Chương16: Một ngày với Nekoma (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau giờ ăn trưa, Shunka không lãng phí thời gian và sẵn sàng cho buổi tập tiếp theo vào buổi chiều. Cô giúp những người quản lý mang những chiếc áo đấu tập mới giặt đến phòng thể chất. Khi cô mang theo một giỏ đồ mới giặt, cô cũng cố gắng mang thêm một giỏ chai nước mới được làm sạch dưới hai bàn tay đang bận bê đồ.

Sau đó, khi đi dọc hành lang, cô đột nhiên cảm thấy có một bàn tay khác vươn tới cái giỏ trên tay và nhấc nó ra khỏi người cô. Shunka tròn mắt ngạc nhiên, bất ngờ trước bàn tay cũng như người vừa lấy nó từ tay mình.

-Tsunkishima?

-Bà chị có cần phải vất vả như vậy không?-Cậu trai đeo kính nói, dễ dàng mang theo chiếc giỏ khi đi bên cạnh tiền bối tóc xám trên đường đến phòng thể thao.

Shunka xốc lại giỏ áo trên tay, cảm thấy thấy sức nặng từ đôi tay nhẹ hơn và tốt hơn rất nhiều.

-Chị chỉ muốn tóm gọn chúng trong một lần thay vì quay đi quay lại. Dù sao cũng cảm ơn sự giúp đỡ của nhóc rất nhiều, Tsunkishima.

Tsukishima thở dài, hoàn toàn bất lực trong việc làm cho đối phương ngưng việc chơi chữ với cái tên của bản thân.

Đường đến phòng tập của họ khá xa, và đôi khi Shunka cảm thấy vô cùng kỳ lạ khi ở một mình với cậu nhóc đeo kính. Giống như cô phải nói điều gì đó để cắt đứt sự im lặng giữa họ vì nếu không, không hiểu sao cô lại cảm thấy vô cùng khó xử.

Thế nhưng lủc này, Tsukishima bất ngờ cắt đứt dòng suy nghĩ của cô:

-Đừng căng thẳng vì không tổ chức một cuộc trò chuyện.

-Hở?-Shunka ngay lập tức mất cảnh giác.

Ngạc nhiên thay, Tsukishima nhếch mép trước phản ứng của cô.

-Điều đó hiện ngay trên mặt bà chị. Nghiêm túc mà nói, Shunka-san, chị hãy nghỉ ngơi một chút đi. Chị không cần phải suy nghĩ về mọi thứ quá nhiều.

-Chị thực sự trông rõ ràng như vậy sao?-Cô gái tóc xám hỏi. Cô đã nghe ai đó nói những lời đó trước đây, và cô nhớ rõ rằng chính Hinata đã nói điều đó khi cậu gọi cô tới cửa hàng tạp hoá để ôn bài.-Mà.. Có lẽ đúng là thế thật!

Trước câu trả lời, các bước của Tsukishima chậm lại trước khi cậu quay lại đối mặt với cô.

-Tại sao bà chị lại làm việc chăm chỉ như thế?

Câu hỏi đột ngột khiến cô mất cảnh giác.

-Huh? Ý nhóc là gì? "Tại sao bà chị lại làm việc chăm chỉ"? Không phải chị nên làm việc chăm chỉ và cố gắng hết sức mình à?

-Chỉ là em nghe mọi người kể rằng chị đã và đang làm việc rất chăm chỉ cho đội ngay cả khi trước đây chị chưa phải là thành viên chính thức hoặc thậm chí là một tuyển thủ... Chị là người chăm chỉ nhất trong đội chúng ta.

-Đó không phải sự thật!-Shunka phản bác.-Những người khác cũng đã làm việc chăm chỉ và ngoài ra...chị nghĩ mình không theo kịp những người còn lại nên chị cần phải bắt kịp việc học bóng chuyền.

Tsukishima nhíu mày.

-Đó là điều em không hiểu. Nó chỉ là bóng chuyền thôi! Tập luyện như vậy có ích lợi gì chứ?

Lần đầu tiên sau một thời gian, Shunka cuối cùng cũng hiểu được tính cách ngắn ngủi của cậu trai tóc be vàng. Mặc dù cậu có thể chơi bóng chuyền giỏi, nhưng cậu không nhất thiết phải là một tuyển thủ nổi bật so với các thành viên còn lại trong đội. Trên thực tế, cậu không thể hiện biểu hiện đó rằng mình cũng rất thích các trận đấu.

Nó giống như cậu đang chơi bóng chuyền chỉ vì lợi ích của nó. Bây giờ cậu đang đặt câu hỏi tại sao các thành viên khác lại làm việc chăm chỉ cho một thứ có thể chỉ là một mục tiêu thoáng qua hoặc ước mơ trở thành người giỏi nhất và đến với tuyển quốc gia.

-Nhóc không muốn đến tuyển quốc gia à?-Shunka hỏi đơn giản.

Tsukishima không trả lời trong vài giây trước khi thở dài.

-Sẽ rất tuyệt nếu chúng ta đến tuyển quốc gia nhưng hiện tại... tất cả giống như một mục tiêu xa vời mà đội đang cố gắng theo đuổi.

Shunka tiếp nhận tất cả. Vậy là Tsukishima không từ chối mong muốn được khoác áo tuyển quốc gia, nhưng cậu không thực sự tìm thấy động lực cho điều đó.

Đến giờ thì cô đã hiểu hậu hối của mình là như thế nào.

Cô nhìn về phía trước khi cả hai tiếp tục bước đi.

-Chị sẽ không gọi đó là một điều ước vô vọng hay điều gì đó tương tự, nhưng chị chỉ cảm thấy mình muốn làm điều gì đó nhiều hơn cho bản thân. Trở thành một người quản lý là điều mà chị chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm được...

Shunka nhớ lại niềm vui của Hinata và Kageyama khi họ có thể thực hiện những pha bứt tốc cực nhanh, tiếng gầm thét của Asahi khi anh có thể đập bóng qua các tay chặn cao lớn, những bước di chuyển nhanh nhẹn của Nishinoya trên sàn khi cậu cứu một quả bóng, nỗ lực của Shimizu trong việc cố gắng cập nhật điểm số và phân tích với nhóm nghiên cứu của mình- Tất cả những điều mà các thành viên và những người bạn của cô đã cho thấy bóng chuyền đã thay đổi cuộc sống của cô từng chút một với niềm đam mê của họ đã ảnh hưởng tích cực đến cô như thế nào.

Shunka cười rạng rỡ.

-Nhưng chị đã tìm thấy một thế giới tuyệt vời mà mình muốn trở thành một phần, và nhóc cũng tình cờ ở bên trong nó- Đó là điều mà chị thấy mình có động lực để làm việc với nhiệm vụ của mình với tư cách là một người quản lý.

-Huh?-Tsukishima đáp lại với vẻ hơi ngạc nhiên.

Cô gái tóc xám rạng rỡ nhìn cậu, đôi mắt xám đen mờ ảo và đẹp như mơ.

-"Em không cần lý do cao cả để bắt đầu một điều gì đó hoặc giỏi một điều gì đó". Đó là điều mà Shimizu đã nói với chị và Yachi trước đây và chị nhận ra lời cậu ấy nói bây giờ là đúng. Chị thực sự không thể đưa ra câu trả lời chắc chắn cho nhóc về lý do tại sao mình làm việc chăm chỉ hoặc tại sao những người khác cũng làm điều đó. Chị nghĩ nhóc đã có câu trả lời trong mình, Tsukishima, nhưng đó là điều nhóc sẽ phải tự nói ra.

Chắn giữa Karasuno ậm ừ, cân nhắc lời nói của mình:

-Có vẻ như chị đã biết câu trả lời.

Shunka cười nhẹ.

-Chị thực sự ước là như vậy!

Tsukishima lắc đầu khi một nụ cười nhỏ nở trên môi.

-Và chị thực sự hiểu được ý chính của các chi tiết về một thứ như thế này.

-Chị đoán đó là đặc quyền của một Người làng B.

Cậu cười khẽ.

-Và cuối cùng, bà chị luôn nói những điều kỳ quặc như thế.

-Chà! Chị sẽ coi đó là một lời khen.-Cô cười cùng với cậu.

***

Yaku rít lên khi cởi bỏ đai bảo vệ và nhìn thấy vết bầm trên đầu gối. Anh thường quen với những vết bầm tím như vậy trên da nhưng trượt trên sàn với cái đầu gối dập nát như thế này cảm thấy thực sự khó chịu. Lẽ ra anh nên kiếm một đai bảo vệ dày hơn để không bị đau nhiều nhưng anh không thể tìm thấy nó ở đâu trong túi của mình sớm hơn.

Vì vậy, anh đã cố gắng điều trị vết thâm bằng gel làm mát với hy vọng nó sẽ tốt hơn. Buổi tập bắt đầu sau 15 phút nữa nên anh có rất nhiều thời gian để chuẩn bị cho lúc đó.

-Chết tiệt!-Anh chửi rủa, nao núng khi lớp gel lạnh chạm vào da mình.

-Morisuke, cậu ổn chứ?-Shunka tiến về phía cậu Libero khi cô cầm trên tay vài chiếc khăn sạch sẽ trước khi quyết định đặt nó sang một bên và ngồi xuống bên cạnh chàng trai tóc nâu vàng. Cô kiểm tra vết bầm tím trên đầu gối của anh và cau mày một chút.

-Chuyện tồi tệ hơn rồi đấy. Đợi tôi một lát. Tôi sẽ trở lại ngay.

-Tôi có thể xử lý nó-!!-Trước khi Yaku kịp nói hết câu, cô gái tóc xám đã chạy đi lấy dụng cụ. Cô nhanh chóng lấy một số thứ từ phía bên kia của sân đấu khi Yaku nhìn cô lấy một túi đá từ tủ lạnh di động và một số băng.

Shunka nhanh chóng quay lại khi cô ngồi bên cạnh anh.

-Nó sẽ hơi lạnh một chút.-Cô nhẹ nhàng cảnh báo khi dùng khăn quấn túi đá và nhẹ nhàng ấn nó vào đầu gối cậu Libero.

Yaku hét lên vì đau khi cảm thấy tảng băng mát lạnh chạm vào đầu gối của mình, nhưng ngược lại anh cũng cảm thấy cơn đau từ từ dịu đi khi từng phút trôi qua. Shunka giữ nó trên đầu gối và lôi cuộn băng trắng ra.

-Nên chườm bằng đá lạnh hơn là chườm gel làm mát. Vết bầm tím như thế này cũng sẽ nhanh chóng lành lại.

-Cảm ơn vì sự giúp đỡ, Shunka-san.-Anh nói khi nhìn thấy bàn tay cô đang cầm túi đá chườm vào đầu gối thâm tím của mình.-Tôi đã mất đi bộ đệm thường ngày nên đầu gối của tôi đã bị vậy kể từ sáng nay.

Quản lý năm 3 Karasuno hơi cau mày.

-Này! Nếu cậu có bất kỳ khó chịu nào xin hãy thông báo cho tôi ngay lập tức. Sẽ không tốt nếu cậu tiếp tục chơi với chấn thương như vậy.

Chàng trai tóc vàng nâu lắc đầu.

-Đó chỉ là một vết bầm nhỏ-OW!!!

-Xin lỗi!- Ừm.. Xin đừng cử động quá nhiều.-Shunka nhẹ nhàng cảnh báo khi cô ấn vào miếng gạc lạnh.-Chúng ta nên giữ cái này từ 10-15 phút. Hãy chắc chắn cậu cũng làm điều này 2-3 lần một ngày để chữa lành vết bầm tím của cậu.

-Đ-Được rồi!-Yaku hét lên trong đau đớn khi anh giữ chặt đầu gối mình. Nghiêm túc mà nói, lẽ ra anh nên làm như những gì cô gái tóc xám bảo nhưng mỗi khi anh làm việc chăm chỉ hơn một chút, đầu gối của anh luôn kể một câu chuyện khác.-Tôi xin lỗi vì đã làm phiền thời gian của cậu, Shunka-san.

-Đừng lo. Công việc của tôi là giúp đỡ cậu.-Cô nở một nụ cười thân thiện với anh.-Sẽ thật rắc rối nếu Nekoma không có Libero đáng tin cậy của họ trong quá trình luyện tập. Nhưng nếu cơn đau không biến mất thì tôi đề nghị chúng ta có thể phải đến bác sĩ kiểm tra.

-Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.-Anh nói khi đưa tay lấy túi đá.-Tôi sẽ giữ cái này. Cậu có thể tiếp tục với phần còn lại của quá trình chuẩn bị.

-Cậu chắc không? Mặc dù vậy, tôi đã hoàn thành mọi thứ.-Cô trả lời.-Chúng ta chỉ cần quấn nó đúng cách trước khi đặt một băng lạnh mới.

Yaku mỉm cười nhẹ trước khi nắm lấy bàn tay mà Shunka đang đè lên viên đá, nhẹ nhàng nhấc nó ra khỏi băng và thay vào đó, anh đã dùng tay của mình thay đổi nó. Cô gái tóc xám hơi ngạc nhiên trước cử chỉ như vậy. Anh đã làm điều này quá suôn sẻ.

-Không sao đâu. Tôi sẽ gọi cho cậu nếu tôi cần thêm bất kỳ sự trợ giúp nào.-Anh trấn an đối phương bằng cách nở nụ cười rộng hơn và nhẹ nhàng chọc vào má phải cô ấy.-Tôi hứa! Bây giờ cậu hãy đi nếu không những người khác sẽ ồn ào như một đứa trẻ nếu chai của họ không có nước.

Shunka bật cười vì câu nói của anh và gật đầu, đứng dậy mang khăn rồi chạy ra một góc khác để đặt chúng xuống băng ghế.

Yaku nhìn cô với một nụ cười. Ngực anh nhẹ hơn khi nhìn thấy biểu hiện của cô. Cô ấy chắc chắn là dễ thương. Thành thật mà nói anh cảm thấy ong bướm trong bụng khi Shunka chăm sóc cho mình trước đó. Hương thơm dịu ngọt và những cái chạm nhẹ của cô trên đầu gối anh- Anh nhớ lại lúc bản thân cố gắng phủi tay của mình vào tay cô, và Yaku không thể không đỏ mặt trước hành động trước đó mình đã làm.

***

14 giờ.

Khi đang theo dõi trận đấu giữa Nekoma và Ubugawa, các quản lý được gọi ra bởi HLV trường nhà. Ông thông báo ban phụ huynh trường Shinzen đã tài trợ cho trại tập huấn một ít dưa hấu và bảo họ 15 phút nữa hãy mang chúng tới cho mọi người ăn. Hiển nhiên giữa tiết trời nóng nực, những quả dưa hấu là nguồn năng lượng tuyệt vời nhất cho những chàng trai đang tham gia vào chuyến du dấu này.

-Vậy là ngày mai chị không tham gia chuyến du đấu cùng mọi người ạ?

-Ừ! Chị tới dự đám cưới của người họ hàng cách đây một con phố.

-Vậy bao giờ cậu đi?

-Sáng sớm ngày mai. Bố tớ sẽ tới đây đón.

-Oàiii! Vậy là chúng ta sẽ không được gặp cậu trong cả ngày mai à?

-Đừng tiêu cực vậy chứ. Tớ sẽ trở về vào khoảng cuối ngày mà.

Trước cổng trường Shinzen, các nữ quản lý đang hàn huyên về vấn đề ngày mai cô gái tóc xám sẽ không ở đây cho tới cuối ngày. Yukie rên rỉ vì không được đùa nghịch đôi má mềm mại của Shunka, trong khi những người còn lại chỉ biết nhìn nhau cười vì biểu cảm tận thế của cô ấy.

-Cậu làm lố quá rồi đấy Yukie. Shunka-san sẽ quay trở lại mà.-Mako đứng chống hông lắc đầu trước độ trẻ con của cô gái, 1 giây, trước khi bóng hình chiếc xe bán tải màu đen lọt vào võng mạc.-Được rồi các cô gái. Dưa hấu tới rồi kìa.

Yukie lúc này cũng đã thôi đùa nghịch đôi má của Shunka. Cô cùng mọi người vẫy tay xi-nhan báo cho chiếc xe biển Saitama biết điểm dừng để họ có thể thuận tiện vận chuyển những quả dưa trên xe xuống. Với xuất phát chậm hơn mọi người một nhịp vì còn phải buộc lại dây giày, Shunka kịp lúc xuất hiện khi chiếc xe bán tải dừng lại trước khuôn viên trường và người cầm lái chiếc xe đó bước xuống khỏi xe.

-Yo! Chào mọi người. Tôi đem dưa tới cho mọi người rồi đây.

Tài xế là một cô gái tóc nâu buộc đuôi gà. Điểm đầu tiên Yachi chú ý tới cô ấy là cô ấy trông còn khá trẻ, chắc chỉ 19-20 tuổi gì thôi. Và điểm thứ 2, cô chưa bao giờ nghĩ nhân viên vận chuyển là một cô gái.

-Dù sao thì cũng xin lỗi vì sự chậm trễ.-Risako cười xuề xoà trong lúc trèo lên thùng xe. Cô không phải người ở đây, và công việc vận chuyển cũng không phải của cô nên dù đã dùng Google Map, cô vẫn bị lạc một đoạn.

-Không sao đâu ạ!-Kaori xua tay, cũng nhanh chân trèo lên thùng xe phụ chị gái tóc nâu vận chuyển những quả dưa hấu được để trong những thùng hàng lạnh cho các đồng nghiệp ở phía dưới.-Mà đây là lần đầu tiên em thấy nhân viên vận chuyển là con gái đấy. Trông chị thật ngầu!

-Haha, cảm ơn vì lời khen đó nhé! Nhưng thực sự chị không phải nhân viên vận chuyển đâu. Đồng nghiệp của chị bị ốm nên chị thay anh ấy làm công việc này.-Risako vui vẻ. Tay cô xách lấy hai túi dưa hấu mát lạnh rồi cúi xuống đưa cho cô gái có nốt ruồi duyên đứng ở mặt đất.

Ngay lúc cô định quay lại với công việc của mình, đồng tử màu tím trong một chớp vô tình rơi xuống cô gái tóc xám đang đứng nhìn mình cách đó không xa.

-Ồ-Này, có phải cậu đó không Shunka?

Các cô gái ngơ ngác nhìn sang người vừa nhắc đến trong lời nói của chị nhân viên, còn người được điểm tên thì chỉ đứng đó đáp lại nụ cười toe toét của đối phương bằng đôi mắt ngạc nhiên kỳ lạ.

Shunka như không tin vào những gì mình đang nhìn, và cảm giác dạ dày mình như đang lơ lửng ở đâu đó.

"Cậu ta đang làm cái quái gì ở đây vậy?"

-Hai người quen biết nhau sao?-Shimizu buột miệng, câu chữ đáng lẽ ở trong đầu nhưng bằng cách thần kì, nó đã thoát ra khỏi miệng của cô. Và Risako ngay lập tức đáp:

-Tại sao không?! Chị và cậu ta đã từng lên phường với nhau một lần rồi mà. Mah~ Không phải đồng minh đâu.

-...

-Bọn chị là-!!

-Kẻ thù của nhau đấy!-Cắt ngang lời của Risako, Shunka nói, đồng tử xám đen không kiêng nể chiếu thẳng đến vị trí của cô gái đứng trên khoang để đồ.-Vậy nên nếu không phiền, các cậu làm nốt phần việc quản lý của tớ trong 15 phút tới được không?

...

...

Sau khi đặt miếng dưa hấu cuối cùng lên đĩa, Yachi cùng các quản lý nhanh chóng mang chúng tới cho những chàng trai đam mê bóng chuyền. Cái suy nghĩ về Shunka và chị shipper tóc nâu lởn vởn trong trí óc cô tới tận lúc này vẫn chưa tan, và đôi khi cô mất tập trung vào những bước đi làm Shimizu đi bên cạnh không khỏi lo lắng.

-Em đang lo lắng chuyện gì à?-Cô gái đeo kính lên tiếng hỏi.

-Dạ không- Ý em là..-Yachi thở dài.-Em chỉ đang nghĩ về Shunka-senpai..

-Chị hiểu ý em, nhưng chuyện này nằm ngoài quyền can thiệp của chúng ta.-Đàn chị năm 3 chớp nhẹ đôi mắt.-Shunka-san đã hứa không động tới bạo lực lần nào nữa. Vậy nên chúng ta chỉ có thể chờ đợi và tin tưởng.

Shunka luôn chia sẻ với cô và các thành viên trong đội về mọi thứ trừ quá khứ của mình.

Điều duy nhất Shimizu biết về quá khứ của cô bạn là trước khi chuyển đến sinh sống và học tập tại Miyagi, Hokkaido là quê hương của cô gái tóc xám.

-Mọi người ơi! Ban phụ huynh trường Shinzen tài trợ dưa hấu cho chúng ta này.

-Woooooohhh!!!!

-----

Dưới cái nắng gay gắt của mùa hè, cả Shunka và Risako dừng lại ở một cây bán nước tự động được đặt trong khuôn viên trường. Cô gái tóc xám ghé vào, chọn hai lon nước rồi ném cho đối phương - người đang ngồi bệt trên bồn hoa gần đó một lon.

-Không ngờ lại gặp cậu ở đây đấy. Đúng là Trái Đất tròn nhỉ?

-Tôi cũng đâu có nghĩ là sẽ gặp lại cậu.-Risako nhận lấy, cười với Shunka rồi bắt chuyện.-Mà cuộc sống hiện tại của cậu thú vị nhỉ?

-Cuộc đời học sinh cấp 3 hả?-Quản lý Karasuno hỏi, dù rằng chẳng có ý hỏi chút nào.

-Ừ!-Cô gái tóc nâu nhấm một ngụm café.-Thề với trời cao, tôi thật đếch bao giờ nghĩ một tay đánh nhau có hạng như cậu vẫn 'cắm rễ' trong trường học. Lại còn tham gia CLB nữa chứ. Tấu hài vch 😂! Sau vụ "đó" tôi tưởng cậu bye bye rồi cơ.

Bàn tay giữ lon café hơi nắm chặt vì câu thoại của Risako, Shunka sau 2 giây im lặng bỗng thở dài một hơi rồi đứng dựa lưng vào máy bán nước.

-Còn các phát ngôn của cậu thì vẫn đáng ghét như ngày nào.-Cô gái phẩy tay, rõ ràng đang tránh việc phải đối mặt với câu nói cuối. Đối phương hiển nhiên biết điều này. Risako kéo cao một bên miệng. Theo lệ thường, sẽ có một vài xích mích giữa hai người mỗi lần họ chạm mặt nhau. Risako của tuổi 14 sẽ không ngại ngần mà khịa thêm vài câu trước những lảng tránh của người đối diện. Đó là điều hiển nhiên, nếu không có thì cô chỉ việc tự tạo ra và một cuộc khẩu chiến sẽ nổ ra hoặc là hơn thế nữa. Nhưng Risako của tuổi 19 đang chán nản về một điều gì đó chưa từng có trước đây. Giờ cô thực sự chẳng muốn 'dây dưa' với 'kẻ thù' của mình. Phải chăng là cô đã già rồi cũng nên!

-CLB thế nào?

-Cũng vui hơn những gì tôi nghĩ. Ngoại trừ việc hậu bối của tôi lúc nào cũng ồn ào và tụi nó đang gặp một rắc rối nhỏ.

-Tôi nghĩ mình có thể hiểu hậu bối của cậu đang có rắc rối gì vì tôi cũng đã từng đối mặt với một bức tường lớn. Mà, "thương nhau lắm cắn nhau đau" không phải sao? Tại sao cậu không thử giúp hậu bối của mình? Cậu là senpai đấy.

-Tôi đổi ý rồi! Đếch có chào hỏi gì nữa. Tiễn khách, và trả lon nước đây!-Shunka quạo, nổi tính trẻ con đòi lại quà gặp mặt vừa nãy đã tặng cho Risako dù người bên cạnh đã uống hơn nửa lon.

-Hể? Tôi cứ nghĩ là quà của tôi.-Risako cười hỏi lảng sang chuyện khác, đồng thời giơ lon nước lên cao, có ý không muốn trả cho người nọ.-Mà cậu đang theo học ở Karasuno hả? Ở Miyagi phải không? Bữa nào trường cậu vào chung kết tôi sẽ trích chút thời gian vàng tới cổ vũ cho trường cậu, coi như là trả tiền lon nước này, OK?!

-Ở thời đại 4.0 tất cả đều quy hết ra tiền. Nên miễn trình bày. Trả đây!-Cô gái tóc xám nghiến răng trả lời, vẫn hừng hực khí thế giành lon café.

-Ờm... Đell!

Và cứ thế, mỗi người một câu. Thời gian dường như trôi nhanh hơn một chút. Shunka nhìn Risako, rồi bất giác mỉm cười. "Kẻ thù" của cô cho cô cảm giác có vẻ mọi thứ đang dần phát triển theo hướng tốt đẹp hơn. Mà thật ra thì chẳng thua thiệt gì khi nghĩ như vậy!

Cho nên mọi thứ rồi cũng sẽ tốt đẹp hơn mà thôi.

Kể cả mối quan hệ trên danh nghĩa "KÈ THÙ" của họ.

***

Cho đến cuối ngày, việc dành thời gian của cô với tư cách là quản lý tạm thời của Nekoma khá thú vị. Việc đối phó với những người ngoài "tầm hiểu biết" của bản thân khá là mở rộng tầm mắt. Shunka biết rằng cô vẫn còn thiếu rất nhiều kiến ​​thức về bóng chuyền và làm thế nào để hỗ trợ họ đầy đủ.

Tuy nhiên, cô đã cố gắng hết sức mình. Cô đảm bảo rằng tất cả các thành viên đều có khăn lẫn nước uống, và cô ngoan ngoãn làm theo lệnh của HLV Naoi và Nekomata-sensei khi họ cần cô. Chưa bao giờ trong đời cô nghĩ rằng mình có thể nhanh chóng tham gia các nhiệm vụ quản lý của mình như vậy trước đây. Nó khá phấn khích và cô thấy mình rất vui khi làm việc này.

Nhìn chung, biểu cảm sôi động của cô không được các thành viên của Nekoma chú ý.

Kuroo rất thích khích lệ các thành viên của Karasuno - những người đang xem như quạ đen từ phía bên kia của căn phòng. Bất cứ khi nào cô gái tóc xám đến gần anh và nói về điểm số của họ, anh đều nhẹ nhàng đứng gần cô trong khi hạ thấp chiều cao của mình để bản thân đọc các trang trên cuốn sổ ghi chú của đối phương một cách chính xác.

Anh lắng nghe cô "chặt chẽ". Cúi đầu gần mặt cô, má của họ gần như chạm vào nhau khi anh đứng sát ngay sau cô ấy. Kuroo ngước mắt lên khỏi vị trí này và nhìn thấy khuôn mặt sôi sục của các thành viên đội quạ - Tanaka, Nishinoya và Hinata. Họ nghiến răng khi thấy Kuroo đứng sau tiền bối năm 3 gần đến mức nào.

Đôi môi của Kuroo nhếch lên thành một nụ cười nhếch mép. Anh có thể tưởng tượng ra những âm thanh mà họ tạo ra.

Shunka ngước lên khỏi mảnh giấy ghi chú của mình và chớp đôi mắt xám đen mờ ảo về phía đội trưởng Nekoma trước khi má cô hơi ửng lên vì họ đang ở quá gần.

-K-Kuroo?

Kuroo mỉm cười ấm áp và véo nhẹ vào má Shunka.

-Cảm ơn vì những ghi chú chi tiết, Karasuno-chan.

-Không có gì. Ít nhất thì cho đến hiện tại đó là công việc của tôi.-Cô hơi lắp bắp trả lời một chút trước khi bước ra khỏi anh, nới rộng khoảng cách giữa họ.-Mình gần như đã mất cảnh giác. Khuôn mặt của cậu ta thật gần.-Tâm trí Shunka gào thét. Tuy nhiên cô cần phải cố gắng kiểm soát bản thân. Cậu ta thật táo tợn khi làm điều đó.

Nét đẹp trai và khuôn hàm sắc nét, Shunka tự hỏi liệu Kuroo có biết anh đẹp trai như thế nào không vì anh thực sự khiến trái tim cô trong 1 phút đập như điên trong lồng ngực.

-Giới trẻ bây giờ đáng sợ quá.-Cô nghĩ trước khi tiếp tục nhiệm vụ quản lý của mình.

Không chỉ Kuroo là người thực hiện những động thái ấy. Một số thành viên Nekoma đã quan tâm đến cô mặc dù cô chỉ là người quản lý tạm thời của họ trong 1 ngày.

Yaku thích chọt vào má cô khi cô hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ hỗ trợ. Lev thích nhảy lên với Shunka và đập vào lòng bàn tay mềm mại của cô. Khi cô hỏi tại sao cậu làm điều đó, cậu titan chỉ trả lời:

-Lòng bàn tay của chị giống như đệm mèo vậy Shunka-san. Nó mềm mại vô cùng.

Shunka lúc đó chỉ nở một nụ cười ngượng ngùng mặc cho bản thân hơi bối rối trước câu trả lời của đối phương. Đúng là một cậu trai kỳ quặc!

Năng lượng của Inuoka đã tràn khắp nơi khi cậu đến gần cô. Khi Shunka khen cậu chơi hay, Inuoka đã rất vui và cậu bắt đầu nhảy nhẹ lên trên không một chút. Đôi khi nghị lực của cậu khiến Shunka nhớ đến Hinata khi cậu trai được khen ngợi.

Những người khác như Tora - người có một chút kịch tính nhưng nhìn chung rất ngọt ngào với Shunka. Kenma, Kai, Fukunaga, Teshiro và Shibayama rất lịch sự với cô khi họ làm việc cùng nhau. Nó chắc chắn đã cho cô một phần tự tin khi họ rất hợp tác.

Mặc dù đôi khi họ cũng làm những trò hề kỳ lạ, nhưng tất cả đều tốt đẹp.

...

Sau khi giờ luyện tập kết thúc, Shunka thu thập tất cả áo thể thao và khăn lau từ các thành viên và để Eri và Shimizu đến giặt giũ như đã hẹn. Cô cũng giúp dọn dẹp phòng thể dục trước khi đi rửa chai nước ở bên ngoài.

Khi bắt đầu lau chai nước, cô dừng lại một lúc khi nhìn lên. Mặt trăng thực sự sáng và đêm hơi lạnh mặc dù đang là mùa hè. Cô có thể nghe thấy tiếng dế kêu và tiếng gió nhẹ thổi qua.

Đêm nay thật yên bình! Shunka thấy mình rất thoải mái khi bản thân khẽ ngân nga một giai điệu mình không thuộc lời trong khi rửa sạch những chiếc chai còn lại.

Bất ngờ lúc này, một dòng nước chảy khác từ phía bên trái vang lên làm cô chú ý. Là Kuroo. Anh ấy đang rửa tay.

Shunka chào anh:

-Otsukare[1] Kuroo.

Anh cười toe toét đáp lại:

-Otsukare ~ Cậu còn việc gì khác để làm sau chuyện này không?

Cô lắc đầu.

-Không! Tôi sẽ tham gia bữa tối với những người khác.

-Vậy à.-Anh vừa nói vừa lấy một trong những cái chai không sạch và bắt đầu rửa.

Quản lý tóc xám nhìn lên.

-Không sao đâu. Tôi có thể xử lý nó.

-Tôi không ngại giúp đỡ, vả lại như vậy không phải công việc sẽ được hoàn thành nhanh hơn à!

Shunka mỉm cười, biết ơn vì sự giúp đỡ của đội trưởng Nekoma.

-Cảm ơn! Hôm nay cậu đã giúp tôi rất nhiều.

Kuroo nhíu mày.

-Ý cậu là gì? Cậu là người đã giúp tôi và cả đội tôi ngày hôm nay. Nếu không có cậu, chúng tôi sẽ không thể tiến triển việc luyện tập của mình suôn sẻ như thế này.

Cô gái lưu ban cảm thấy cảm giác tự hào và hạnh phúc lan tỏa khắp lồng ngực. Cô rất vui vì cuối cùng những nỗ lực của mình cũng có ích với một đội mình mới quen biết.

-Chà! Tôi rất vui. Tôi đã có rất nhiều niềm vui với Nekoma ngày hôm nay.

-Tôi vui vì cậu cảm thấy thoải mái. Nói thật thì cậu hoàn toàn phù hợp với nhóm của chúng tôi. Tôi biết cậu gia nhập CLB Bóng chuyền khi học năm 2, nhưng trình quản lý của cậu làm tôi thấy rất bất ngờ.

Shunka cười khúc khích.

-Cậu đang đề cao tôi đấy. Cậu đã ngạc nhiên khi làm việc với tôi như này thì tôi tự hỏi khi cậu làm việc với Shimizu, tsk tsk, cậu sẽ phong cậu ấy làm "Thánh". Thề đấy!

-Haha! Bình thường tôi đã thấy cô ấy là Thánh rồi.

-Chuẩn luôn.-Cô gái búng tay.

Kuroo cười nhẹ, lau sạch cái chai cuối cùng trước khi quyết định "lỡ tay" xịt một ít nước vào chỗ cô gái tóc xám. Shunka gần như nín thở khi cảm thấy những giọt nước lạnh ngắt trên người.

-Kuroo!!-Cô hét vào mặt anh.

Anh cười lớn trước khi Shunka làm điều bất ngờ để đáp lại "đòn tấn công" của đối phương bằng cách phun nước thẳng từ vòi nước khi cô bật nó lên áp suất cao và hướng nó về phía anh.

Kuroo hét lên vì sốc khi làn nước lạnh dội vào phần trên cơ thể mình, sau đó thở dốc.

-Shunka-san! Được rồi, điều này có nghĩa là chiến tranh.

Shunka điếng người. Não cô trong nửa giây đã nhận ra hành động ngu ngốc của bản thân cũng như mức độ nguy hiểm trong lời nói của người bên cạnh. Cô đang mặc áo phông đồng phục trắng của CLB Bóng chuyền Karasuno, nhắc lại, nó màu trắng, và đây thực sự là cơn ác mộng khi nó bị nước dội vào.

Nhanh như chớp, cô hét lên một tiếng rồi lao người chạy đi trước khi một áp lực nước chảy ra mạnh tương tự với áp lực cô dùng để đáp trả Kuroo dội thẳng vào người. Cô không bị ướt áo, nhưng đổi lại, gần như cả hai ống quần của cô đã hứng gần như toàn bộ lượng nước vừa rồi.

-KHOAN- Kuroo!!! Không chơi nữa. Tôi đầu hàng.

Shunka có lẽ sẽ không bao giờ giơ tay đầu hàng trước chàng trai ranh mãnh này nếu như trong lúc chạy vừa rồi cô có cầm theo những cái chai. Cô cần phải rửa sạch và để gọn chúng vào đúng nơi. Phải như vậy thì nhiệm vụ làm người quản lý của Nekoma trong ngày hôm nay của cô mới được cho là trọn vẹn.

-Thật không công bằng khi chỉ có mình tôi là tổn thất nặng nề trong trận chiến.-Kuroo bĩu môi nhẹ, và gương mặt trẻ con lúc này của anh làm cô thấy buồn cười.

-Tất cả là nhờ cái đầu.-Với đôi tay vẫn giơ lên, Shunka từng bước quay lại đối diện với người đội trưởng cao lớn.-Vả lại cậu là người 'tấn công' tôi trước mà.

-Nhưng tôi đâu nghĩ rằng cậu sẽ phản công lại theo cách đó.-Anh chống hông nhìn cô và nhếch mép.-Quả thật là, không riêng gì các cầu thủ, quản lý của Karasuno cũng rất dữ dội.

-Riêng về vấn đề này tôi không có ý kiến.-Cô vui vẻ nhún vai.

Họ nhìn nhau, và sau đó cả hai không nhịn được một tiếng cười lớn trước bộ dạng thất bại của người đối diện. Kuroo nói đùa rằng không cần tắm vì anh đã ướt rồi nhưng Shunka cảnh báo rằng anh nên đi tắm ngay nếu không sẽ có mùi khó chịu vào sáng hôm sau.

-Tôi sẽ mang những thứ này trở lại nhà bếp nhưng tôi cần kiểm tra phòng tập một chút. Cậu có thể đi trước, Kuroo.-Cô nói với anh khi cho tất cả chai nước vào trong giỏ để bản thân có thể mang nó dễ dàng.

Đội trưởng Nekoma ậm ừ, khuôn mặt vẫn tươi cười. Anh lắc đầu để giũ nước trên tóc và giờ Shunka mới nhận ra mái tóc được tạo kiểu thông thường của anh đã rũ xuống. Đáng ngạc nhiên là trông anh trẻ hơn rất nhiều khi xõa tóc, và bằng cách nào đó, mái tóc được tạo kiểu của anh tạo cảm giác anh trưởng thành đi rất nhiều.

-Cậu ta lắc như một con mèo. Điều đó thật buồn cười.-Shunka cười khúc khích trước khung cảnh mà cô nhìn thấy.

-Đừng ra ngoài quá lâu và ăn tối nhanh chóng, Shunka-san.-Anh nhắc nhở cô.

-Osu, đội trưởng!-Cô chào.

Kuroo cảm thấy bên trong mình bừng bừng trước sự dễ thương mà đối phương thể hiện, và trước khi anh có thể gục ngã bởi đòn tấn công dễ thương của người này, anh cười rộng hơn và vỗ nhẹ lên mái tóc của cô.

-Hẹn gặp lại cậu sau.

Shunka gật đầu và nhìn anh rời đi trước khi cô đi đến phòng thể dục để kiểm tra vào phút cuối.

################################

Ghi chú:

[1] Otsukare: Một thuật ngữ dùng để nói: "Cảm ơn vì ngày hôm nay bạn đã làm việc chăm chỉ".

P/S: "Một ngày với Nekoma" mà nó kéo dài những mấy chương à😂. Còn bác nào nhớ tui không♥️?

















✨✨✨Ủng hộ tui nha✨✨✨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro