Thông Báo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin chào các bạn, mình là Gỗ đây ^^!

Lời đầu tiên,

Cho mình cảm ơn các bạn đã ngồi lại và đọc những dòng này.

Gỗ rất cảm ơn các bạn vì đã yêu quý bộ truyện của mình nói chung và yêu quý các nhân vật trong đó nói riêng - nhiều đến thế. Với thân phận là tác giả của bộ truyện này, nó thực sự làm mình cảm thấy rất hạnh phúc, rất vui vẻ. Đó đã trở thành một động lực lớn cho quyết tâm hoàn thành bộ "Thiếu Nữ Bệnh Thần Kinh" của mình.

Nói thật, trước kia mình là một tác giả rất lười, đặc biệt lười, lười muốn chết đi được ( ꈍᴗꈍ)

Nhưng không hiểu sao nghỉ dịch COVID cái là mình đột nhiên siêng lại. Rồi vào một ngày đẹp trời, ấy vậy mà tôi đã viết đến tận chương 76 rồi đấy. Đây là số lượng chương mà trước đó mình chưa từng nghĩ là sẽ chạm tới. Nó quả thật không khác gì kì tích đối với mình.

Và đến khoảng thời gian này, bộ truyện đã đến rất gần với cột mốc kết toàn văn.

Mình cũng không biết trong các bạn đã có ai từng có kinh nghiệm vào khoảng thời gian sắp hoàn thành một bộ truyện hay không. Nhưng mình muốn chia sẻ với các bạn rằng, nó chính là loại cảm giác kết hợp giữa vui sướng và có cả áp lực ngày một lớn.

Vui sướng ở đây đối với mình, chính là viết nhiều chương như vậy rồi mà vẫn giữ được những bạn đọc từ thủa ban đầu và các bạn rất rất nhiệt tình comt + vote ủng hộ mình. Thật sự cảm ơn các bạn nhé, từ lúc bắt đầu dùng Wattpad đến nay đã là gần 4 năm, đây mới là khoảng thời gian mình yêu quý ứng dụng này đến thế ( ´◡‿ゝ◡')

Còn áp lực ở đây, chính là mình viết còn khá non tay, xây dựng tâm lý nhân vật chính là cửa ải rất khó khăn cho mình. Nội tâm mình khá nhạy cảm, không tránh khỏi có chút buồn buồn khi đọc những comt gần đây của các bạn.

( chỉ hơi buồn thôi nhe (「'・ω・)「 ❤ , mình không phải tuýp người buồn rồi sinh ra giận rồi drop thẳng truyện đâu, mình vẫn sẽ cố gắng hoàn thiện nó, đằng nào đây cũng là đứa con thành công nhất của mình hiện tại mà hh ^^)

Cụ thể là qua mạch truyện xuyên suốt vừa qua, mình vẫn chưa thể nào khắc họa điểm bắt đầu và cả quá trình yêu nhau của hai nhân vật chính Levy và Voldy một cách rõ nhất. Và đó quả thật là một thiếu sót lớn, một thiếu sót mà dẫn đến việc hiện tại các bạn ghét mất nam 9 của mình rồi ಥ‿ಥ
( Gỗ rất sợ các bạn vì ghét mà bỏ Gỗ luôn á ༎ຶ‿༎ຶ )

Các bạn ơi, đến đây Gỗ muốn nhắn gửi với các bạn rằng:

Như những ngày thanh tân mình đã từng nói vậy, các nhân vật của mình dẫu cho ngược thế nào thì mình vẫn CHẮC CHẮN, ĐẢM BẢO với các bạn là toàn bộ họ ( cả phụ lẫn chính, cả người qua đường giáp lẫn pháo hôi, ...) đều sẽ có cái kết HAPPILY EVER AFTER nhé ~~
ヾ( ̄ー ̄(≧ω≦*)ゝ

Mình cũng chẳng khác gì các bạn đâu, thích ngọt ngào muốn sún răng chứ không thích ngược, thích mơ mộng hơn là hiện thực,...

Vậy nên các bạn đừng lo quá về mình sẽ kết câu chuyện của mình bằng đau thương, mất mát và ngược, ngược, ngược,...nha ~ 😂😂

Nói thật với các bạn viết không khí âm u, nghiệt ngã sao cho chân thật cũng khó lắm đấy. Mình viết loạt chương ngược tuy hơi có vẻ nói quá nhưng thực sự mình đã stress và muốn bỏ viết mấy lần ( các bạn nhớ những ngày đột nhiên mình đăng chuyện ít đến đáng thương chứ? Phải, chính là khoảng thời gian đó đấy, suýt nữa là các bạn lọt phải một cái hố không có ngày lấp rồi (´ ∀ ' *) )

Mà mình thì lại chỉ thích ăn mềm chứ không thích ăn cứng lắm ( rất đau răng và mệt mỏi ┐(´∇`)┌ ), nên tình tiết ngược sẽ sớm fly khỏi các chương kế của tôi thôi hê hê ~

Nhân vật William chính là hình tượng người yêu lí tưởng mà mình vẫn hay thường mơ tới, mình rất thích rất thích anh, anh không phải đang bị mình hướng tới bi kịch bị trêu đùa tình cảm như các bạn đã nghĩ, mà chỉ đang ở trong khoảng u mê cuối cùng để tỉnh lại và đến với tình yêu tốt đẹp và công bằng hơn với anh ấy hơn mà thôi.

Như cô bé Hermione vậy, tôi mới đầu tưởng ngược, nhưng có ngược không nè? (*´ω`*) ( bật mí là sẽ có một ngoại truyện viết về tình cảm của couple Pansy x Hermione nha ~)

Mình năm nay đã 17 tuổi, nữ và chưa có một mảnh tình vắt vai. Nhưng trong mình luôn có quan niệm về tình yêu lí tưởng đó là tình yêu phải có sự công bằng.

Công bằng ở đây chính là có cho và có nhận.

Levy và Voldy đều có tình cảm với nhau cũng như đã trao cho nhau, tiến độ tình cảm đã ở một mức nhất định.
(Voldy cũng có nỗi khổ và chương sau mình sẽ bật mí cho các bạn, các bạn hãy kiên nhẫn nhé)

Còn giữa Levy và William, anh ấy đến bên cô có chút đột ngột và lạ lẫm, khi trải qua bao nhiêu việc, anh thì yêu cô, nhưng trong cô lại chỉ có áy náy. Các bạn thử nghĩ xem, nếu hai người ở lại với nhau với mối quan hệ có vẻ ràng buộc như vậy và nếu thật sự có một không gian song song nào đó hai nhân vật của tôi thực sự sống, họ có thật sự hạnh phúc để bên cạnh nhau hay không? Hay tất cả bị che phủ bởi một tấm màng " tương kính như tân"?

Ài, nói chung qua bộ truyện này, tôi có rất nhiều trăn trở, cùng đau cùng trải với nhân vật của mình là một loại cảm giác gì đó rất vi diệu, rất thấm.
(*´∀'*)

Tôi sẽ không mất nhân tính tới nỗi làm cho tất cả bọn họ đều đau khổ đâu. Tiểu thuyết là nơi để tôi mơ, cớ sao giấc mơ lại phải đau tới thổn thức đây?

Bởi vậy, ở lời kết này, mình hi vọng các bạn khi đọc xong có thể hiểu thêm về mình ở một khía cạnh nào đó và chịu kiên nhẫn chờ đợi diễn biến tiếp theo.

Tin tôi đi, kiên nhẫn, các bạn sẽ không hối hận đâu 😘😘

À, thêm một cái nữa nhỏ xíu xịu xìu nha, các bạn có thể xưng hô với mình tùy ý nhưng mình hi vọng các bạn có thể lưu ý dùng chúng nhé, vì ở một số trường hợp, xưng hô đó có thể rất dễ thương, rất gần gũi, nhưng ở một số trường hợp, lại rất dễ làm mình cảm thấy tổn thương.

Tự cảm thấy bản thân làm như thế có chút đề cao quá cái tôi của cá nhân, nhưng mình vẫn hi vọng không khí khi lên Wattpad sẽ luôn là một cái gì đó thiện lành và thoải mái. Bởi như vậy mình mới không cảm thấy thất bại quá mà bỏ trốn được (◕︿◕✿)

Thế nhé, Gỗ siêu yêu các bạn luôn á, hi vọng sau khi tôi hoàn bộ này, vẫn có thể thấy các bạn một lần nữa (≧▽≦)

Thông báo đến đây là đã hết, cảm ơn vì đã đọc những dòng bồng bột của mình cho đến hết (「'・ω・)「❤

Thân ái,

Gỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro