38. Một khoang nhỏ trên tàu tốc hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùng một tháng chín, cả hai thế giới Muggle cũng như Phù thuỷ đều tấp nập. Nắng trải đầy, dát vàng trên từng mảng con đường. Nắng len lỏi, chạy nhảy và tung tăng như một đứa trẻ con muốn hoà mình vào góc phố. Những đứa nhỏ Muggle tự hào và mãn nguyện với chiếc áo sơ mi mới mua, cũng có những người buồn thui thủi vì phải mặc lại đồ anh chị của mình.

Hermione vui hơn bao ngày hè khác. Cô bé chỉ mong muốn được đến trường và học, học những bài giảng từ các giáo sư, đặc biệt là Lockhart. Cũng hơi buồn vì phải xa ba mẹ, nhưng việc được tự lập ở một nơi lạ cùng bạn bè đã dẹp tan ý nghĩ buồn tủi ấy trong đầu.

Nhà ga Ngã Tư Vua đùn đẩy nhau chật ních. Không giống như năm ngoái, năm nay, Hermione đến hơi muộn. Lật đật chạy đi tìm ba người bạn là Anya, Harry và Ron, cô bé mới té hoảng khi chẳng thể nào thấy được ba đứa nhóc kia trên tàu.

Hoặc có thể là do, em đi lạc.

"Đây là..."

Khoang tàu này đặc biệt hơn tất thảy các khoang khác cô từng đặt chân đến. Nó chạm khắc, chạm trổ đường nét và dường như những chiếc ghế bành này chỉ dành cho những người có tiền.

Hermione không mở được cửa khoang, chỉ có thể ngắm nhìn từ trong chiếc ô cửa sổ kính bé tí tẹo gắn ngay trên cánh cửa ra vào. Rõ ràng là chưa có ai ở trong, nên Hermione cố gắng vặn vặn, xoay ngang xoay dọc...

"Cái cửa ấy cần mật khẩu."

Hermione giật thót người. Cô bé biết rõ và gần như khắc sâu chất giọng ngang tàn này là của ai. Một chiếc giọng thanh, không ngọt nhưng không đắng. Vừa phải, hơi cao và nghiêm túc.

Và rồi cái hơi ấm từ chất giọng ấy bỗng được phả vào mái tóc xoăn bồng của em. Hơi giật nảy người. Người ta đang ở sát bên em. Tay người ấy nắm lấy tay em đang đặt trên tay nắm cửa, vặn sang bên trái và nói nhỏ:

"Thuần huyết."

Cánh cửa bật mở và một cơn gió nhẹ truyền vào, mang theo hương ổi còn vấn vương ở một cánh đồng quê nọ. Người ấy đi trước, nghiêng đầu.

"Mày không định vào à ?"

"Parkinson..."

"Ờ. Có lẽ mày không biết, cái khoang này được đặt trước rồi."

"A.. tớ xin lỗ.."

"Chẳng cần đâu. Mày cứ vào thoải mái."

Pansy ngồi xuống chiếc ghế bành, tay vuốt ngược tóc mái ra đằng sau, và dừng lại trên đỉnh đầu.

"Mày muốn uống chút trà hay gì không ?"

Hermione theo lẽ tự nhiên liền từ chối, và rồi bối rối không biết nên làm sao cả. Em và Pansy vốn không hợp nhau để mà có thể trò chuyện. Không như Anya, Anya có thể tìm ra rất nhiều chủ đề để tiếp tục cuộc đối thoại. Và Hermione không thể làm chủ cuộc nói chuyện như nó được.

Bầu không khí im lặng và có hơi cứng ngắc. Hermione nghĩ đến việc đọc sách, nhưng em đã để hết chúng trong rương rồi, em không biết nên làm gì, chỉ có thể bày ra cái dáng đổ mồ hôi hột, và quay sang bên phải để mà ngắm nhìn cảnh vật loay chuyển lướt qua ô cửa kính.

Căng thẳng. Pansy rõ ràng cũng chẳng hề muốn vậy. Mãi mới có cơ hội ở cùng cô Granger, nhưng nó chẳng ra đâu vào đâu cả. Có lẽ nó nên tìm cách. Pansy bèn mở lời hỏi nhỏ:

"M..mày sống ở một nơi không phép thuật thì sống kiểu gì vậy ?"

Có hơi quá lố không nhỉ ? Có hơi xúc phạm không ta ? Liệu con bé ấy có trả lời không ?? (In sớt cảnh tượng hú hét đang diễn ra trong đầu Pansy)

Nhưng cũng may con bé là quý tộc, được học cách che giấu cảm xúc từ nhỏ nên nó cũng chẳng biểu lộ cái sự rối rít ấy ra ngoài.

"Ơmm, Muggle cũng có cách phát triển riêng của Muggle."

"À... ờ. Mày có thể kể chi tiết hơn được không ?"

"Cái này... ví dụ như việc họ dùng ô tô để làm phương tiện. Ô tô chạy bằng động cơ và xăng dầu. Nhiều khi một chiếc xe hơi có thể lên tới vận tốc 150km/h."

Hmm, ki lơ mít tơ trên giờ là cái gì thế nhỉ ? Cây mít bên bờ à ? Không. Sao lại nhiều cây thế được. Chẳng nhẽ Muggle di chuyển bằng cây mít á ? Mà tại sao không phải cây tử đằng hay đinh hương ? Đẹp hơn mà nhỉ ? Hay là do thân cây mít nó cứng cáp ? Vừa lái cây mít vừa bốc vài miếng ăn cho đỡ nhạt mồm ?

Có lẽ nên chuyển chủ đề rồi.

"Vậy bọn mày liên lạc với nhau bằng cách nào ? Thư à ?"

"À. Giờ cũng hiếm người dùng thư lắm. Bọn này dùng điện thoại, ưa chuộng điện thoại không dây, kết nối bằng sóng."

Ờ...

Hỏi chấm ? Cái quái gì cơ ? Chúng mày xài sóng biển để nói chuyện á ? Lạ đời nhỉ ? Hay không có phép thuật nên điên hết rồi ? Không. Nếu là sóng thì có lẽ không phải ở biển mà là ở bể bơi, hồ nước. Vì ở đây làm quái gì có biển đâu. À, hét vào mặt nước xong ở đầu bên kia... utf sao mà nó nghe phi lý thế ?

"Thế ở trường học, tụi Muggle học cái gì ?"

"Chúng tớ học Toán, Quốc ngữ, ngoại ngữ..."

Ừ hứ, tao hiểu.

"...địa chất, vật lí, hoá học, kinh tế vĩ mô..."

Lại cái gì nữa vậy trời ??

"Cái gì cơ mày nói lại đi. Cái vật lí chúng mày học những gì vậy ?"

"À bọn tớ có học về lực hút của Trái đất..."

Cái Trái đất này nó hút á ? Gì kì thế ? Nó hút thì giờ này tao đang nằm ở lõi Trái đất chứ có quần gì mà ngồi đây tâm sự ?

"...chuyển động véc-tơ..."

Cái gì mà vét vét cơ ? Vét tơ tằm nhung lụa gì đấy á ? Vét là vét cơm à ?

"... có cả lực đẩy Ác-si-mét..."

Lại mít à ? Bọn Muggle ưa mít quá nhỉ ? Ừ thì đồng ý là mít cũng có loại this loại that nhưng sao cứ bắt buộc phải là mít thế ? Lại còn đưa hẳn vào trong chương trình học nữa ?

"...một số công thức cơ bản như v = S : t..."

Đâu ra mấy chữ cái Anphabét...

Rõ là không thể rồi. Pansy chỉ muốn hai đứa có thể hoà hợp hơn mà cũng không được. Có lẽ một Gryffindor và một Slytherin, chúng nó không thể nào mà hợp nhau được. Hai người hai thế giới riêng biệt...

Nhưng mà chúng nó vẫn hoà hợp được với Anya mà ? Chậc. Nó phải lạc quan lên, sau này còn biết mà gánh vác gia tộc. Cả nhà Parkinson đang đợi nó trưởng thành.

(Hướng dẫn cách leo rank từ bi quan đến lạc quan: nghĩ tới con bạn thân).

"Thế thời trang của Muggle như thế nào vậy ? Có giống bọn mình không ?"

"À! Cũng có thể gọi là giống nhau đấy. Nhưng Muggle thì không hay bận áo chùng hay mũ phù thuỷ. Họ thích mặc những đồ thoải mái, dễ vận động hơn. Cậu nhớ chiếc áo croptop mà Anya mặc hôm thứ tư ở tiệm Thêm và Bớt không ?"

"À tao có. Là cái áo bên trong đấy à ? Dài dài ấy."

"Đó là áo nỉ, hay áo giữ nhiệt. Mặc cái đó vào thì mùa đông không sợ lạnh nữa. Croptop là cái áo ngắn, ngắn tới eo hoặc qua ngực, có loại thì ngắn hơn."

"Rồi tao nhớ rồi. Đúng là cái áo ấy phong cách thật, nhưng nổi loạn quá thì ba mẹ tao không thích, nhưng cái áo đấy khoe được eo..."

"Anya cũng có hai chiếc cardigan. Một cái màu xanh lá và một cái màu be. Đó, nữ sinh Muggle hay khoác cardigan ngoài áo sơ mi lắm."

"À. Áo khoác len có cổ V đúng không ? Tao khá ưa cái áo đấy. Vải nó mềm kinh khủng. Xong cái tay áo nó dài, che hẳn cả cổ tay, lộ có mỗi tí ngón tay thôi ấy. Nhìn đáng yêu lắm."

"Ừ, còn có nhiều loại nữa cơ. Có loại vải thô hơn..."

"Thế cái bút nhỏ nhỏ viết trơn trơn cũng là của bọn mày à ?"

"Ừ. Đó là bút bi. Mực nó có sẵn trong ống rồi nên khỏi phải chấm lọ nữa."

"Vầy à."

"..."

"Tôi cũng chẳng ngờ đó là phát minh của Muggle. Cứ nghĩ đó là do cậu ta tự chế ra cơ. À nghe nói hình như em đã thuộc hết chương trình trong sách rồi à ?"

Pansy thay đổi giọng điệu cũng như cách xưng hô.

Hoặc là con bé trân trọng người ngồi đối diện. Hoặc là con bé không muốn có khoảng cách trong cách xưng hô nữa. Hoặc là cả hai.

_____

Anya c(k)iểu: rồi cậu coi tớ là cái gì ?

Kệ. Chỉ là, trong tiếng Anh chỉ có một ngữ xưng hô, là I-you. Nhưng ở đây, nhập gia thì tuỳ tục. Không có Ai diu guy dây (I you we they) gì hết.

______
Góc tác giả:

https://www.facebook.com/fiusartclub/photos/a.209165739418133/1515900435411317/?type=3

Mọi người vào đây ủng hộ bài thi của tôi nhaa, thắng giải tôi đăng liền hai chapter tiếp, còn không thì cứ dề dà thôiii...

Mà nếu không vào được link thì mấy bồ có thể vô page "FIUS CNN Art Club", tìm nhóm bài dự thi 1/7, tên thí sinh là Phan Khánh An <33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro