#3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông Dursley, như thường lệ, giở tờ báo ra đọc và Dudley thì dộng cây gậy Smelting của nó lên bàn.Họ nghe tiếng mở rãnh bỏ thư trên cửa và tiếng những lá thư rơi xuống thảm chùi chân ở cửa.

Ông Dursley nói đằng sau tờ báo:

" Dudley ra lấy thư đi con. "

"Kêu Harry lấy á."

"Harry, ra lấy thư."

"Kêu Dudley lấy á."

"Đập cho nó một gậy Smelting coi, Dudley."

Đang định cho Harry một gậy Smelting theo như lời cha nó thì nó nhận được cái lườm cháy mặt của Epiphyllum, con bé trừng mắt nói:

" Mày thử động vào một cọng tóc của Harry xem"rồi quay sang cầm tay Harry và nói:

" Em đi cùng anh".

Hai đứa đi ra cửa lấy thư. Có ba thư nằm trên thảm: một bưu thiếp của em gái ông Dursley gởi, cô ấy đang ngao du ở đảo Wight, một phong bì màu nâu giống như thư đòi tiền điện nước, và – một bức thư gởi Harry và Epiphyllum?

Harry cầm lên, nhìn bức thư chòng chọc, tim cậu đập bưng bưng như đang có một ban nhạc cao su khổng lồ đang chơi.Epiphyllum nhìn bức thư anh trai cô đang nhìn chằm chằm.Gì đây, một bức thư cho hai anh em họ sao? Cả đời chúng, từ hồi nào giờ, chưa từng có ai viết thư cho chúng. Ai mà viết chứ? Hai đứa không có bạn bè, không có bà con nào khác. Vậy mà bức thư này đây, ghi rõ ràng trên phong bì, không thể có sự nhầm lẫn nào hết:

Ông Harry Potter và bà Epiphyllum Potter

Phòng xép dưới gầm cầu thang

4 Privet Drive

Phong bì dày và nặng, làm bằng giấy da vàng nhạc, và địa chỉ thì được viết bằng mực xanh biếc. Thư không dán tem.

Hai tay Harry run rẩy khi lật qua lá thư, thấy một dấu khằn sáp màu tím mang huy hiệu: một con sư tử, một con ó, một quân hàm và một con rắn quấn quanh mẫu tự chữ H. Epiphyllum vẫn còn đang hoang mang nhìn bức thư.

Ông Dursley từ trong nhà bếp quát ra:

" Lẹ lên, hai cái đứa lề mề kia. Chúng mày còn làm gì ngoài đó, kiểm tra bom thư hả?"

Ông khoái trá ra mặt về câu hài hước thú vị của mình.

Harry dắt tay Epiphyllum trở lại nhà bếp, vẫn vẫn đăm đăm nhìn lá thư gởi ình. Cậu đưa ông Dursley cái thư đòi tiền nước và tấm bưu thiếp, rồi ngồi xuống, từ từ mở cái phong thư màu vàng.

Ông Dursley xé phong thư đựng hoá đơn, khịt mũi khinh bỉ, và liếc qua tấm bưu thiếp. Ông báo cho bà Dursley biết:

"Cô Marge bệnh. Ăn nhằm đồ dấm dớ…"

"Ba."

Bỗng nhiên Dudley la lên.

"Ba thằng Harry có cái gì kìa."

Lúc đó Harry sắp mở lá thư của nó ra, một bức thư cũng viết trên giấy da như cái phong bì. Nhưng bàn tay nải chuối sứ của ông Dursley đã chộp lấy, giật phăng lá thư. Harry la lên, cố giật lại bức thư:

" Thư của tụi con mà."

Epiphyllum nhìn lên:

" Là thư của tụi con mà dượng!"

Ông Dursley nạt:

"Ai viết thư ày?"

Ông rũ lá thư bằng một tay và liếc đọc. Mặc ông từ đỏ chuyển sang xanh còn nhanh hơn cả đèn đường. Mà không dừng lại đó. Trong vòng vài giây, nó thành ra trắng bệch như bột. Ông lắp bắp:

" Pe… pe… Petunia…"

Ông đang goi tên vợ. Dudley cố giành lá thư, nhưng ông Dursley đã giơ nó cao quá tầm với của con trai. Bà Dursley lấy được thư, tò mò đọc dòng đầu tiên. Bà xuýt té xỉu. Bà ôm ngực mình thở hổn hển:

" Anh Vernon ơi. Trời đất ơi anh Vernon ơi."

Họ trợn mắt nhìn nhau, dường như quên béng rằng Dudley và hai đứa trẻ nhà Potter vẫn đang ngồi ở đó. Dudley đâu có chịu bị coi thường như vậy. Nó gõ đầu cha bằng cây Smeltings, và la lớn:

"Con muốn đọc lá thư đó."

Harry tức tối kêu lên:

"Con muốn đọc lá thư đó, bởi vì đó là thư gửi cho tụi con."

" Dượng đưa bức thư đó cho tụi con đi." Epiphyllum khẩn cầu

Ông Dursley nhét lá thư trở vô phong bì và càu nhàu:

"Mấy đứa chúng bây đi ra ngoài hết."

Harry không chịu động đậy nó hét:

"TRẢ BỨC THƯ CHO TỤI CON."
Dudley cũng hét:

"Cho con coi bức thứ đó"

Ông Dudley gầm lên:

"ĐI RA!"

Ông túm cổ cả ba đứa quẳng ra ngoài hành lang, đóng sầm cánh cửa nhà bếp. Rồi ông sau đó là cuộc nói chuyện của ông với người vợ Petunia.

Chiều hôm đó, ông Dursley đã làm môt việc mà từ hồi nào giờ đố ông thèm làm: ông chui xuống gầm cầu thang gặp anh em Harry.Không biết sau đó thế nào, dượng Vernon với lý do là hai anh họ đã quá lớn và hộc cầu thang này thì quá nhỏ nên chúng được đặt cách chuyển lên phòng ngủ phụ của Dudley.Phía tầng dưới vọng lên tiếng của Dudley đang vặc mẹ nó:

"Con không muốn nó ở đó… con cần cái phòng đó… đuổi nó ra đi…"

Vào bữa ăn sáng hôm sau, mọi người hơi yên lặng. Dudley còn bị sốc. Nó đã gào khóc, đã phang cha nó mấy gậy Smelting, đã giả bệnh, đá mẹ nó mấy phát, liệng con rùa của nó qua nón nhà kính, mà vẫn không đòi lại được căn phòng.

Lại có thư đến, ông Dursley bảo Dudley ra lấy. Ông đang cố tỏ ra tử tế với anh em Harry. Họ nghe tiếng Dudley khua cây gậy Smelting ầm ĩ trong hành lang. Rồi họ nghe tiếng nó la toáng lên:

"Lại một thư khác nữa nè ông Harry Potter bà Epiphyllum Potter, phòng ngủ nhỏ nhất Privet Drive."

Mấy ngày sau đó, hai anh em họ nhận được một số lượng lớn thư từ những chú cú, nhưng hiển nhiên là không ai trong số hai anh em chúng nó biết nội dung của bức thư cả.

Dudley ngạc nhiên thốt lên:

" Ai trên thế gian này lại muốn liên lạc với chúng mày đến như vậy?"

"Em thì đang tự hỏi rằng tại sao dì và dượng lại ngăn không cho chúng em đọc lá thư đấy đây này, anh họ à." Epiphyllum nhìn Dudley và nói.

Sáng chủ nhật, ông Dursley ngồi vô bàn ăn sáng, trông mỏi mệt và hơi bệnh, nhưng lại vui mừng. Ông phấn khởi nói với vợ con khi quẹt mứt lên tờ báo:

"Bữa nay không phát thư. Khỏi lo về mấy lá thư chết tiệc đó."

Nhưng ông chưa dứt câu thì có cái gì đó rớt từ trên ống khói xuống lò sưởi, dội lên và văng bắn vô gáy ông. Kế đến là ba bốn chục lá thư tuôn ào ào theo ống khói xuống như những viên đạn bắn rào rào. Cà nhà Dursley hoảng hồn kiếm chổ núp. Harry nhảy phóc lên có bắt cho được một lá thư.Epiphyllum nhìn hành động lộ liễu của anh trai mà ngán ngẩm, âm thầm lấy một lá thư cho vào túi.Ông Dursley đã túm lấy cổ tay Harry và lẳng nó ra hành lang, Epiphyllum chạy ra đỡ anh trai.

"RA, CÚT RA!"Vernon tức giận quát.

Chuyện sau đó thì là một cuộc hành trình dài của ông bà Dudley trốn tránh những lá thư của hai anh em Harry. Đã đổi rất nhiều nơi để qua đêm nhưng có lẽ người gửi thư vẫn tha thiết gửi thư cho Harry và Epiphyllum.Cuối cùng thì không biết bằng cách nào mà ông Dursley đã tìm được một căn chòi giữa biển.

Khi đêm xuống, cơn bão được dự báo trước nổi lên hung tợn quanh họ. Những ngọn sóng cao quất ầm ầm vào vách chòi và cơn gió điên gầm gào xô những cánh cửa sổ run lên bần bật.
Bà Dursley kiếm được một cái chăn mốc trong gian phòng bên, trải lên cái ghế dài bị mối gặm để giả làm cái giường cho Dudley ngủ tạm. Bà và ông Dursley thì ngủ trên cái giường ọp ẹp ở phòng bên. Còn hai anh em Harry thì bị bỏ mặc xác. Chúng tự kiếm chỗ nào êm nhất trên sàn nhà, nằm cuộn mình như con tôm khô dưới một mớ giẻ vụn coi như là mền.

Cơn bão càng lúc càng điên cuồn dữ dôi khi đêm khuya dần. Hai anh em Potter không tài nào ngủ được.Trong khi đó Dudley ngáy như thể đang hoà ca với tiếng gió rú và tiếng sấm rền ngoài trời. Cánh tay của nó buôn thõng bên cạnh ghế dài, những con số dạ quang trên đồng hồ đeo tay của Dudley cho biết còn mười phút nữa thì đến nữa đêm và hai anh em chúng sẽ tròn mười một tuổi.

Harry và Epiphyllum nằm dài chờ đợi sinh nhật của mình đang nhích tới, băn khoăn không biết ông bà Dursley có nhớ sinh nhật của chúng nó không, rồi thắc mắc không biết bây giờ người viết thư cho nó đang ở đâu.

Năm phút trôi qua. Chúng nghe như có một tiếng rắc bên ngoài. Hai đứa nó mong sao mái chòi không sập xuống, mặc dù mái nhà mà sập xuống đắp lên mình nó thì chắc sẽ ấm hơn. Còn bốn phút nữa là tới sinh nhật Harry và Epiphyllum.

Còn ba phút nữa.

Còn hai phút nữa.

Còn một phút nữa.

Ba mươi giây… hai mươi giây… mười… chín... Ba giây… hai… một…

"Chúc mừng sinh nhật, Harry"Epiphyllum cười cười nhìn anh trai bên cạnh.

"Em cũng vậy Epiphyllum, sinh nhật vui vẻ."Harry mỉm cười xoa đầu cô em gái.

"À đúng rồi Harry, em có giấu được một lá thư."Epiphyllum nhớ ra.

"Lấy ra, chúng ta cùng đọc"Harry ánh mắt mong chờ nói với Epiphyllum.

BÙM

Cả cái chòi bị chấn động run lên và Harry ngồi bật dậy, đăm đăm nhìn ra cửa. Có ai đó ở bên ngoài đang đập cửa đòi vào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro