Chương 3: Tâm sự...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lạch cạch..."

Gudako im lặng nghe tiếng bước chân, vị kia "lạnh lùng" bán thần đã bám đuôi ba người họ suốt nửa ngày trời đi?

Mặc dù, có thêm một vị đỉnh cấp Servant chiến lực cũng không phải chuyện xấu gì... nhưng Gudako vẫn cảm thấy tâm mệt mỏi.

Anh ta... rốt cuộc muốn cái gì?

...

Tulen trầm mặc nhìn chằm chằm trước mắt mình thiếu nữ, trong lòng anh vẫn còn rất nhiều nghi hoặc...

Mặc ngoài, trông bình tĩnh như thế... nhưng có ai biết trái tim anh hiện tại đều sắp muốn bay ra ngoài...!?!  

"A... Trời đều sắp tối, gần nhất thành trấn còn có một đoạn dài, tôi nghĩ chúng ta nên nghỉ lại đây một đêm."

Jeanne d'Arc ngẩng đầu nhìn dần dần lặn xuống thái dương, tiện thể cảnh giác nhìn một cái nào đó "bám đuôi" gia hỏa, cô nói:

"Mặc dù, buổi tối có thể bị dã thú hoặc Wyvern tập kích, bất quá nơi này địa hình chật hẹp, coi như bị tập kích số lượng cũng sẽ không nhiều, đến lúc đó chúng ta ba người thay phiên nhau gác đêm... các cô cảm thấy như nào?"

Tulen "lạnh lùng" nhìn Gudako ba người, tại sau khi hắn trở thành Servant, hắn ngược lại là không cần nghỉ ngơi... 

Nhưng chuyện này liên quan đến hắn sao...?

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Một giờ sáng.

"Lách tách..."

Theo tiếng củi lửa đốt, một đoàn ánh sáng nhỏ bé chiếu sáng một góc khu rừng.

Tulen nằm dựa lưng vào một gốc cây, hắn nhắm chặt hai mắt như thể đang tại ngủ say.

Gudako ngán ngẩm mà nhìn cảnh vật chung quanh, cô tiện tay ném một khúc gỗ vào đoàn lửa.

"Hừ hừ..."

Nghe tiếng kêu, Gudako nhìn Mash, cô cẩn thận dùng hai tay nắm lên chính mình cái chăn đắp cho đang rên rỉ thiếu nữ.

Mượn ngọn lửa ánh sáng, Gudako nhìn chằm chằm Tulen...

Dường như, cô có rất nhiều điều muốn nói với hắn?

"Cô... nhìn cái gì?"

Giọng nói lạnh lùng vang lên, Tulen mở ra hắn đôi mắt màu hoàng kim, tỏ vẻ khó chịu.

"Oáp..."

"Servant... buổi tối đều không cần ngủ sao? Thật đáng hâm mộ..."

Gudako khả ái ngáp một cái, cô có vẻ rất mệt mỏi.

'Đây là trọng điểm sao...?'

Tulen thầm nghĩ, anh vẫn là một mặt "khó ở" nói:

"Có gì đáng hâm mộ? Trở thành Servant cũng chưa chắc là điểu tốt lành gì..."

Dựa vào trong đầu mình "chẳng hiểu từ đâu ra" ký ức, Tulen vẫn hiểu được Servant là dạng gì tồn tại... 

"Nói đến, các cô tính cảnh giác cũng quá thấp đi, nếu ta là phe ma nữ Servant, cô lúc này sớm đã... chết."

Gudako hơi hơi cúi đầu, một lát sau, cô ngẩng đầu lên ngốc ngốc nhìn anh:

"Anh sẽ không... tôi cảm giác được anh với tôi không hề có một chút nào địch ý, thậm chí anh còn không hề chán ghét tôi..."

Lời này của cô để cho vị bán thần có chút im lặng, nên nói là cô ngây thơ đâu, vẫn là nên nói giác quan thứ sáu rất nhạy cảm đâu?

Tulen sờ sờ chính mình lồng ngực... anh phải thừa nhận... mình vừa bị cô gái nhỏ kia xem thấu.

Chậc, chính mình bị xem còn mỗi đầu quần cộc...

...

"A... cô thật là một cái kỳ quái phàm nhân."

Tulen ẩn đi chính mình lúng túng, anh thầm than nhẹ một cái... lại phát hiện Gudako đã sớm nằm trên mặt đất ngủ thiếp đi.

Tulen cười nhẹ một cái, anh đứng dậy, cẩn thận mà đem cô ôm đến gần đống cỏ khô, nhẹ nhàng mà đặt xuống.

An vị xong Gudako, Tulen quay lại thuộc về "chính mình" gốc cây, gả lưng xuống, chậm chạp đóng lại mình hoàng kim đôi mắt...

Tại Tulen một lần nữa tiến vào trạng thái "ngủ tỉnh", một đôi mắt màu tím mở ra, lẳng lặng nhìn hai người, nhỏ giọng nói:

"Tiền bối..."

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Một đêm không có chuyện gì xảy ra...

Gudako mấy người tốn ba giờ để đi tới Jeanne d'Arc trong miệng thành trấn.

 Nhưng ở đây sớm đã biến thành một vùng đổ nát, kiến trúc biến thành tàn phá mảnh vỡ...

 Những người còn may mắn sống sót không phải là bị chôn trong đó, còn lại chính là trốn vào trong phế tích... ý đồ lợi dụng so với thân thể cứng rắn kiến trúc bảo vệ chính mình

"Ngào!!!!"

Trên bầu trời cũng có hơn chục đầu Wyvern tại bay, bụng đói kêu vang mà tìm kiếm con mồi...

 Một khi phát hiện ra còn sót lại nhân loại liền sẽ lao xuống, sử dụng cường tráng móng vuốt phá vỡ vốn đã tan tành kiến trúc, đem ẩn núp ở bên trong nhân loại kéo ra...

Thuyệt vọng không khí sớm đã lan tràn nhìn cả tòa thành trấn... thứ mà những người còn sót lại chờ đợi cũng chỉ là tử vong dày vò.

Tulen cau mày nhìn lấy tòa này thành trấn, anh nhìn trước mắt mình thiếu nữ, hai tay nàng nắm chặt... 

Có vẻ cô... lần này thật sự tức giận?

Bán thần miệng đột nhiên nở ra một cái kỳ quái nụ cười, nhẹ nhàng mà phất tay lên, vô số lôi đình từ trên bầu trời giáng xuống...

Tiếp đó, lại là khung cảnh quen thuộc... (Nướng thịt!!! Nướng thịt...!!)

...

"Muốn vì đám kia phàm nhân báo thù sao...? Nghĩ bảo hộ đám kia còn sống sót nhân loại...? Vậy liền dùng sức mạnh áp đảo bọn chúng là được..."

Gudako nhìn trước mắt mình phong cách đột nhiên trở nên kỳ quái bán thần, hít sâu một hơi, cô nói:

"Tôi biết chứ... đặc dị điểm này, nó chắc chắn sẽ phải biến mất. Và, chính tay tôi sẽ là người làm điều đó!!! Nhưng tôi vẫn sẽ cứu họ... người dân của thế giới này đang thật sự sống, họ cũng sẽ khóc, sẽ cười..."

"Tiền bối..."

"Gudako..."

"Gudako tiểu thư..."

Đám người... nhầm, hai người cùng một cái hình chiếu, buồn bã nói.

Vị kia bán thần hai mắt màu xanh lam tỏa sáng lấp lánh, hắn vui vẻ nhìn cô... 

================================================================================

Tulen(mắt vàng): [Cực kỳ cực kỳ cực kỳ... khó ở, chỉ có Gudako chơi được với thằng chả.]

Tulen(mắt xanh): ["Trong truyền thuyết nụ cười", một bộ dễ gần hòa ái, nhưng con hàng này cắt ra cũng là đen... đề nghị tránh xa xa ra nếu không muốn bị nó lừa cho một vố đau.(Chú: Thằng chả nó còn nguy hiểm vàng nên đề nghị sử dụng "tốc hành" hoặc "tốc biến" ngay khi... Rầm .................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................... Thủ phạm là vàng)]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro