Chương 20: Romeo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay vào lúc này, 1 thanh âm non nớt  của 1 đứa trẻ vang lên, hướng Makarov đang uống bia nói:
"Ông ơi, sao đến giờ ba cháu cũng chưa về vậy ông?"
"Cháu phiền qua đó Romeo, con trai của 1 ma đạo sĩ thì phải tin tưởng vào ba mình và ngoan ngoãn ở nhà chờ đi!"
Romeo có chút kích động nói với Makarov:
"Thế nhưng, ba cháu nói chỉ đi có 3 ngày, mà bây giờ đã là hơn 1 tuần rồi mà vẫn chưa thấy về."
Mà Natsu cùng Lucy cũng bị bên này đối thoại hấp dẫn.
"Hình như là ba cháu nói sẽ đi làm nhiệm vụ ở núi Hakobe thì phải."
"Nhưng từ đây tới đó cũng đâu có xa lắm đâu, ông phải đi tìm ba về cho cháu!"
Makarov lớn tiếng với Romeo:
"Phiền quá đi, ba của cháu là 1 ma đạo sĩ bộ quên rồi hả, là 1 ma đạo sĩ thì phải tự lo chứ cần gì nhờ đến người khác, thôi mệt quá đi, về nhà uống sữa giùm tui cái đi. Hỏi quài hỏi quài, người ta có biết gì đâu mà hỏi!"
"Đáng ghét!"
Romeo lớn tiếng đối với Makarov sau đó liền vung 1 quyền đánh vào mặt Makarov.
Lúc này, Fuyu đi tới ngồi bên cạnh Romeo. Cậu cười ôn nhu xoa đầu cậu bé:
"Làm sao vậy?"
Nhìn thấy Fuyu xuất hiện ở đây, Romeo không khỏi kích động, liền kéo lấy áo cậu nói:
"Anh Fuyu, mau giúp em đi tìm ba em về đi."
Cậu bé nâng đôi mắt ngây thơ chờ đợi câu trả lời.
Đối với Romeo mà nói Fuyu chính là mục tiêu mà cậu muốn vươn tới, Fuyu là 1 người rất mạnh và luôn bảo vệ mọi người, là 1 người đáng tin cậy mà cậu bé có thể nhờ vả được. Chỉ cần Fuyu chịu giúp thì ba ba nhất định sẽ được tìm thấy.
Cậu nhìn đôi mắt tràn đầy hi vọng của cậu bé tối xuống 1 mảng, liền đau xót nhưng biết làm sao đây? Khi cậu biết Natsu sẽ cùng Happy và Lucy đi lên núi Hokabe tìm Macao trở về.
Đột nhiên, Makarov lúc này lại lên tiếng:
"Đủ rồi đó Romeo, cháu đang làm phiền mọi người ở đây đấy, hơn nữa cháu phải tin tưởng vào ba mình, Macao cũng là 1 ma đạo sĩ, cậu ta có lòng tự trọng và tự hào của 1 ma đạo sĩ. Con làm như vậy thì Macao sẽ không vui đâu."
Romeo mím môi xoay người bỏ chạy đi khóc nức nở, trước khi đi còn mắng Makarov là đồ đáng ghét. Fuyu nhìn thằng bé khóc như vậy thở dài nói:
"Đều là người 1 nhà, việc gì phải nói như thế."
Makarov khoanh tay tỏ vẻ nghiêm nghị nói:
"Không ai có thể ép buộc người khác làm việc gì mà họ không muốn."
Lúc này Natsu 1 quyền đánh vào bảng yêu cầu, dịu dàng mĩm cười nhìn cậu 1 cái rồi xoay người bước đi, Lucy nhìn thấy tình huống có vẻ không ổn, cũng nhanh chóng đi theo Natsu.
Nhìn thấy tình cảnh này Fuyu cũng chỉ mĩm cười bất đắc dĩ, hướng Makarov nói:
"Hội trưởng, ta đi xem Romeo 1 chút thế nào. Dù sao vẫn chỉ là 1 đứa trẻ, có nhiều thứ không nghĩ tới được."
"Ừm được rồi, cháu mau đi đi."
Lúc tìm thấy Romeo thì thằng bé đang ngồi 1 mình ở mấy bậc thang, ỉu xìu cúi đầu, 2 mắt rưng rưng ướt nước. Nhìn như rất buồn bà u sầu. Đi đến bên cạnh cậu bé, Romeo nhìn cái áo choàng trắng khẽ lướt qua trước mặt mình, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Fuyu đã đứng ngay bên cạnh cậu.
"Anh Fuyu..."
Fuyu khẽ cười nhìn cậu, ngồi xuống bên cạnh cậu nhóc.
Romeo chớp chớp đôi mắt đẫm nước, hỏi:
“Anh Fuyu, ba sẽ không sao đúng không ạ?”
Cậu gật đầu:
“Ừ, ba em sẽ không sao.” 
Fuyu ngước nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, tùy ý hỏi:
"Em nghĩ như thế nào về ba mình hả, Romeo?"
Romeo cúi đầu, mím môi nói:
"Mấy đứa trong xóm đều nói ba em chỉ là 1 ông già suốt ngày rượu chè be bét không ngóc đầu lên được...vì tức giận nên em mới...kêu ba đi làm cái nhiệm vụ đó..."
Fuyu ngắt ngang lời của Romeo, hơi cười nhìn cậu hỏi:
"Anh không hỏi người khác nghĩ ba em thế nào, anh hỏi em nghĩ về ông ấy như thế nào?"
Romeo hơi cúi đầu nắm chặt tay nói.
"Ba rất tốt với em, ông ấy là một người rất tốt, tuy hay nhậu nhẹt còn có chút dở hơi nhưng mà...ba là người rất thương em! Ba là người mạnh nhất trong lòng em!"
Romeo kích động, nước mắt liền không nhịn được trào ra, Fuyu xoa đầu cậu, nhìn ánh hoàng hôn đang buông xuống nói:
"Đúng vậy, không cần biết người khác nói về ông ấy như thế nào nhưng em phải biết rõ, trên đời này người yêu thương em nhất chính là ba em, dù em có làm gì thì ba em sẽ là người đầu tiên bảo vệ cho em."
Romeo cười gật đầu nói:
"Vâng!"
Fuyu cười nhẹ:
"Natsu đã đem ba về cho em rồi, rất nhanh sẽ đến đây."
Romeo vui mừng hỏi:
"Thật chứ!"
Cái đầu nhỏ vẫn ngóng trong nhìn về phía trước.
Ngay sau đó 1 đạo âm thanh quen thuộc vang lên, Natsu đỡ lấy Macao thương tích trở về cười vẫy tay với Romeo gọi. Nhìn thấy ba mình trở lại, Romeo không kiềm được liền chạy nhào tới ôm lấy Macao, làm Macao té xuống đất.
"Đâu phải ai cũng may mắn như em đâu, hãy trân trọng và bảo vệ những thứ mình yêu quý, Romeo à."
Tiếng thì thầm từ phía sau như có như không vang vọng rồi bay theo gió.
"Ba! Ba về rôi! Con nhớ ba lắm."
Romeo không kiềm được khóc nức nở lên. Macao ôm con trai vào lòng nói:
"Con lo cho ba lắm phải không, ba xin lỗi."
"Dạ không sao! Con là con trai của ma đạo sĩ mà!"
"Lần sau nếu bạn bè của con có nói gì thì hãy tự hào mà nói với mọi người là ba của con có thể một mình đánh bại 19 quái vật luôn, được chứ!"
Macao cười nhìn Romeo nói, cậu bé hạnh phúc cười gật đầu. Liền quay sang hướng Natsu, Happy và Lucy nói cám ơn, lại nhìn lại phía sau muốn nói cám ơn với Fuyu nhưng người đã sớm không thấy đâu nữa rồi.
Laxus nói ngày mai hội trưởng sẽ xuất phát đi cuộc họp thường kì, nói cậu nếu buồn chán thì có thể xin đi theo. Nên đêm đó, Fuyu đi gặp Makarov:
“Hội trưởng, ông mang cháu cùng đi nha.”
Cuối cùng cũng không ngăn nổi Fuyu nhõng nhẽo, chỉ đành phải đáp ứng dẫn cậu đi cùng.
Sáng sớm hôm sau, Laxus thu thập xong hành lý của Fuyu, gồm y phục, thuốc trị thương, điểm tâm ngọt, có thể mang theo đều nhét hết vào thùng xe, đoàn người không giống như đi xử lý công sự, mà là đi du lịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro