Chap 17: Peeves

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi mọi người đã ăn uống no nê, thức ăn thừa trên đĩa cũng tự động biến mất dần, đề lại những cái đĩa sạch boong như trước. Lát sau, món tráng miệng hiện ra. Hàng chục tảng kem đủ các vị mà người ta có thể nghĩ ra, bánh mật, bánh sôcôla nhồi kem, mứt, đậu, dâu, thạch, chè nếp... đủ thứ.

Kem là món khoái khẩu của Estella nên không chần chừ gì, cô lấy luôn hai bát kem to bự vị matcha và cookie ăn.

Cuối cùng bữa ăn tráng miệng cũng xong. Giáo sư Dumbledore lại đứng lên cả sảnh đường im lặng.

"E hèm! Chỉ vòi lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê. Tôi có vài lưu ý đầu niên khoá gởi đến các con. Học sinh năm thứ nhất nên biết là khu rừng trên mặt đất cạnh trường là rừng cấm. Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ kỹ điều ấy."

Nói tới đó, đôi mắt cụ Dumbledore hấp háy nhìn anh em sinh đôi nhà Weasley, rồi cụ tiếp tục:

"Tôi cũng được ông Flich, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng phép thuật ngoài lớp học, trong hành lang. Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ hai của học kỳ. Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch. Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các con biết là năm nay, hành lang tầng thứ ba phía bên tay phải là khu vực cấm. Ai muốn chết một cách cực kỳ đau đớn thì cứ mò đến đó."

Estella nghe thấy có tiếng cười. Có lẽ có vài học sinh không tin lời cụ lắm.

Cụ Dumbledore lại nói:

"Và bây giờ, trước khi đi ngủ, chúng ta cùng hát một bài ca của trường."

Estella nhận thấy nụ cười của các giáo sư khác chợt tắt lịm.

Cụ Dumbledore vẫy cây đũa thần của cụ như thể đuổi con ruồi đậu ở chót gậy. Từ đầu gậy tuôn ra một chuỗi nơ vàng, uốn lượn như rắn và kết thành chữ phía trên các dãy bàn. Cụ Dumbledore bảo:

"Mỗi người tự chọn tông thích hợp cho giọng hát của mình. Nào, chúng ta bắt đầu."

Và cả trường gào lên:

"Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts

Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều

Dù chúng tôi già hói

Hay trẻ măng với đầu gối ghẻ

Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét!

Những điều thú vị

Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khí

Ruồi chết và ít lông bụi

Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết

Trả lại điều gì chúng tôi đã quên

Hãy làm hết sức mình

Phần còn lại để chúng tôi tự do

Và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa. "

Bài hát chấm dứt, người dứt trước, người xong sau. Sau rốt chỉ còn hai anh em sinh đôi nhà Weasley là còn gân cổ hát bằng nhịp điệu đưa đám lê thê. Khi hai đứa hát xong, cụ Dumbledore giơ cây đũa thần lên thu hồi các lời ca và vỗ tay, cụ vỗ tay to nhất. Vừa chùi mắt cụ vừa nói:

"Ôi! Âm nhạc. Đó là phép mầu vượt xa mọi pháp thuật mà chúng ta có thể làm được ở nơi đây. Thôi, đi ngủ. Mọi người biến đi cho!"

Dân Griffindor năm nhất theo chân huynh trưởng về nhà chính. Phong cách hoạt động của những cái cầu thang vô cùng đa dạng, hết chuyển sang bên phải lại sang bên trái, hết đi lên lại đi xuống, gây ức chế vô cùng. Estella đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn lên huynh trưởng Percy khi có thể dễ dàng nắm bắt được hoạt động của mấy cái cầu thang chết tiệt. Chợt trước mặt đám học sinh xuất hiện một bó gậy đang bay lơ lửng trong không trung. Percy bước tới một bước và những cây gậy bắt đầu nhào vô cậu. Percy nói nhỏ với đám học sinh năm thứ nhất:

"Peeves – một gã yêu tinh."

Rồi Percy kêu lớn:

"Peeves, xuất đầu lộ diện đi."

Chỉ có một tiếng gì nghe thô và lớn, giồng như tiếng bong bóng xì hơi, đáp lại Percy dọa:

"Anh có muốn tôi đến gặp nam tước đẫm máu không?"

Bốp một cái, một gã bé choắc có đôi mắt ranh ma tăm tối và cái miệng rộng hoác hiện ra. Hắn vắt chân tréo nguẩy và trôi lơ lững cùng đám gậy. Với giọng yêu tinh tí tởn, hắn xuýt xoa:

"Ái chà, lính mới tò te. Vui đáo để!"

Thình lình hắn chọc bó gậy vô đám học sinh năm thứ nhất, khiến cả đám vội thụp đầu xuống. Percy giận dữ quát:

"Tránh ra, Peeves, nếu không thì ta sẽ méc nam tước, ta nói thật đấy."

Peeves thè lưỡi ra rồi biến mất, thả rơi đám gậy xuống đầu Neville, may thay là Estella kéo cậu nhóc sang một bên nên không bị dính. Bọn trẻ nghe tiếng hắn lượn vòng, khua áo giáp xủng xoẻng khi bỏ đi. Cả bọn lại đi tiếp, Percy dặn dò:

"Các em hãy coi chừng Peeves. Nam tước đẫm máu là người duy nhất kìm chế được hắn, chứ huynh trưởng thì hắn cũng chẳng sợ đâu. Chúng ta đến nơi rồi đây."

Đứng trước bức chân dung, huynh trưởng căn dặn

"Mật khẩu là 'Caput Draconis'. Nhớ lấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro