Chap 26: Giáo sư Severus Snape và tiết học độc dược đầy kinh hách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết đầu tiên của buổi chiều chính là Độc dược. Lớp độc dược được học dưới một cái hầm lạnh buốt, lạnh hơn những phòng chính trên lâ đài nhiều, làm bọn học trò rởn cả tóc gáy. Đã vậy lại còn thêm những đám côn trùng li ti bay lăng quăng trong các ống nghiệm thủy tinh, đầy bốn bức tường

Tiết Độc dược đầu tiên học cùng với Slytherin. Nhìn thấy Estella, Regina bước đến toan định ngồi cạnh thì đột nhiên bị kéo đi.

"Mày phải ngồi với bọn tao. Học sinh nhà Slytherin phải ngồi bên này." Pansy cầm tay Regina kéo mạnh sang dãy bên kia. Mặc dù không quy định chỗ ngồi nhưng một bàn ở trog lớp độc dược chỉ có hai ghế, không thể ngồi ba. Nhỏ không được ngồi cạnh Ella thì con mắm này cũng đừng mong sẽ được ngồi.

"Biết rồi. Mau bỏ tay ra." Regina giật cánh tay mình ra khỏi hai cái móng heo (theo nhỏ) sau đó quay sang lườm Pansy. Không khí giữa hai người lại một lần nữa ngập mùi thuốc súng. May thay, cánh cửa lớp mở ra, giáo sư Snape bước vào. Ông phất áo choàng thành một đường cong mềm mại rồi tiến đến bàn giáo viên và bắt đầu điểm danh. Ông dừng lại ở cái tên Harry Potter.

"À, phải rồi. Harry Potter. Cậu ấm cao quý của gia tộc Potter. Thật vinh hạnh cho tôi vì được dạy cậu."

Giọng ông dịu dàng nhưng Estella nghe kiểu gì cũng thấy sự địch ý trong đó. Cô bèn niệm Phật cho Harry. Thầy Snape điểm danh xong thì ngước nhìn cả lớp. Mắt ông cũng đen như mắt bác Hagrid, nhưng chúng không hề ấm áp như mắt bác Hagrid. Chúng lạnh lùng và trống rỗng, làm người ta liên tưởng đến những đường hầm tối om.

Thầy Snape bắt đầu:

"Chúng bây tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược."

Giọng thầy không to, thật ra chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút, nhưng bọn trẻ lắng nghe không sót một lời. Thầy Snape có biệt tài như giáo sư McGonagall là không cần phải mất công mà vẫn giữ được lớp học im lặng như tờ.

"Vì trong lĩnh vực này không cần phải vung vẩy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường chúng bây không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì chúng bây thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làn hương thoang thoảng; cũng chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy... Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết – nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy."

Sau bài diễn văn nho nhỏ này, lớp học càng yên lặng hơn. Harry và Ron lén nhìn nhau nhướn mày. Hermione ngồi chồm tới trước, tha thiết muốn chứng tỏ mình không phải là một đứa đầu bò.

Thình lình thầy Snape nạt:

"Potter! Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?"

Rễ bột của cái gì vào dung dịch của cái gì? Harry đưa mắt sang Ron, nhưng Ron cũng thộn ra y như cậu. Cả hai đứa này suốt ngày chỉ có Quidditch thì làm gì có mống lý thuyết nào trong đầu. Hermione giơ cao tay lên như cố gây sự chú ý.

Harry đành đáp:

"Thưa thầy con không biết."

Môi của thầy Snape cong lên khinh bỉ:

"Chà, chà, có tiếng tăm đúng là vẫn chưa tới đâu!"

Ông không đếm xỉa đến bàn tay giơ cao của Hermione.

"Một câu khác vậy, Potter! Nếu ta bảo mi tìm cho ta một be – zoar thì mi sẽ tìm ở đâu?"

Hermione duỗi dài cánh tay để giơ thật cao, thiếu điều muốn nhổm dậy đễ giơ cao hơn. Thế mà Harry không có một chút xíu khái niệm nào về cái gọi là be – zoar. Cậu thử nhìn sang bọn Malfoy. Chúng nín cười đến run cả người.

"Thưa thầy con không biết."

"Potter, mi tưởng là mi có thể đi học mà không cần mở sách ra chuẩn bị trước sao?"

Harry buộc phải nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của thầy Snape. Estella để ý thấy ánh mắt thằng bé hơi dao động.

Thầy Snape vẫn làm như không thấy cánh tay giơ cao run rẩy của Hermione.

"Potter, cây mũ thầy tu với cây bả chó sói khác nhau ở chỗ nào?"

Tới nước này thì Hermione đứng hẳn dậy, cánh tay giơ cao của cô nhóc xém đụng trần hầm. Harry lặng lẽ nói:

"Con không biết. Con nghĩ chắc là Hermione biết, sao thầy không thử gọi bạn ấy?"

Vài tiếng cười nổi lên. Harry bắt gặp ánh mắt của Seamus. Thằng bé nháy mắt. Thầy Snape có vẻ bực mình. Thầy nạt Hermione:

"Ngồi xuống!"

Rồi ông bất ngờ quay sang nhìn Estella làm nhỏ giật nảy:

"Chà chà, trò Evelynn. Đây chẳng phải là nhân vật nổi bật nhất hôm khải giảng sao? Mau đứng lên trả lời."

Nhóm của Draco nghe vậy liền lập tức ngưng cười mà thay vào đó là khuôn mặt lo lắng. Nhỏ Pansy vội vã lôi cuốn sách trong túi ra rồi lật liên tục, ý định muốn nhắc bài cho Estella. Nhưng khác với đám đó, Regina lại chỉ ung dung nở một nụ cười. Dăm ba mấy câu hỏi đòi làm khó bạn thân nhỏ.

"Dạ!"

Estella giật mình đứng phắt dậy, nghiêm chỉnh như trong quân đội, vô tình đạp phải chân bàn một lần nữa, đau điếng. Cô khẽ nhăn mặt nhưng cũng từ từ đáp:

"Thưa giáo sư. Lan nhật quang với ngải tây tạo thành một thứ thuốc ngủ cực mạnh được biết đến dưới tên: cơn đau của cái chết đang sống. Còn be-zoar là sỏi nghiền lấy từ bao tử con dê, có thể giải hầu hết các chất độc. Mũ thầy tu và bả chó sói là một, còn có tên là cây phụ tử."

"Tốt. Tụi bây còn chờ gì nữa mà không chép vào tập đi."

Thế là tiếng sột soạt của viết lông chim chạy trên giấy da đồng loạt trổi lên. Giọng thầy Snape vang lên trên cái nền sột soạt đó:

"Nhà Gryffindor mất một điểm vì sự hỗn xược của mi đấy, Potter. Nhưng may thay có vẻ như trong đám tụi bây vẫn còn một đứa có đầu óc. Cộng thêm cho nhà Griffindor 5 điểm."

Câu nói của thầy Snape liền gây chấn động cho cả lớp. Ai ai trong trường cũng biết là thầy Snape cực kì thiên vị Slytherin và ghét đám Griffindor ra mặt. Chưa trừ điểm là may, đằng này lại còn cộng điểm.

Ánh mắt đám học sinh trong lớp nhìn Estella ngập tràn sự sùng bái đến mức cô cũng thấy sợ. Ai biết là giáo sư Snape đột nhiên lại cộng điểm cho cô đâu. Mà đây là việc tốt mà nhỉ?

Ai đó vẫn thản nhiên ngồi ghi bài mà không biết danh tiếng của mình trong trường sau buổi học hôm nay sẽ lại lên một tầm cao mới.

Từ đó cho đến cuối buổi học về độc dược tình hình không khá lên chút nào cho nhà Gryffindor. Thầy Snape chia bọn trẻ thành từng đôi, giao cho chúng thực hành trộn một chất độc đơn giản để chữa mụn nhọt. Ông đi qua đi lại, áo trùm đen quét lết phết, coi bọn trẻ cân những cây tầm ma khô và nghiền nanh rắn, đứa nào ông cũng chê, ngoại trừ Malfoy, đứa được ông thích ra mặt. Ông đang bảo cả lớp hãy xem cái cách Malfoy hầm nhừ ốc sên có sừng mới tuyệt làm sao.

Vì lớp lẻ nên Estella phải làm một mình. Cô cẩn thận cắt nhỏ từng cây tầm ma khô rồi đem bỏ vào vạc. Để lửa nhỏ và chờ cái thứ đang sôi sùng sục kia đổi màu. Như mong muốn của nó, vài phút sau, dung dịch trong vạc từ từ chuyển sang màu xanh rêu. Cô nhấc vạc ra bàn, khuấy qua một lúc rồi thả lông nhím vào. Giáo sư Snape thình lình xuất hiện bên cạnh vạc của Estella, ông dùng thìa múc một lượng lớn chất dịch lên rồi đồ xuống, hài lòng nói:

"Tốt lắm. Xem ra trò cũng không phải cái loại chỉ biết dựa hơi người khác như ta biết. Cộng thêm cho nhà Griffindor năm điểm nữa vì trò Evelynn hoàn thành sản phẩm sớm nhất lớp."

Cả đám thêm một lần nữa chấn động. Nhỏ Maria ở ngay bên cạnh thấy một màn này cũng ngạc nhiên không kém, thậm chí còn đánh rơi cả nhúm lông đang cầm trên tay. Nhưng ngay sau đó sự ngạc nhiên liền bị thay thế bằng sự ghen tị. Tại sao con chó máu bùn đó lại luôn được chú ý chứ?

Estella chưa kịp vui mừng thì khói axit xanh bốc lên như một đám mây, rồi một tiếng xì lớn vang lên trong căn hầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro