#13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

:)) mát
______

Trong đầu Epiphyllum mấy ngày nay là cái tên Alice Valentine. Rốt cuộc cô gái ấy là ai, tại sao cô lại thấy cô gái ấy trong chiếc gương?

Việc này khiến cho đầu óc Epiphyllum trở nên rối mù. Cô quyết định tìm cho ra cái tên ấy. Quả thật cô là người xuyên không, nhưng mà trong trường hợp cô chỉ nghe loáng thoáng về Harry Potter từ đám bạn thôi chứ không có hứng thú tìm hiểu.

Nghe giáo sư Dumbledore nói, cô ấy là nhà Slytherin, việc này cũng dễ tìm.

Epiphyllum đi tìm danh sách học sinh của Slytherin qua từng năm. Lật từng trang một, tìm từng dòng một, mãi đến trang có ghi " học sinh khoá 1971", lần mò thì phát hiện. Alice Valentine cùng khoá với giáo sư môn độc dược cũng là chủ nhiệm nhà Slytherin, Severus Snape.

Đám rắn nhỏ nhà Slytherin đã trở lại trường trước ngày đầu tiên của học kì mới.

" Mày biết Alice Valentine không?" Epiphyllum hỏi Pansy đang nẳm dài trên giường.

" Valentine hử? Biết, nhưng không rõ lắm. Gia tộc Valentine trước đây rất quyền lực, nhưng có lẽ từ sau cái chết của tiểu thư duy nhất nhà Valentine thì họ lui về ở ẩn. Còn về cái chết của cô tiểu thư nhà Valentine ấy, bây giờ vẫn còn là ẩn số." Pansy đáp.

" Mà sao mày lại hỏi về Valentine?" Pansy thắc mắc.

" Tao tò mò chút." Epiphyllum đáp.

" À đúng rồi, có người đồn đoán rằng Kẻ - Mà - Ai - Cũng - Biết - Là - Ai có liên quan đến cái chết của cổ." Pansy như nhớ thêm gì đó, bổ sung vào lời nói của mình" Mà nếu thế thật thì cũng là chuyện bình thường, vì đó là kẻ giết người không ghê tay mà."

Epiphyllum gật gù.

Đại sảnh đường có lẽ là nơi náo nhiệt nhất, cũng chính là nơi tốt nhất để cập nhật những tin tức nóng hổi và hít drama từ hai nhà Slytherin và Gryffindor.

"Ê, tụi bay biết tin gì chưa? Trận Quidditch nhà Gryffindor với Hufflepuff thầy Snape làm trọng tài!" Một đứa nhà Slytherin oang oang.

"Thầy Snape làm trọng tài hả? Hồi nào tới giờ, có khi nào ổng làm trọng tài một trận Quidditch nào đâu? " Một đứa bên Gryffindor thốt lên.

"Có chuyện gì vậy? Trông anh hãi hùng quá đi, Harry." Epiphyllum gặp Harry ở đại sảnh, sắc mặt cậu có vẻ không ổn.

Bằng giọng thầm thì để cho những người khác khỏi nghe thấy, Harry kể cho em gái nghe chuyện thầy Snape bỗng dưng giở chứng nham hiểm muốn làm trọng tài Quidditch.

" Em nghĩ là anh không nên quá lo lắng đâu, Harry. Chỉ là giáo sư Snape làm trọng tài thôi mà, không đáng sợ đến vậy đâu. Hơn nữa có cụ Dumbledore ở đó, nếu thật sự là theo như anh nói thì chắc chắn thầy ấy sẽ không dám manh động đâu, ha." Epiphyllum mỉm cười vỗ vai an ủi anh trai.

" Cảm ơn em, Epi." Harry thấy khá hơn khi nghe lời an ủi từ em gái. Có lẽ con bé cũng hiểu cho phần nào nỗi lòng của cậu rồi.

" À đúng rồi, Epi." Harry chợt nhớ ra điều gì đó, kéo tay em gái ra một chỗ vắng người, cậu hỏi:

" Em có biết Nicolas Flamel không?"

" Nicolas Flamel?" Epiphyllum hỏi lại.

" Ừm, Nicolas Flamel, đúng vậy." Harry gật đầu.

Cô hít một hơi thật sâu, nói:

"Nghe nè Harry: cụ Dumbledore đặc biệt nổi tiếng nhờ đánh bại phù thuỷ Hắc ám Grindelwald vào năm 1945; khám phá ra mười hai cách sử dụng máu rồng, và nhờ tác phẩm của cụ về thuật giả kim soạn chung với người cộng tác là Nicolas Flamel...

Người này rất nổi tiếng trong lịch sử Châu Âu. Truyền thuyết, ông ta cầm theo quyển luyện kim thuật của người Do Thái, trở thành một giả kim thuật nổi tiếng, Newton cũng có dịch sách của ông ta…Đúng vậy, không chỉ có ông ấy, 600 năm qua có rất nhiều rất nhiều người…”

“600 năm!” Harry ngắt lời

“Đúng vậy, có người nói ông ta luyện thành hòn đá phù thủy và vẫn sống đến bây giờ.”

" Hòn gì cơ?" Harry hỏi lại.

" Hòn đá phù thủy, Harry."

"Thuật nghiên cứu giả kim cổ điển chú trọng đến Hòn đá Phù thủy, một vật chất huyền thoại có những sức mạnh lạ kỳ. Hòn đá có thể đổi bất cứ thứ kim loại nào thành vàng ròng. Hòn đá cũng tạo ra thuốc Trường sinh làm cho người uống bất tử.

Trong nhiều thế kỷ qua đã có nhiều báo cáo về Hòn đá Phù thủy, nhưng hòn đá đang tồn tại hiện nay thuộc về cụ Nicolas Flamel, một nhà giả kim xuất sắc và cũng là một người say mê ca kịch. Cụ Flamel vừa mừng sinh nhật thứ 665 của mình. Cụ đang hưởng một cuộc đời ẩn dật ở Devon cùng với vợ là Perenelle (cụ bà 658 tuổi.)" Epiphyllum nói tiếp.

" Anh hiểu chưa?" Cô hỏi.

" Hiểu rồi, cảm ơn em."

" Khoan đã Harry, em không biết anh hỏi về Nicolas Flamel để làm gì, nhưng anh đừng làm điều gì ngu ngốc." Thấy anh trai định chạy đi, cô kéo Harry lại và dặn dò.

" Được, anh biết." Nói rồi cậu chào tạm biệt em gái rồi chạy đi tìm hai người bạn.

Sáng hôm sau, sau khi kết tiết học của lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám. Epiphyllum gặp Harry ở ngoài hành lang, cậu đi đến và nói với cô.

" Anh sẽ thi đấu. Nếu anh không tham dự thì Slytherin sẽ cho là anh chết nhát, không dám đương đầu với thầy Snape. Anh sẽ chứng tỏ cho họ thấy... Anh mà thắng thì họ hết cười nổi."

" Anh tự tin vậy là tốt, cứ giữ vững niềm tin và tâm trạng này để thi đấu nhé." Cô vỗ vai anh trai cười nói.

Chỉ e là chính em gái của anh sẽ hết cười nổi khi phải hốt dọn anh trên sân đấu. Epiphyllum nghĩ như vậy, mặc dù miệng nói vậy nhưng tâm vẫn không thấy yên lòng chút nào.

Chiều hôm sau, trước khi Harry bước vào phòng thay đồ dành cho các cầu thủ, Epiphyllum đã lén lút đến gặp và chúc cậu may mắn. Harry nhận ra trong giọng nói của em gái vẫn rất tự nhiên nhưng nhìn thẳng vào ánh mắt của cô lại là một lỗi lo lắng. Không thể coi đó là sự động viên hay an ủi.

Fred Weasley thò đầu ra cửa quan sát và thông báo:

"Cả trường đều có mặt ngoài sân bóng... Chà! Cả thầy Dumbledore cũng đến xem nữa kìa."

Tim Harry đập rộn lên:

"Thầy Dumbledore?"

Nó chạy ào ra cửa để nhìn tận mắt. Fred nói đúng. Bộ râu tóc bạc phơ ấy thì không thể lầm lẫn với ai cả.
Harry giờ có thể cười to để thư giãn một tý. Vậy là nó an toàn. Đơn giản là thầy Snape không đời nào dám giở trò ám hại Harry ngay trước mắt thầy Dumbledore cả. Nhắc mới nhớ, sao Epi nhà cậu lại biết được thầy Dumbledore sẽ đến đây nhỉ, mà bây giờ điều này cũng không quan trọng nữa, Harry không hề mảy may nghi ngờ em gái, cậu tin em gái cậu.

Chắc tại vì vậy mà thầy Snape giận dữ ra mặt khi quan sát hai đội bóng bước vào sân. Ngay cả Ron cũng nhận thấy điều đó. Nó nói với Hermione:

" Mình chưa bao giờ thấy thầy Snape quạu như bữa nay. Coi kìa... Họ bắt đầu... Ối!"

Ai đó nện gậy vô sau đầu của Ron. Chính là Malfoy.

"À, xin lỗi Ron nhé. Không thấy mày ngồi đó."

Malfoy toét miệng cười với Crabbe và Goyle:

"Không biết lần này cái thằng Potter có thể bám được cán chổi trong bao lâu? Có ai dám cá không? Mày sao hả, Ron?"

Ron không thèm trả lời.

" Bên này, Epi." Malfoy dơ tay lên cao quơ quơ ra hiệu khi thấy Epiphyllum đang loay hoay tìm chỗ.

Draco vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh cậu đang còn trống, ý muốn cô ngồi xuống. Epiphyllum nhìn thấy Hermione và Ron Weasley thì chỉ cười xã giao chào hỏi. Thấy cậu bạn tóc trắng nhiệt tình quá nên cô cũng vui vẻ mà ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cậu ta.

Thầy Snape vừa thưởng cho đội Hufflepeff một quả phạt đền chỉ vì George Weasley đã đấm một trái Bludger trúng vô thầy. Hermione thì ngay phút đầu của trận đấu đã bắt tréo hai ngón tay cầu may trên đùi mình, mắt thì không rời Harry. Cậu đang lượn vòng vòng như một con chim ưng bên trên trận đấu, ra sức tìm trái Snitch.

Vài phút sau, thầy Snape lại thưởng cho đội Hufflepeff một quả phạt đền mà không cần lý do gì hết. Malfoy nói to:

"Biết tao nghĩ gì về việc họ chọn cầu thủ cho đội Gryffindor không? Ấy là họ chọn những người đáng thương hại. Thử nghĩ coi, một thằng Potter không cha mẹ, rồi đến hai thằng Weasley không tiền bạc... Ê, Neville Mông Vểnh. Mày cũng xứng đáng vô đội bóng Gryffindor lắm: mày không có não!Á!"

" Mày nói ai không cha mẹ, Draco?"Epiphyllum liếc cậu ta, chân không yên phận mà giẫm lên cái chân của khứa tóc trắng không thương tiếc, tay cầm đũa chĩa thẳng mặt cậu ta nói:" Mày có tin tao nguyền mày thành cóc không?" Từng câu nói được nói ra là một lần giẫm thật mạnh vào cái chân của Malfoy. Cậu ta đau đớn mà rên rỉ. Mày vẫn rất khó ưa, Draco, cô nghĩ thầm.

Cảnh này làm Hermione và Ron Weasley không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Cứ thử nhìn cái vẻ mặt đau đớn của hắn xem, rất đáng xem.

Neville vì những lời nói bam nãy của Draco mà đỏ mặt xoay người trên ghế ngồi để nhìn thẳng mặt Malfoy. Nó khẳng định:

" Tao đáng giá mười hai thằng như mày đó Malfoy.*

Malfoy gương mặt đau đớn chẳng cười nổi, Crrabbe và Goyle cùng phá ra cười ầm ĩ. Nhưng Ron, vẫn không dám dứt mắt ra khỏi trận đấu, tán thưởng:

"Neville, bạn dám nói thẳng vô mặt nó, giỏi lắm!"

Malfoy lải nhải:

"Ê Mông Vểnh. Nếu óc người ta là vàng thì mày cầm như nghèo hơn cả thằng khố rách áo ôm Weasley. Nội chuyện đó cũng đủ nói lên..."

Thần kinh Ron đang căng thẳng cực độ vì nỗi lo âu cho Harry. Nó quát:

" Malfoy, mày nói thêm một lời nào nữa thì hãy coi chừng..."

" Ron!"

Epiphyllum thét lên:

"Xem Harry kìa!"

" Cái gì? Ở đâu?"

Harry bỗng nhiên lao xuống một cách ngoạn mục, đám đông nín thở theo dõi rồi hoan hô. Hermione đứng hẳn lên, hai ngón tay trỏ bắt tréo cầu may của cô bé đặt trên miệng. Harry đang lao thẳng xuống đất như một viên đạn. Epiphyllum tập trung vào trận Quidditch, nói đúng hơn là Harry, cô bỏ ngoài tai lời nói của Malfoy.

Malfoy chế giễu:

"May cho mày đó Ron. Chắc là thằng Potter ngó thấy bạc cắc rớt dưới đất nên mới lật đật lao xuống lượm."

Ron bật dậy. Malfoy chưa kịp biết chuyện gì sắp xảy ra thì Ron đã nhảy lên mình nó, vật nó lăn xuống đất. Neville hơi ngần ngừ, nhưng rồi cũng trèo qua chỗ ngồi và tiếp sức với Ron. Hermione và Epiphyllum gào lên:

"Cố lên, Harry!"

Hai cô bé trèo lên đứng trên cả ghế ngồi để cổ vũ Harry lúc ấy đang vượt qua mặt thầy Snape. Họ thậm chí không hay biết Malfoy và Ron đang ôm nhau lăn lộn dưới ghế, hay ở góc kia, một cuộc ẩu đả xà quần khác đang vang lên những tiếng hự, hực, bịch, bịch giữa Crabbe, Goyle và Neville.

Tuốt trên cao kia, thầy Snape chỉ kịp xoay cán chổi đúng lúc có một vật màu đỏ tươi xẹt ngang qua thầy, chỉ cách vài phân. Một giây sau, thầy mới nhận ra đó chính là Harry, vọt ngược lên sau cú lao xuống vừa rồi, tay giơ cao trong chiến thắng: trái Snitch nằm gọn trong bàn tay nó
.
Khán đài tưởng như sập xuống vì sửng sốt: Chưa ai từng chứng kiến có trận Quidditch nào mà trái Snitch bị chụp nhanh đến như vậy.

Hermione và Epiphyllum nhảy xuống ghế, hai đứa ôm chầm lấy nhau múa may quay cuồng và Hermione hò hét inh ỏi:

"Ron! Ron ơi! Trận đấu kết thúc rồi! Harry đã chiến thắng! Chúng ta đã chiến thắng! Gryffindor đứng đầu bảng!"

Harry nhảy ra khỏi cán chổi của mình khi nó hạ xuống cách mặt đất ba tấc. Chính nó cũng không tin nổi. Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ. Trận đấu đã kết thúc. Chưa kéo dài quá năm phút đã kết thúc! Trong khi các cổ động viên nhà Gryffindor đang đổ ra đầy sân bóng để chúc mừng, thì Harry nhận thấy thầy Snape cũng đáp xuống gần nó, mặt trắng bệch và môi mím chặt. Thế rồi bỗng nhiên Harry cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai mình. Cậu vội ngước đầu nhìn lên thì bắt gặp gương mặt tươi của cụ Dumbledore.

Cụ Dumbledore nói nhỏ, để chỉ mỗi mình Harry nghe thôi:

"Giỏi lắm. Ta mừng thấy con không còn ủ ê mê đắm với tấm gương... Cố gắng chăm chỉ nhé... Giỏi lắm!"

Epiphyllum chạy đến ôm chầm lấy Harry.

" May quá, anh không sao."

"Ừm, anh không sao." Cậu vỗ vai em gái.

Thầy Snape cay đắng khạc một cái xuống đất.

À, nói tới thầy Snape...

Một bóng người trùm kín đang bước nhanh xuống bậc thềm trước cửa tòa lâu đài. Cái bóng đó bước thật nhanh về phía khu rừng cấm, hiển nhiên là không muốn cho ai nhìn thấy. Vinh quang chiến thắng nhòa đi trong mắt Harry, khi cậu quan sát cái bóng người đó. Cậu nhận ra tướng đi khệnh khạng của cái bóng đó. Chính là thầy Snape. Thầy lẻn ra khu rừng cấm trong lúc mọi người đang tụ tập ăn cơm tối... Có chuyện gì thế này?

" Anh định đi đâu vào giờ cơm tối nữa vậy, Harry?" Một bàn tay kéo Harry lại, cậu nhận ra đó là giọng nói của  em gái cậu.

" Anh thấy giáo sư Snape có biểu hiện khả nghi, nên ..." Harry bối rối giải thích.

" Em đi cùng anh." Rất dứt khoát, Epiphyllum nhìn Harry đang nắm chặt cây chổi.

" Ừm." Harry cũng không có thời gian hỏi tại sao bởi nếu cứ mãi câu giờ như vậy sẽ mất dấu của giáo sư Snape.

Harry và Epiphyllum lập tức nhảy lên chiếc Nimbus 2000 và bay vút lên. Lặng lẽ lướt vòng qua lâu đài, họ nhận ra thầy Snape đang chạy nhanh vào rừng. Harry lập tức điều khiển cây chổi bay theo.

Cây cối mọc rậm đến nỗi Harry không thể nhìn ra thầy Snape đã đi đâu. Cậu bay vòng vòng, hạ thấp dần, khẽ lướt chạm những ngọn cây, cho đến khi cả hai nghe ra giọng nói của thầy.

Cậu lướt về hướng đó, nấp vào một cây sồi sừng sững không một tiếng động. Rồi cẩn thận bò dọc theo một cành cây, tay nắm chặt cán chổi, cố gắng nhìn xuyên qua tàn lá.

Phía dưới, trong một khoảng trống râm bóng nhỏ xíu, thầy Snape đứng đó, nhưng không chỉ có một mình thầy. Giáo sư Quirrell cũng có mặt. Cả hai không nhìn rõ mặt thầy Quirrell lúc này, nhưng giọng thầy lắp ba lắp bắp hơn bao giờ hết.

" ... Kh... kh... không... không biết... thầy... hết chỗ sao mà muốn... muốn gặp tôi... ở đây, thầy Snape...?"

Giọng thầy Snape đáp, lạnh băng:

"Ta muốn giữ cho chuyện này có tính riêng tư thôi. Với lại, không nên để cho học sinh biết về Hòn đá Phù thủy."

Chúng chồm tới cố lắng nghe. Thầy Quirrell lắp bắp gì đó, nhưng thầy Snape cắt ngang:

"Ông đã tìm ra cách vượt qua con quái vật ba đầu của lão Hagrid chưa?"

"Nh... nhưng... nhưng mà, thầy Snape, tôi..."

Thầy Snape bước dấn tới một bước, nhìn sát vào mặt thầy Quirrell:

"Ông đâu muốn trở thành kẻ đối địch với ta hả, ông Quirrell?"

" T... tôi... tôi không biết... anh muốn cái... gì...?"

"Ông quá biết ý ta đấy chứ!"

Một con cú chợt rúc to, làm Harry và Epiphyllum suýt ngã khỏi cành cây. Đợi lúc Harry giữ được thăng bằng thì vừa lúc thầy Snape bảo:

" ... Câu thần chú bịp bợm của ông. Ta đang chờ đây."

" N... nh... nhưng... t... tôi không..."

"Thôi được rồi."

Thầy Snape cắt ngang.

"Chúng ta sẽ bàn lại chuyện này sau, khi ông đã đủ thì giờ và suy nghĩ lại và quyết định nên đặt lòng trung thành của ông ở đâu."

Thầy Snape tung áo khoác trùm qua đầu và bước nhanh ra khỏi khu rừng. Trời bây giờ gần tối hẳn, nhưng hai đứa chúng nó vẫn còn có thể nhìn thấy thầy Quirrell đứng chết lặng hồi lâu tại chỗ, như thể đã hoá đá rồi vậy.

Lúc trên đường quay trở về trường, hai đứa đều có trong lòng tâm sự riêng. Chẳng đứa nào nói cho đứa nào cả. Cả hai im lặng cả quãng đường. Khi đến nơi thì chào tạm biệt nhau.

" Harry, em biết anh định làm gì, nhưng hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi hành động, nghe không?" Epiphyllum kéo cậu lại nhắc nhở.

Harry gật đầu để em gái yên tâm rồi hai đứa mỗi đứa một hướng mà đi về nhà của mình, bỏ qua bữa tối, dù sao chúng cũng không có tâm trạng ăn uống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro