32.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Bây giờ ra khỏi đây bằng cách nào ạ?" Tôi hỏi, miệng vẫn đang nhai thức ăn.

" Ra thì dễ, nhưng cháu tiến đến gần làm kích hoạt lá chắn bảo vệ của ngôi nhà. Nên hiện tại cháu chưa đi được."

" Cú có ra vào được không ạ?" Tôi sốt sắng hỏi, tôi sợ Selena sẽ lo lắng.

" Hiện tại thì không, à mà chú thấy bạn trai nhỏ của cháu đang lo cho cháu lắm đấy!" Regulus nháy mắt, nhanh chóng đi qua chỗ ngồi khác.

Tôi chớp mắt, hốt hoảng phát hiện ra là đã quên thông báo với Draco. Tôi nhanh chóng tìm được chiếc gương hai chiều, mong chờ sẽ có sự xuất hiện của cái đầu bạch kim trắng muốt. Bỗng một tiếng hét chói tai vang lên.

" Nè con nhỏ ngu ngốc! Cậu làm cái gì mà không báo cho tôi một tiếng?" Phía bên kia là tiếng Draco gầm gừ giận dữ, tôi hít một ngụm khí lạnh, nhìn về phía Regulus.

" Không được nói, bịa đi." Regulus nói bằng khẩu hình miệng, tôi gật đầu.

" Thì tôi có chút mệt sau khi đi khám phá, cho nên ...." Chưa kịp nói hết câu, Draco đã rời đi. Tôi nhìn chằm chằm gương một lúc lâu, không biết cách phản ứng.

" Lúc chú ểm bùa cháu, cái nhẫn trên tay cháu run bần bật." Tôi nhìn chú ấy, mong muốn chú nói thêm vì hiện tại tôi chả nghĩ được cái gì cả!

" Chiếc nhẫn đã được sử dụng ma thuật của một gia đình thuần huyết, nếu cháu gặp nguy hiểm, người bạn trai kia sẽ biết ngay lập tức và tới chỗ cháu." Regulus ngưng hẳn, dùng ánh mắt hơi tội lỗi nhìn về phía tôi.

" Nhưng chỗ này đã bị ếm bùa, ít ai có thể đi đến nếu không tìm ra được toạ độ." Tôi thở dài, hiểu vì sao Draco lại lo lắng đến như vậy. Regulus vỗ vai tôi, như thấu hiểu.

" Tối rồi, chú có chuẩn bị một chiếc giường cho cháu bên kia." Nói rồi, chú ấy đi vào một căn phòng nhỏ. Tôi cũng chả lấy hơi sức mà để ý, vì quá mệt mỏi do những sự kiện ngày hôm nay, tôi đắp chăn lên giường và ngủ.

———————-Regulus ngồi vào bàn, trầm ngâm suy nghĩ. Ngôi nhà này, hắn đã ếm bùa để cho người có huyết mạch gia tộc Black mới có thể không bị tấn công bởi lá chắn bảo vệ.

Nhưng Shafiq, hắn chưa hề biết nó là ai và vì sao nó mang trong mình dòng máu của gia tộc hắn. Regulus thở dài, đã lâu hắn không gặp anh trai.

Hiện tại, hắn đang muốn xem gia phả của nhà Black.

Regulus lại nghĩ đến cái họ Shafiq, liệu con bé kia có liên hệ với người đó không? Hắn ảo não.

Trong trận chiến cuối cùng, hắn đã may mắn thoát được. Regulus sống sót một mình trong suốt những năm qua, không ai biết đến sự tồn tại của hắn. Và hắn cảm thấy hết sức biết ơn điều đó!Với thân phận là một bầy tôi rất trung thành của Chúa tể, Regulus đã sớm nhận ra sự tàn bạo và ác độc của người kia. Hắn đã giả chết để có thể trốn thoát, Regulus cảm thấy biết ơn vì hắn chưa bị đánh dấu bởi cái hình xăm xấu xí đó!

Regulus đã có ý định nói cho anh trai, nhưng anh đã mọt gông ở Azkaban. Hiện tại, Sirius đã ra tù nhưng hắn không thể tin tưởng mồm miệng của một Gryffindor.

Những ngày đầu tiên ở nơi đây rất khó khăn, hắn đã nhiều lần muốn đi tìm người ấy. Cuối cùng lý trí của hắn vẫn chiến thắng cảm xúc, người tựa như hoa, không thể nào bị vấy bẩn bởi một kẻ như hắn.

Gia tộc Black hiện chỉ còn duy nhất Sirius và hắn. Regulus bật cười tự giễu, một gia tộc đã từng có thời kì hùng mạnh đột nhiên lại trở nên suy tàn.

Hắn đã xây dựng một ngôi nhà kiên cố, đủ để bảo vệ hắn khỏi sự xâm nhập bên ngoài. Đã mấy chục năm trôi qua, chẳng có kẻ nào có thể tìm được Regulus. Cho đến nay, hắn rất bất ngờ khi thấy Shafiq.

Regulus đã có ý định giết quách con bé ấy đi, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen láy của nó. Hắn bỏ cuộc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro