh đạm nói: "Mập mạp xấu xa, bớt nói nhảm đi, kêu vài món rồi ăn nhanh đi thôi".

Mã Hồng Tuấn cũng không vừa đáp trả: "Hôm nay là ngươi mời a, ở đây ngươi lớn nhất, ngươi nhất định phải khao đó".

Đái Mộng Bạch mỉm cười nói"Không thành vấn đề, chúng ta cùng học ở Sử Khắc Lai học viện coi như cũng có duyên phận, Ta lớn tuổi nhất, hôm nay coi như chúc mừng cho tất cả những ai vừa mới gia nhập học viện."

Mập mạp khoái chí cười lớn, khuôn mặt béo núc rung rinh lên: "Tốt quá, Đái lão đại ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không phụ lòng ngươi đâu".

Đái Mộng Bạch gượng cười: "Tên mập này, ngươi ngoại trừ thích thưởng lãm nữ nhân, không ngờ đối với ăn uống cũng sành sỏi như vậy, Ta nghĩ, nếu như ngươi không phải là một vũ hồn sư, nhất định ngươi sẽ là một tên đầu bếp".

Tám người tuy ngồi chung một bàn nhưng không khí có vẻ chùng xuống,Chu Trúc Thanh lạnh lùng nghiêm nghị, Trữ Vinh Vinh thì cúi đầu có vẻ mang nhiều tâm sự.Cũng may là còn có mập mạp liếng thoắng pha trò nên không khí cũng bớt phần ngột ngạt,

Bên trong phòng ăn lúc này đã có sẵn sáu, bảy hành khách, đột nhiên từ bên ngoài bước vào một đoàn khoảng chừng tám người, cũng tương đương với nhóm của Sử Khắc Lai học viện, Dẫn đầu là một trung niên tuổi chừng bốn mươi, mái tóc lưa thưa vài sợi bạc, khuôn mặt có vẻ tiêu sái, bộ trang phục hồn sư màu trắng thêu hình mặt trăng trên người càng làm tăng thêm phần thoát tục, mặt trước thêu hoa văn màu bạc khiến cử động lấp lóe quang mang,

Đi theo sau trung niên là sáu, bảy thanh niên, nhìn qua khoảng trên dưới hai mươi tuổi, trên người đều mặc trang phục hồn sư màu trắng thêu hình mặt trăng, chỉ khác so với người trung niên kia là không có hoa văn màu bạc,nhưng có điều bất luận là trung niên hay những người kia, trên vai trái đều có cùng một vòng tròn, bên trong là hai chữ"Thương Huy"

Từ trang phục có thể dễ dàng nhận ra họ đều là hồn sư, Đám người đó đi qua bọn Đường Tam, cũng như những người bình thường, không có thái độ gì khác lạ, Chủ khách điếm thấy bọn họ vào, vội vàng chạy ra gật đầu chào hỏi nghêng tiếp, Đúng như Áo Tư Tạp nói, thị trấn này sinh sống là dựa vào sâm lâm, hay nói khác hơn là nhờ vào hồn sư, hồn sư chẳng nhừng là một nghề nghiềp cao quý mà cũng là nghề dễ kiếm được nhiều tiền,lão bản tự nhiên hiểu rõ điều đó,

"Đái lão đại này, cô gái kia chắc là người của Thương Huy học viện rồi" Mập mạp híp mắt nhìn trân trân vào thiếu nữ duy nhất trong đám người kia.Công nhận mà nói,nhan sắc của thiếu nữ quả thật vô cùng kiều diễm, có thể xếp vào hàng tuyệt sắc giai nhân,

Tiểu Vũ, Trữ Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh mặc dù cũng rất xinh đẹp nhưng dù sao các nàng cũng chỉ mới mười hai,mười ba tuổi, so sánh với một cô gái đã trưởng thành thì còn non nớt hơn nhiều,đối với mập mạp thì một cô gái trưởng thành rõ ràng là có sức hấp dẫn hơn hẳn.Có lẽ do tà hỏa trong mình thôi thúc, hai mắt hắn tự nhiên sáng rỡ nhìn chắm chặp vào cô gái.

Đái Mộng Bạch bĩu môi: "Bất quá chỉ là một Thương Huy học viện nho nhỏ thôi mà, đàng hoàng chút coi".

Đái Mộng Bạch và mập mạp trò chuyện cũng không có áp chế âm thanh, mặc dù phòng ăn chó chút ồn ào nhưng thính lực của hồn sư so với người thường thì hơn rất nhiều, trung niên nhân và những người kia đều quay đầu nhìn lại, nét mặt khó chịu.Chứng kiến thấy đám nhỏ là của Sử Lai Khắc học viện, sắc mặt bọn họ càng thêm khó nhìn.

Áo Tư Tạp ngồi cạnh Đường Tam, cười khẽ nói: "Ta có ý này."

Đường Tam nghi hoặc nhìn hắn: "Là ý gì đây?"

Áo Tư Tạp thấp giọng nói: "Phất Lan Đức viện trưởng có nói qua:"Không dám tranh đấu thì không phải là hồn sư", đó cũng là một cách thức để tu luyện, không phải là gây thù kết oán đâu nhe, mà khiêu chiến với hồn sư học viện là an toàn nhất, bất quá cũng chỉ là giao đấu với nhau mà thôi. "

Đường Tam nhịn cười không nổi: "Ngươi và viện trưởng thật giống nhau, toàn là quái vật cả.Nhìn tuổi tác của bọn họ, xem ra Thương Huy học viện chắc hẳn là một cao cấp hồn sư học viện rồi, "

Đám người Thương Huy học viện ngồi cách bọn họ hai dãy bàn ghế, Đường Tam liếc mắt nhìn thấy vị trung niên sư phụ kia ghé tai nói nhỏ vài tiếng với một gã thanh niên đệ tử,lập tức tên đó đứng lên đi thẳng tới chỗ bọn Đường Tam đang ngồi, đứng đối diện Đái Mộng Bạch.

Đái Mộng Bạch "tà mâu"* toát ra một tia khinh thường, Đường Tam thấy hắn đi tới cũng không thèm quan tâm, vừa lúc tiểu nhị bưng thức ăn lên, tên đệ tử của Thương Huy học viện bất ngờ bước nhanh tới đá vào chân của tiểu nhị làm hắn giật mình kinh hô, khay thức ăn tuột khỏi tay rớt ngay trên đầu của Đái Mộng Bạch.

"Không nên lãng phí thức ăn" Đường Tam nhàn nhạt vừa nói, tay trái nhanh như chớp nắm lấy thân thể của tiểu nhị, tay kia dùng thủ pháp Khống Hạc Cầm Long hút lại khay thức ăn không làm rơi vãi một tí nào. Nhẹ nhàng đặt khay thức ăn xuống giữa bàn,lúc này mới đẩy nhẹ tiểu nhị dạt sang một bên.

" ca huynh làm tốt lắm" cậu lên tiếng khen ngợi anh cũng gật đầu cảm ơn vui vẻ cười thật ra là nguyên văn câu phải như vầy cơ " ca huynh làm tốt lắm nếu huynh không bắt được mà để rơi xuống đất ta thề sẽ cho bọn chúng đi dạo quanh 18 tần địa ngục dám làm rơi thức ăn của ta"

Gã thanh niên của Thương Huy học viện nhất thời sửng sốt, bởi vì bị thân hình của tiểu nhị che khuất nên hắn cũng không thấy rõ động tác của Đường Tam, Bất quá, trên mặt liền nở một nụ cười giảo hoạt nói: "Thật là sơ ý quá".

Miệng thì nói như vậy nhưng khi bước tới ngang người Đái Mộng Bạch, một cước âm thầm được quét ngang ra hướng chiếc ghế của Đái Mộng Bạch đang ngồi.,

Đó chỉ là chiếc ghế bình thường, trúng cước đó hẳn là sẽ gãy tan tành, tất nhiên khi đó Đái Mộng Bạch sẽ không ngồi được nữa,tên thanh niên không có dấu hiệu báo trước, động tác bất ngờ nhanh nhẹn phi thường, nếu không chú ý kỹ, hẳn là không phát giác kịp.

Cùng lúc gã thanh niên một cước đá ra, Đái Mộng Bạch cũng ra tay,không biết trên đời có con hổ nào mà không hung hãn không? Câu trả lời đương nhiên là không,mấy ngày nay bị Chu Trúc Thanh ghẻ lạnh khiến tánh tình của Đái Mộng Bạch hết sức bực bội, trước sự khiêu khích của đối phương, hắn làm sao có thể nhẫn nhịn bỏ qua cơ hội phát tiết chứ.

Chỉ nghe "phanh" một tiếng vang lên,gã thanh niên của Thương Huy học viện cảm thấy chân như chạm vào sắt nguội,cả chân một trận tê dại. Liền đó Đái Mộng Bạch vung tay tát ra một cái, Thanh niên sắc mặt đại biến, vung cả hai tay lên đỡ,nhưng không ngờ cả hai tay của hắn bị hồn lực của Đái Mộng Bạch chấn văng ra, một chưởng trực tiếp vỗ lên ngực hắn,

Thân thể gã thanh niên cao lớn hơn Đái Mộng Bạch, nhưng bị trúng phải một chưởng này,cả người hắn bị quăng ra phía sau, giống như cây cỏ mất đi trọng lượng liên tiếp đụng ngã do quá trớn nên hắn đã bay về phía cậu quan trọng là cả đồ ăn cũng bị làm rơi xuống đất.

Đái Mộng Bạch thu lại tư thế,nghiêng mình cung tay nói: "Thật sơ ý quá,lỡ tay thôi." Tà Mâu Bạch Hổ hiển lộ bản sắc, vẻ mặt khinh miệt và coi thường mang theo nét hết sức kiêu ngạo, đừng nói là người ngoài, cho dù là phe mình nhìn vào cũng chỉ muốn đánh cho hắn một trận.

Từ đằng sau bỗng cảm nhận sát khí  Mộc Bạch quay, gương mặt trắng bệch, cơ thể run lên từng đợt thầm nghĩ " Mô phật Qủy chúa xuất hiện" cậu hiện tại gương mặt không thể nào đen hơn sát khí bốc lên hừng hực đôi mắt như muốn nuốt sống người khác.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đlđl