68.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Shafiq, đi theo tôi." Vị huynh trưởng Slytherin dừng trước mặt, thấp giọng lạnh lùng. Tôi có chút khó hiểu, mình đã làm gì sai sao? Nhưng tôi cũng không để anh ta đợi lâu, trực tiếp đi theo sau.

Và nơi anh ta dẫn tôi đến, thế đ*o nào lại là văn phòng của mụ Umbridge. Kèo này tôi chắc chắn không qua nổi rồi. Khi bước vào, tôi nhận ra những khuôn mặt quen thuộc.

Draco đang ở sau lưng Potter, dù người ngoài có thể nghĩ rằng chàng trai tóc bạch kim đang túm cổ chàng trai tóc đen. Nhưng tôi đã nhìn ra, hai người kia chỉ đang phối hợp với nhau.

" Trò Shafiq, trò có phải là thành viên của Quân đoàn Dumbledore không?" Mụ Umbridge tươi cười hỏi tôi, một cách giả tạo.

Mụ vẫn mặc một bộ đồ màu hống phấn - có lẽ là chưa giặt mấy ngày vừa rồi. Đầu tóc xoăn nâu uốn lượn lại, làm cho bà ta trở nên già chát. Đối với loại người thế này, tôi đương nhiên không cần tôn trọng.

" Nó.. nó." Vị tiểu thư bên nhà Ravenclaw buộc miệng định nói thứ gì đó, lại đột nhiên như bị chặn lại lời nói từ họng. Bà ta chuyển hướng chú ý sang cô gái kia, nhưng cô ta đâu có nói được nữa?

" Trò Shafiq, với tư cách là một học sinh Slytherin, trò không lẽ đã làm ra một chuyện đáng xấu hổ như vậy sao?" Tôi với vẻ mặt giễu cợt, vẫn im lặng không thèm trả lời.

Mắt tôi trừng trừng nhìn thẳng vào mắt bà ta, tôi bắt đầu tiến từng bước đến gần. Tôi cố gắng giảm thiểu sự hít thở của mình, tôi không muốn phải ngửi thấy một mùi hương son phấn hương liệu của mụ cóc.

" Giáo sư, với thân phận là một học viên từ ngôi nhà Slytherin cao quý, em luôn có một châm ngôn thế này: Những việc đã thành, đều phải có lợi ích riêng."

" Và cô nghĩ, khi tham gia quân đoàn này, em có lợi ích gì không?" Tôi khéo léo dẫn dắt, bày tỏ một dáng vẻ hết sức thành thật. Bà ta giống như bị dắt mũi, cố gắng tìm ra kẽ hở trong lời nói của tôi.

" Không, trò Shafiq. Vậy ý trò là thế nào?" Cá đã cắn câu, người câu cá chỉ cần dùng tay làm một cú chuyển mình mạnh hơn. Tôi lùi lại, giả bộ uỷ khuất.

" Cô nghĩ em sẽ phản bội huyết thống Slytherin sao ạ? Giáo sư, cô nghĩ mụ phân loại sẽ ngu ngốc đến mức phân em vào ngôi nhà cao quý này sao.." Tôi rặn ra được hai giọt nước mặt, nhưng cố gắng tạo tiếng nức nở.

Những học sinh từ nhà khác rõ ràng đang rất bất mãn, nhưng họ chẳng làm gì được. Họ hiểu rõ là bản thân không thể tự tiết lộ được tôi là thành viên của quân đoàn.

Và Hermione đã rất thông minh, khi đặt ra một điều luật. Đám học sinh kia đã đọc qua, nhưng không bao giờ nghĩ tới việc bọn nó có thể trốn thoát nhờ cách này.

Luật thứ mười bốn: Nếu bị bắt gặp hoặc tố giác khi không có hoạt động với quân đoàn, có thể chối bỏ về việc tham gia. 

Tôi đã tận dụng điều luật một cách triệt để, đồng thời xử lý việc làm đồng loã. Umbridge có vẻ bị thuyết phục bởi lời nói của tôi, bèn cho tôi đi khỏi.

Trước khi đi, tôi cảm nhận được nụ cười tự hào của Hermione. Ánh mắt vui vẻ của Harry, và một chút bất ngờ từ Ron. Họ đều nhìn chằm chằm vào tôi.

" May mắn nhé! Có chuyện gì hãy nói tớ." Tôi lẩm nhẩm bằng khẩu hình miệng, cong lên một nụ cười nhẹ bên khoé môi.

Đôi mắt tôi vô thức kéo sang Draco, cảm nhận được đôi mắt xám xanh cũng đang nhìn mình chăm chú một cách rất ... ấm áp? Sự chuyển đổi cảm xúc trong ánh mắt cũng rất nhạy bén, khi tôi kịp định hình lại được, trong đáy mắt cũng chỉ toàn là sự lạnh lùng.

Tôi trút hơi thở dài, cố gắng đè nèn lại cảm xúc đang cố chực trào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro