Chap 8: Điều đã khiến anh cứ ngẩn ngơ. Vì ánh mắt đó thơ và thơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đã có được thông tin của đám người kia" Rogue cầm vài tờ giấy vào thông báo

"Nhanh vậy sao?" Tôi khá ngạc nhiên khi họ tìm thấy chúng nhanh như vậy

"Mạng lưới thông tin của hội chúng tôi không hề tầm thường đâu" Sting tự hào nói

"Không chỉ vậy, suốt mấy ngày qua Sting còn bắt bọn tôi lục tung khắp nơi để có thể thu thập thông tin nữa đó" Lector vô tư nói, không để ý tới biểu cảm đang xấu dần của Sting

"Sting là một người rất có trách nhiệm!" Cậu ta dơ ngón cái lên tán dương

"Fro cũng nghĩ vậy!" Frosch cũng bắt chước hành động của Lector

"Không ai cần cậu nói ra chuyện đó đâu!!" Sting bị Lector vạch trần liền xấu hổ đến đỏ cả tai

"Ơ tớ đang khen cậu mà" Lector không hiểu vì sao cậu bạn của mình lại phản ứng mạnh như vậy, rõ ràng cậu đang giúp Sting công khai chiến tích mà

Tôi phì cười trước tình huống hài hước này, điều đó lại càng khiến Sting đỏ mặt hơn, như thể có khói toả ra từ mái tóc vàng đó vậy

"Cảm ơn các cậu nhiều lắm, vì đã giúp tôi" Tôi mỉm cười nói, sau đó họ dừng lại mọi hành động rồi nhìn về phía tôi

"Giờ chưa phải lúc để nói lời cảm ơn đâu" Rogue người im lặng nãy giờ cuối cùng cũng nói với tôi 1 câu, nhưng có phải cậu ta đang quá tiết kiệm lời nói không

"Fro đồng ý"

"Đúng đó Minami, chờ đến lúc cậu có lại ma pháp rồi cảm ơn cũng chưa muộn" Lector gật đầu nói

Đột nhiên trong lòng tôi cảm thấy có đôi chút ấm áp

"Được rồi! Chúng ta lên đường thôi" Sting háo hức nói, có vẻ như chuyến hành trình đầu tiên của  chúng tôi sắp bắt đầu

Theo thông tin mà chúng tôi có được, 2 tên kia được cho là ở một khu vực hẻo lánh phía Nam Bắc. Do không có được ví trí cụ thể trên bản đồ nên chúng tôi đành phải dừng chân tại một thị trấn nhỏ gần đó.

Và chúng tôi phải đối mặt với thử thách đầu tiên ngay khi đên

"Xin lỗi quý khách, hiện tại nhà trọ chỉ còn 1 phòng duy nhất"

Đám người chúng tôi chết lặng tại chỗ, nhà trọ này là nhà trọ duy nhất ở thị trấn, việc đến thị trấn khác cũng không được thuận tiện vì nơi đây là nơi gần nhất so với chỗ chúng tôi cần đến

Tuy nhiên, chủ nhà nhanh chóng an ủi
"Nhưng quý khách đừng lo, căn phòng này rất rộng, có thể ở thoải mái ạ"

Sting và Rogue, 2 người bọn họ nhìn tôi với sự ái ngại, có lẽ vấn đề duy nhất là tôi thì phải

"Tôi không sao" Dù gì bây giờ trời cũng đã chập tối rồi, tôi không thể để bản thân là gánh nặng cho họ.

Thế là 3 người và 2 con mèo cùng nhau ở trong một phòng

"Tôi xung phong nằm giữa Sting và Minami!" Lector dơ tay lên nói

Nghe Lector nói tôi cũng không có ý định phản đối nên là tôi đang nghĩ đến cảnh tượng sẽ nằm kế Lector và tiếp tới là Sting, rồi phía bên kia là Rogue và Frosch. Cũng không có gì khó khăn

Nhưng Frosch sau khi nghe Lector nói cũng bắt đầu hưởng ứng

"Frosch cũng muốn nằm giữa Rogue và Minami"

2 con mèo này có vẻ khá nhõng nhẽo, hay là tôi có ma lực thu hút mèo chăng? Nhưng mà nếu nằm ngủ theo như ý Lector và Frosch là tôi nằm chính giữa ấy hả?

Sting và Rogue cũng cạn lời với mấy con mèo của mình, có vẻ như 2 tên này không thể từ chối những lời đề nghị đầy sự đáng yêu đó, và tôi cũng thế

Mọi người ai cũng rất tự nhiên. Chúng tôi cùng nhau tạo ra một bức tranh hài hước khi nằm ngủ như vậy. Điều quan trọng nhất là chúng tôi đang tập trung để sẵn sàng cho trận chiến sắp tới.

Tôi nhìn chăm chăm vào trần nhà trống trải, những suy tư về cuộc hành trình mơ hồ như những ánh sáng le lói trong đêm tối. Dù không biết sẽ có những gì đến sau này, nhưng ít nhất, tôi biết rằng mình không cô đơn

Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy trong tình trạng bị Sting ghì chặt, cả tay và chân cậu ta quấn quanh cơ thể tôi, Lector thì tôi không biết đã nằm ở góc nào rồi

Tôi chỉ thở dài 1 tiếng, nhớ lại cả tối hôm qua Sting liên tục lăn về phía của tôi, lúc đầu tôi còn đẩy cậu ta ra lại chỗ cũ, nhưng một hồi sau vì quá buồn ngủ nên tôi không còn quan tâm nữa.

Ai ngờ vừa mở mắt là bản mặt của cậu ta đập vào mắt tôi rồi, tôi ngó sang bên kia thì không thấy Rogue và Frosch nữa, 2 người họ có vẻ như đã dậy từ sớm rồi, không như tên tóc vàng đang còn ngái ngủ này.

Cậu ta còn rất tự nhiên dụi mặt vào hõm cổ tôi, không chịu được cảm giác nhột nhột vì bị mặt cậu ta cọ vào, tôi đành phải lên tiếng gọi cậu ta dậy

"Này! Dậy đi! Làm ơn đừng có ngọ ngoạy vào người tôi nữa"

Vì bị sự ồn ào đánh thức nên cậu ta nhăn mặt, đôi mắt nheo lại rồi khó khăn mở ra

"Ôm đã chứ?" Tôi trầm giọng hỏi
.
.
.
Thứ đập vào mắt Sting bây giờ là cặp đào to bự kia đang thấp thoáng dưới lớp áo mỏng, với cự ly gần như vậy thì có thể thấy rõ được hình dạng của chúng

Mặc dù bình thường trang phục mà Minami mặc cũng là loại kimono hở vai sâu làm lộ cả phân nửa bầu ngực nhưng nhìn chúng với góc độ này thì đúng là cảm giác khác hẳn

Tôi thấy cậu ta đang chăm chú nhìn vào ngực mình  rồi tự chìm vào suy tư

"Biến thái"

"Hả? Cô nói tôi biến thái?" Sting miệng nhanh hơn não nói, không để ý tới bộ dạng của bản thân bây giờ, 1 tay 1 chân đang gác lên người kia cùng với biểu cảm lúc nảy không thể nào lưu manh hơn

1 giây sau khi nhận ra được vấn đề cậu ra liền ngồi bật dậy

Sau đó tôi cũng chóng tay ngồi dậy rồi nhìn cậu ta đang cố cách xa tôi vài mét

"Không phải cậu thì còn ai? Cả đêm chỉ biết...động tay động chân" Gương mặt cùng giọng điệu mang vẻ uỷ khuất với việc cậu ta năm lần bảy lượt lăn qua ôm tôi

"Xin lỗi!" Như không còn lời nào để biện minh, Sting ngồi quỳ, gập người cúi đầu

Tôi có hơi bất ngờ trước hành động đó, vốn chỉ tính chọc cậu ta 1 chút không ngờ lại phản ứng nghiêm chỉnh như vậy

"Không sao? Tôi biết cậu không có cố ý" Tôi thông cảm, trường hợp bất khả kháng mà. Dẫu sao, tôi cũng không trách được ai khi bản thân có thân hình gợi cảm, đến mấy còn mèo còn bị thu hút huống gì một tên đàn ông

"Biểu cảm đó là ý gì?" Tôi liếc nhìn cái con người đang thái độ với tôi

Sting nhìn tôi một cách đầy đánh giá như thể đọc được suy nghĩ của tôi

"Nhìn lại cái mặt tự đắc đó đi" Suy nghĩ của cô rõ ràng như ban ngày luôn, Sting lén chửi thầm trong lòng

"Mà tôi nói không đúng hả? Tôi đẹp mà, đúng chứ?" Tôi chóng 2 bàn tay lên mặt rồi nháy mắt với cậu ta

Sting không trả lời, chỉ đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi

Tôi bĩu môi nói "Gì vậy chứ? Không lẽ do mình xấu quá?" Hành động của cậu ta làm tôi cảm giác có vẻ như mình đang làm hơi lố. Thôi mốt không giỡn mấy kiểu này được rồi

"Hửm?" Lúc đó cậu ta đi ngang qua, tôi mới để ý thấy tai cậu ta đã đỏ ửng từ lúc nào, thì ra là cậu ta đang tránh ánh mắt tôi vì xấu hổ. Dễ thương thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro