Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Lọc cọc, lọc cọc...

   Tiếng bánh xe  vang lên từng tiếng  trong hành lang, bà bán hàng với má lúm đồng tiền tươi cười mở cửa toa.

"Dùng món gì hở các ch..."

"DRACO MALFOY, cậu cmn khoe khoang vừa thôi!"  

   Khác với vẻ yên tĩnh bên ngoài, trong toa cuối này náo nhiệt vô cùng.

   Đấy, nhìn xem ! Con bé tóc nâu cùng thằng nhóc tóc bạch kim chẳng hiểu sao cứ chí chóe liên hồi, làm bà lão có thâm niên 190 năm bán bánh sau một hồi nghe đau đầu, mệt mỏi vô cùng.

   Mà còn nữa,cùng trên cái băng ghế đó, một nhóc tóc đen với một cậu tóc đỏ dính nhau như sam, bong bóng màu hồng xung quanh như chọc mù mọi con mắt của bất cứ ai nhìn vào.

   Khẽ liếc mắt sang ghế đối diện, một con nhóc tóc đen mắt đỏ y như ma ca rồng đang nở một nụ cười vô cùng thiếu liêm sỉ, mắt nhìn chằm chằm vào 4 đứa kia, khẽ lẩm bẩm rồi lại cười một cách thiếu đòn vô cùng.

   Chợt nhận ra có người vào, cả 5 đứa ngẩng đầu lên, mười con mắt nhìn chăm chú vào bà bán bánh. Bà nở nụ cười ngại ngùng,được rồi, trong toa này ngoại trừ con nhóc mắt biến dị, mấy đứa còn lại toàn trai xinh gái đẹp cả!

"Mấy đứa ăn gì không ? Bà có bánh vạc, bánh bí, sôcôla Ếch nhái,nhiều lắm !

   Harry, vì chưa ăn sáng nên đứng phắt dậy. Draco cũng đứng lên, lục tìm túi tiền rồi bước ra hành lang. Còn Victoria nhún vai, khẽ lôi ra hai cái hamburger,một cái pizza to tướng, một túi khoai tây chiên và hai lon Coca Cola hiệu Pepsi. :))))

  Mùi thơm lan tỏa cả toa tàu.

 Harry và Draco, 2 con người vừa mua một đống đồ ăn vặt:.......

 Ron đang cầm mấy cái bánh mì khô khốc: T.T

                                                       *************************************************

   Đoàn xe lửa giảm tốc độ rồi cuối cùng dừng hẳn lại. Người ta xô đẩy nhau, ùn ra cửa, đổ xuống một sân ga tối tăm nhỏ xíu. Trời đêm lạnh buốt. Chợt lúc ấy một bóng đèn nhấp nháy lơ lửng trên đầu học sinh, một giọng nói ấm áp vang lên :

"Học sinh năm nhất! Học sinh năm nhất lại đây! Harry, khỏe không ?

   Gương mặt lông lá của lão Hagrid hớn hở phía trên biển người.

   "Lại đây, đi theo ta! Còn học sinh năm nhất nào nữa không? Bước cẩn thận! Học sinh năm nhất,theo ta."

     Mò mẫm, loạng choạng, bọn trẻ đi theo xuống một lối đi có vẻ dốc và hẹp. Cả đám im thin thít.

     Hagrid ngoái đầu ra sau, nói:

"Chút xíu nữa là các cháu sẽ nhìn thấy Hogwarts lần đầu tiên đấy! Qua khúc quanh là thấy ngay."

  Một tiếng "Ồ" rất to phát ra đồng thanh vang lên.

  Con đường hẹp bất thình lình mở ra một bờ hồ đen bao la. Bên kia hồ,nằm trên đỉnh núi cao là một tòa lâu đài nguy nga đồ sộ với vô số tháp lớn tháp nhỏ, và vô vàn ô cửa sổ sáng đèn điểm xuyết rực rỡ bầu trời sao.

  Lúc Victoria còn đang rối rắm việc có hay không ông cố nội giấu kho báu các thứ trong Hogwarts thì lão Hagrid chỉ một đoàn thuyền nhỏ chờ sẵn bên bờ hồ, kêu to:

"Lên thuyền. Mỗi thuyền không chở quá bốn người."

Draco, Hermione, Harry, Ron cùng leo lên thuyền. Còn Victoria thì ngồi chung với một bạn nhìn rất chi là "nạnh nùng" và ngầu lòi các kiểu... Lão Hagrid, một mình một thuyền, kêu to lần nữa:

"Mọi người lên thuyền hết chưa ? Xong rồi thì... Tiến lên!"

  Cả đoàn thuyền cùng rời bến một lúc, băng ngang mặt hồ phẳng lặng như gương. Mọi người đều im lặng, đăm đăm nhìn tòa lâu đài trước mặt. Nó hiện ra như một ngọn tháp khổng lồ, càng ngày càng hùng vĩ khi đoàn thuyền tiến gần đến mỏm núi.

   Khi những chiếc thuyền đầu tiên đến vách núi, lão Hagrid hô lên :

"Cúi đầu xuống!"

Cả lũ cúi đầu xuống,những chiếc thuyền đưa chung đi qua một tấm màn kết bằng dây trường xuân rủ xuống, che phủ cả cái cửa rộng thênh thang mở ra trên vách núi. Cửa này dẫn vào một đường hầm tối om, có lẽ là con đường chạy ngầm dưới chân lâu đài,đến một bến cảng cũng nằm ngầm dười mặt đất. Cập bến, bọn trẻ lục tục trèo lên bãi đầy sỏi đá.

  Cả đám tiếp tục trèo lên một lối đi trong núi đá, nhắm theo ánh đèn của lão Hagrid mà đi tới một con đường bằng phẳng, dẫn tới bãi cỏ mịn màng dưới bóng tòa lâu đài.

    Bọn trẻ hớn hở bước lên những bậc thềm đá và đứng túm tụm trước cánh cổng khổng lồ bằng gỗ sồi. Lão Hagrid giơ nắm tay khổng lồ đấm mạnh vào cửa lâu đài ba lần.

    Cánh cửa lâu đài tức thì mở ra. Một bà phù thủy cao lêu nghêu, tóc đen mướt, mặc áo dài xanh ngọc bích đứng sẵn ngay cửa. Lão Hagrid giới thiệu:

"Các học sinh năm nhất đây, thưa giáo sư McGonagall"

"Cảm ơn bác Hagrid. Bác để lại chúng cho tôi là được."

Bà mở toang cửa. Sảnh trước rộng  và tráng lệ vô cùng .Những vách tường đá được chiếu sáng bằng những bó đuốc to giống như ở ngân hàng Gringotts. Trần lâu đài cao vòi vọi và trước mặt bọn trẻ là một chiếc cầu thang bằng cẩm thạch đẹp lộng lẫy dẫn lên các tầng trên.

Victoria: Ông cố đúng là giàu vô nhân tính!!!!!!!!!

 Cả bọn nối đuôi băng ngang hành lang, xuyên qua vài cái cửa rồi bước vào Đại Sảnh Đường.

  Giáo sư McGonagall đặt một cái ghế cao trước mặt bọn trẻ. Phía trên là một cái nón phù thủy te tua , vá chùm vá đụp. Mọi người dán mắt nhìn chằm chằm vào cái nón đó. Trong vài giây, không gian im phăng phắc. Bỗng nhiên, chiếc nón bắt đầu vặn vẹo, một miếng toạc gần vành nón mở ra như một cái miệng, và cái nón bắt đầu hát, với một tông giọng mà Victoria thề dù tập cả đời nó cũng không thể nào hát được.

    Kết thúc bài hát, cả sảnh đường như vỡ òa trong tiếng vỗ tay. Cái non nghiêng mình chào bốn phương tám hướng đầy chuyên nghiệp rồi đứng yên. Giáo sư McGonagall bước tới với một cuộn giấy da dày cộp trong tay:

"Khi ta gọi tên ai thì người đó chỉ cần đội nón và ngồi lên ghế. Bắt đầu, Abbott Hannah!

  Lễ phân loại diễn ra một cách yên bình, nhẹ nhàng, không có gì kì lạ.  Ai cũng nghĩ như vậy,  cho đến khi giáo sư McGonagall đọc một cái tên khiến cho cả Đại Sảnh Đường nổ tung:

"Tiếp theo, Ciara ... Merlin!"

************************************************

Xin chào, bạn Cá trở lại rồi này!!!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro