Quyển 1: Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lớp độc dược được học dưới một cái hầm lạnh buốt, lạnh hơn những phòng chính trên lâu đài nhiều, làm bọn học trò rởn cả tóc gáy. Đã vậy lại còn thêm những đám côn trùng li ti bay lăng quăng trong các ống nghiệm thủy tinh, đầy bốn bức tường.

Thầy Snape cũng giống thầy Flitwick, bắt đầu buổi học bằng cuộc điểm danh. Và cũng như thầy Flitwick, ông dừng lại ở cái tên Harry Potter.

- À, phải rồi. Harry Potter. Một tên tuổi lừng lẫy mới của chúng ta.

(Harry Potter và Hòn đá phù thủy, trích chương 8)

Giọng ông dịu dàng nhưng sao vào tai tôi nó lại sởn da gà vậy cà. Draco và hai thằng bạn, Crabbe và Goyle, che miệng cười khẩy. Cô bé Pansy và Zabini cũng thích thú nhướng mày ngó xem. Chỉ riêng Theodore vẫn một mực chăm chú đằng sau lưng cậu ta. Hoàn toàn ngó lơ chuyện đang xảy ra trên này.

Thầy Snape điểm danh xong thì ngước nhìn cả lớp. Tôi có bị cận lắm không mà sao tôi thấy thầy dừng ánh mắt ở chỗ tôi thế a... Mắt ông cũng đen như mắt bác Hagrid, nhưng chúng không hề ấm áp như mắt bác Hagrid. Chúng lạnh lùng và trống rỗng, làm người ta liên tưởng đến những đường hầm tối om. Mặc dù em rất thần tượng thầy nhưng thầy ơi, đừng nhìn em nữa được không thầy? Em sợ lắm rồi, hic.

Thầy Snape bắt đầu cất tông giọng trầm của mình:

- Chúng bây tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược.

Giọng thầy không to, thật ra chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút, nhưng bọn trẻ lắng nghe không sót một lời. Thầy Snape có biệt tài như giáo sư McGonagall là không cần phải mất công mà vẫn giữ được lớp học im lặng như tờ.

- Vì trong lãnh vực này không cần phải vung vẫy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường chúng bây không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì chúng bây thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làng hương thoang thoảng; cũng chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy… Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết – nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy.

(Harry Potter và Hòn đá phù thủy, trích chương 8)

Sau bài diễn văn nho nhỏ và có hơi đáng sợ này của thầy, lớp học càng yên lặng hơn. Tôi nhìn thấy Harry, Ron lẫn Andrew, cả ba đứa chúng nó len lén nhìn nhau nhướng mày. Tôi lại thấy cô bé Granger ngồi chồm tới trước, tha thiết muốn chứng tỏ bản thân cô bé không phải là một đứa đầu bò.

Thình lình thầy Snape nạt, khiến tôi vừa hoảng vừa cảm thấy tội thay cậu bạn Harry. Thầy ơi, đừng dọa kiểu đó nữa được không? Em không bị bệnh tim nhưng thầy cứ vậy có ngày em "chớt" vì bệnh tim là thật đấy ạ.

"Potter! Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?"

Rễ bột của cái gì vào dung dịch của cái gì? Harry đưa mắt hỏi Ron và Andrew, nhưng đáng tiếc cho Harry, cả hai thằng cũng thộn mặt ra y như cậu.

Cô bé Granger giơ cao tay lên. Harry đành đáp, cậu cảm thấy nhân sinh hình như không độ cậu thì phải a...

"Thưa thầy con không biết"

Môi của thầy Snape cong lên khinh bỉ.

"Chà, chà, có tiếng tăm đúng là vẫn chưa tới đâu!"

Ông không đếm xỉa đến bàn tay giơ cao của cô bé Granger. Ông tiếp tục.

"Một câu khác vậy, Potter! Nếu ta bảo mi tìm cho ta một be – zoar thì mi sẽ tìm ở đâu?"

Granger duỗi dài cánh tay để giơ thật cao, thiếu điều nhổm dậy để giơ cao hơn. Tôi thấy cô bé nhỏ con thế mà sao duỗi tay dài dữ cà?

Thế mà Harry không có một chút xíu khái niệm nào về cái gọi là be – zoar. Cậu thử nhìn sang bọn Draco, Crabbe và Goyle. Chúng nín cười đến run cả người. Cậu cũng liếc mắt nhìn sang tôi, thấy tôi đang treo hồn trên mây. Cậu muốn cười vì điều này nhưng lại không thể. Harry đành ngăn cái cảm xúc muốn nhào đến chỗ tôi xuống.

"Thưa thầy con không biết"

"Potter, mi tưởng là mi có thể đi học mà không cần mở sách ra chuẩn bị trước sao?"

Tôi cảm giác thầy Snape đang cố nhịn cơn giận lắm rồi thì phải. Harry a, mong cậu bình an vô sự.

Harry buộc phải nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của thầy Snape. Cậu đã đọc tất cả các sách giáo khoa hồi còn ở nhà Dudley, nhưng chẳng lẽ thầy Snape đòi hỏi cậu phải nhớ tất cả chi tiết trong cuốn một ngàn thảo dược và nấm mốc trong phép thuật? Không, điều này là không thể nào. Cậu không phải mấy kẻ thiên tài biến thái chỉ cần nhìn thôi đã thuộc hết cả quyển sách. Merlin a, cậu chỉ là một cậu bé bình thường thôi được không?

Thầy Snape vẫn làm như không thấy cánh tay giơ cao run rẩy của Granger. Tôi cũng thấy có chút thương cho cô bé, tính kiên trì ghê thật.

"Potter, cây mũ thầy tu với cây bả chó sói khác nhau ở chỗ nào?"

Tới nước này thì cô bé Granger đứng hẳn dậy, cánh tay giơ cao của cô bé xém đụng trần hầm. Tuy đã xem phim ở cảnh này, nhưng cũng bất ngờ khi cô bé vẫn một mực không chịu bỏ cuộc dù rằng tôi biết thầy Snape thể nào cũng không gọi Granger.

Harry lặng lẽ nói, thiếu điều muốn khóc.

"Con không biết. Con nghĩ chắc là Hermione biết, sao thầy không thử gọi bạn ấy?"

Vài tiếng cười nổi lên. Harry bắt gặp ánh mắt của Seamus. Thằng bé nháy mắt. Harry lặng lẽ nổi dấu thập đỏ, không giúp bố mày thì thôi, nháy mắt cái quần gì?

Thầy Snape bực mình, nạt cô bé Granger.

"Ngồi xuống!"

Ông tự hỏi, sao thằng con trai của Lily đầu cậu toàn chứa cỏ lác hay sao. Cô bạn Lily thông minh bao nhiêu, thằng con ngốc nghếch bấy nhiêu, y chang thằng cha James của cậu. Ông bất lực mà ông không muốn nói. Nghĩ đến 6 - 7 năm nữa vẫn dạy cậu mà ông lại đen mặt. Ông muốn về nhà ôm bảo bối của ông còn hơn ở đây dạy đám nhóc non choẹt này!

"Trò Le, trả lời câu hỏi của ta"

Ông quay sang cậu nhóc Andrew đang an ủi thằng nhóc Harry. Ông muốn biết đầu bốn đứa du học sinh có chứa cỏ lác y chang thằng Harry không.

"Dạ, nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây ta sẽ tạo ra được thứ thuốc ngủ cực mạnh được biết dưới cái tên: cơn đau của cái chết đang sống. Thứ thuốc ngủ này uống vào là thăng thiên luôn ạ"

Andrew đứng dậy, cậu nhớ lại lời nói của cô bạn thân, nghiền ngẫm suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

"Gryffindor bọn mi sẽ có 1 điểm nếu như trò Le không nói thêm câu sau vào"

"Tiếp, hai câu hỏi còn lại. Trò Huynh?"

Ông ậm ừ, cũng khá hài lòng. Quay sang dãy bàn Slytherin, ánh mắt đặt trên người tôi và thình lình gọi.

Tôi đang trong cơn treo máy, nghe tiếng thầy gọi tên thì vừa hoảng sợ vừa run rẩy đứng dậy.

"V-- vâng, be – zoar là sỏi nghiền lấy từ bao tử con dê, nó có thể giải hầu hết các chất độc"

Tôi ngập ngừng rồi nói tiếp.

"Dạ c-- còn mũ thầy tu và bả chó sói là một, và nó còn có tên là cây phụ tử..."

Tôi không dám ngước lên nhìn thầy, có lẽ vì thói quen kiếp trước. Mỗi lần thầy cô gọi tên tôi lên dò bài hoặc bảo tôi trả lời câu hỏi là tôi toàn nhìn ở chỗ khác, không dám đối diện với thầy cô. Mỗi lần mà nhìn đối diện rồi thì tôi lại sinh ra cảm giác cực kì sợ hãi, rén bỏ mẹ ra. Và tôi cực kì không thích cái cảm giác đó một chút nào.

"Tốt, Slytherin 5 điểm. Chúng bây còn đợi gì mà không ghi chép vào tập đi?"

Ông gật đầu hài lòng, du học sinh biết dùng não tốt hơn đám Sư tử ngu ngốc nhiều.

Tôi, Edward và Andrew hay thậm chí học sinh Việt Nam mà biết được hay nghe thầy nói câu này đều sẽ thộn người ra cho mà coi. Thầy Snape nên biết một điều rằng, thanh niên Việt Nam nhất là học sinh, đều là máu liều nhiều hơn máu não, chơi ngu không quên đồng bọn. Tiếc là tôi hay ai ai đều không nghe hay biết được.

Thế là tiếng sột soạt của viết lông chim chạy trên giấy da đồng loạt nổi lên. Riêng tôi và Andrew ghi chép vẫn không phát ra tiếng động, vì hai đứa tôi có quen với viết lông chim đâu? Nên ghi bút bi hãng Thăng Long với quyển vở MGP là bao ngon :)).

Từ đó cho đến cuối buổi học về độc dược tình hình không khá lên chút nào cho nhà Gryffindor. Thầy Snape chia bọn trẻ thành từng đôi, giao cho chúng thực hành trộn một chất độc đơn giản để chữa mụn nhọt. Ông đi qua đi lại, áo trùm đen quét lết phết, coi bọn trẻ cân những cây tầm ma khô và nghiền nanh rắn, đứa nào ông cũng chê, ngoại trừ Draco, đứa được ông thích ra mặt.

"Cậu ta là con nuôi mà chả bảo"

Tôi lầm bầm trong cuống họng chỉ để mình tôi nghe thấy.

Ông đang bảo cả lớp hãy xem cái cách Draco hầm nhừ ốc sên có sừng mới tuyệt làm sao. Bất chợt, khói axit xanh bốc lên như một đám mây, rồi một tiếng xì lớn vang lên trong căn hầm.

Neville chẳng biết bằng cách nào mà đã nấu chảy cái vạc của Seamus thành một thứ méo mó không biết gọi tên là gì. Độc dược chảy tung toé xuống sàn đá, đụng phải đế giày ai là khoét thành một lỗ. Cả lớp không ngoại trừ tôi vội vàng trèo lên ghế đứng trong khi Neville rên rỉ vì đau đớn. Cậu ta bị chất độc văng trúng khi cái vạc rớt xuống sàn, những mụn nhọt đỏ lan khắp ra chân. Tôi và Andrew nhìn cảnh này chỉ nhìn nhau rồi khẽ cảm thán.

"Ngốc hết thuốc chữa"

Thầy Snape quát, tôi và Andrew cũng giật mình.

"Thằng ngu. Ta chắc là mi đã thêm lông nhím vào trước khi nhắc vạc ra khỏi lửa chứ gì?"

Ông vung cây đũa thần để dọn sạch chất độc vương vãi. Neville mếu máo vì một cái mụn đỏ bắt đầu bể ngay trên chóp mũi nó. Thầy Snape nạt Seamus khiến cậu bạn cũng sợ hãi theo.

"Đem nó xuống trạm xá"

Rồi ông đi vòng lại chỗ Ron, Harry và Andrew. Ba thằng lúc nãy làm thí nghiệm bên cạnh cậu bạn Neville.

"Bọn mi, Potter và Le, tại sao hai mi không nhắc nó đừng bỏ lông nhím vô? Hai mi tưởng là để nó làm sai thì mi có vẻ không hơn à? Hai đứa bọn mi lại làm mất thêm một điểm cho nhà Gryffindor"

Điều này thì quá bất công nên Harry há miệng toan cãi lại, nhưng Ron đã đá giò cậu, Andrew cũng huých cánh tay cậu, thì thào:

"Đừng cãi. Mình nghe nói thầy Snape có thể trở thành vô cùng độc ác nếu bồ cãi lại ổng"

"Ờ ừm"

Harry ngậm ngùi. Cậu tức lắm nhưng chả làm gì được, cậu muốn ôm Vera của cậu vào lòng mà tìm sự an ủi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro