Chương 8: Bài Thi Đầu Tiên (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biết trước được bài thi đầu tiên cũng không giúp Harry bớt căng thẳng đi chút nào. Nó chưa nghe nốt được lời khuyên về điểm yếu của loài rồng từ chú Sirius và giờ nó hoàn toàn không biết làm thế nào để sống sót trong bài thi vào thứ 3 tới.

Harry thức dậy vào buổi sáng hôm sau, lòng bồn chồn đến nỗi nó ăn không nổi thứ gì. Ngay sau khi Hermione ăn xong bữa sáng, Harry liền kéo cô bé đi tìm Lyra rồi cả bọn chạy ra sân trường. Ở đó, Harry kể hết cho Hermione và Lyra nghe về mấy con rồng, về mọi chuyện mà chú Sirius đã nói với nó. Câu chuyện này khiến cho tụi nó phải đi dạo thêm một vòng nữa quanh sân trường.

" Ông Karkaroff là bạn của ba mình. Ổng ta đúng thật từng là tay sai dưới quyền của Hắn." Lyra nói.

Dù hoảng sợ, lo lắng trước những lời về ông Karkaroff, Hermione vẫn cho rằng mấy con rồng mới là vấn đề cấp bách nhất lúc này. Cô bé nói:

"Tụi mình chỉ cần cố gắng giữ sao cho bồ sống đến tối thứ ba cái đã, tới đó rồi mới lo tiếp đến ông Karkaroff."

Hai đứa đi vòng vòng quanh sân trường, cố gắng nghĩ ra một câu thần chú đơn giản nào đó có thể chinh phục một con rồng.

" Mình chưa từng nghe đến điểm yếu của loài rồng bao giờ. Hay chúng ta đến hỏi bác Hagrid đi, bác ấy am hiểu về mấy loại này lắm." Lyra cho ý kiến.

Harry lắc đầu:

" Bác Hagrid đang mê đắm bà Maxime hay gì đó, bác ấy chẳng có tâm trí nào để chỉ cho mình đâu."

Rốt cuộc thì ba đứa tụi nó cũng chưa tìm ra được cách gì để cứu sống Harry trong bài thi sắp tới, tụi nó quyết định vào thư viện nghiên cứu ở trong đó. Tụi nó lôi xuống mọi quyển sách mà tụi nó có thể tìm thấy về rồng và cả ba bắt đầu tra cứu cả một đống sách.

"Cắt tỉa móng vuốt bằng bùa điều trị bệnh nứt vảy... Cái này thật là vô tích sự, cái này dành ấy người cổ quái như bác Hagrid để chăm sóc chúng khỏe mạnh..."

Nhưng sau một ngày tìm kiếm đủ các thể loại sách, từ những cuốn sách chuyên về loài rồng đến các cuốn sách về các loài sinh vật huyền bì khác, kết quả cuối cùng vẫn là con số không. Cả ba quyết định kết thúc việc tìm kiếm vô ích này ở đây.

Bữa tối hôm ấy diễn ra chẳng mấy vui vẻ. Harry thì càng lúc cùng lo lắng về số phận của mình sẽ đi về đâu khi bài thi đầu tiên càng ngày càng đến gần mà nó thì chưa biết cách đối phó với một con rồng như thế nào.

Nó ăn hết món thịt muối một cách khó khăn, cuối cùng thì Harry quyết định bỏ cuộc, nó muốn đi ngủ để quên hết sự đời. Khi nó đứng dậy, nó nhìn thấy Cedric Diggory cũng đang rời bàn ăn nhà Hufflepuff.

Cedric vẫn chưa biết gì về mấy con rồng... anh ta là quán quân duy nhất không hay biết gì về chuyện này, nếu đúng như Harry suy đoán là bà Maxime và ông Karkaroff đều đã tiết lộ thông tin cho Fleur và Krum biết cả...

Harry nhìn theo Cedric rời Đại sảnh đường và quyết định.

Harry chạy tới bậc cuối của cái cầu thang cẩm thạch thì Cedric đã lên tới bậc trên cùng. Anh bị một đám nữ sinh năm thứ sáu vây quanh. Harry chẳng muốn nói chuyện với Cedric trước mặt đám con gái đó. Harry đành đi theo Cedric ở một khoảng cách xa xa và thấy anh đi về phía hành lang tầng ba. Harry chợt nảy ra một sáng kiến. Đứng lại cách đám kia một khoảng khá xa, Harry rút cây đũa phép của nó ra, nhắm cẩn thận:

"Diffindo!" (có nghĩa là "Rách toác" )

Cái cặp của Cedric rách bung ra. Giấy da, bút lông ngỗng sách vở rơi tứ tung trên sàn, mấy bình mực thì bể nát, mực văng tung tóe.

Đám con gái cúi xuống định giúp anh nhặt lại, nhưng Cedric nói với một giọng khó chịu:

"Đừng bận tâm. Đi đi, tôi sẽ đến ngay."

Đây đúng là điều mà Harry hy vọng. Nó nhét cây đũa phép của nó vô trong áo chùng, đợi cho đến khi đám bạn của Cedric biến mất sau khúc quanh, nó mới vội vã chạy lên hành lang bây giờ hoàn toàn vắng vẻ, chỉ có mỗi mình nó và Cedric.

Harry nói ngay:

"Cedric, bài thi đầu tiên là rồng."

Cedric ngước nhìn lên, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên:

"Cái gì?"

Harry nói nhanh, đề phòng đám con gái lại xuất hiện lần nữa.

"Rồng. Họ có bốn con rồng, một con dành cho mỗi quán quân, và chúng ta phải vượt qua chúng."

Cedric trợn mắt nhìn Harry vẻ không tin. Nó có thể nhìn thấy nỗi kinh hoàng mà nó đã cảm thấy vào tối hôm thứ bảy đang bùng lên trong đôi mắt xám của Cedric.

Cedric hỏi lại với một vẻ chết lặng:

"Em có chắc không?"

Harry nói:

"Chắc chắn. Em thấy chúng rồi mà."

"Nhưng làm sao em biết được? Chúng ta đâu có được phép biết..."

Harry biết là lão Hagrid sẽ gặp rắc rối to nếu nó nói sự thật, nên nó chỉ nói nhanh:

"Đừng bận tâm điều đó! Nhưng em không phải là người duy nhất biết. Fleur và Krum bây giờ chắc cũng biết rồi – cả bà Maxime và ông Karkaroff cũng đều nhìn thấy rồng rồi."

Cedric đứng thẳng lên, hai tay anh cầm đầy những viết lông ngỗng, giấy da, và sách, cái cặp bị rách của anh đeo lủng lẳng ở một bên vai. Anh tròn mắt nhìn Harry, và trong đôi mắt của anh là một cái nhìn bối rối, đầy ngờ vực. Anh hỏi:

"Tại sao em lại nói cho anh biết?"

Đơn giản vì Harry muốn công bằng, nó đã biết về lũ rồng và sẽ thật thiếu công bằng khi đối thủ của nó không biết gì cả.

Nó nói với Cedric:

"Chỉ là... để cho công bằng. Bây giờ tất cả chúng ta đều biết... chúng ta đều có vị trí bằng nhau, đúng không?"

Cedric vẫn còn đang nhìn Harry với một chút nghi ngờ gì đó thì cũng là lúc Harry nghe một tiếng lộc cộc quen thuộc vang lên đằng sau lưng. Nó quay lại và thấy thầy Moody Mắt-Điên từ đâu xuất hiện. Ông lầu bầu:

"Đi theo ta, Potter. Còn Diggory, về lớp đi!"

Harry lo lắng nhìn thầy Moody. Không biết thầy có nghe được câu chuyện của nó không?

"Dạ... thưa giáo sư, đáng lẽ giờ này con không được lang thang ở đây..."

"Đừng lo chuyện đó, Potter. Hãy vô văn phòng của thầy, mời..."

Harry đi theo thầy, thắc mắc là bây giờ chuyện gì sắp xảy ra cho nó đây. Nếu mà thầy Moody hỏi nó làm sao mà nó biết được về mấy con rồng, thì nó biết trả lời làm sao? Liệu thầy Moody có đến gặp cụ Dumbledore mà tố cáo lão Hagrid không?

Nó đi theo thầy Moody vô tới văn phòng của thầy. Thầy Moody đóng cửa phòng rồi quay lại nhìn Harry. Cả con mắt thường lẫn con mắt phép của thầy đều nhìn chằm chằm vào nó. Thầy Moody lặng lẽ nói:

"Con vừa làm một hành động rất đúng đắn, Potter à."

Harry không biết phải nói gì, đây không phải là phản ứng mà nó chờ đợi ở thầy. Thầy Moody bảo nó:

"Ngồi xuống đi."

Thầy Moody nhìn sát mặt Harry. Thầy hỏi:

"Vậy ra.. con đã phát hiện ra lũ rồng ấy, phải không?"

Harry lúng túng. Điều nó lo lắng nãy giờ chuẩn bị xảy ra nhưng chắc chắn Harry sẽ không khai ra lão Hagrid.

Thầy Moody ngồi xuống, duỗi dài cái chân gỗ ra với một tiếng rên khẽ.

"Không sao. Gian lận là một phần có tính truyền thống trong những cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật và từ hồi xưa vẫn vậy."

Harry nói ngay:

"Con không gian lận. Chẳng qua là... là do ngẫu nhiên mà con biết được."

Thầy Moody nhoẻn miệng cười.

"Thầy đâu có buộc tội con đâu nhóc!"

Thầy Moody nói tiếp:

"Vậy... con có cách gì để vượt qua con rồng của con chưa?"

Harry nói:

"Dạ chưa ạ."

Thầy Moody thẳng thừng nói:

"Chà, thầy sẽ không nói cho con biết đâu. Thầy thì thầy không thiên vị đâu. Thầy sẽ chỉ cho con vài lời khuyên tốt chung chung thôi. Và lời khuyên đầu tiên là – hãy chơi theo năng lực của mình."

Harry buột miệng nói ra không kịp suy nghĩ:

"Con có năng lực gì đâu?"

Thầy Moody nổi quạu:

"Đừng ngắt lời. Nếu thầy nói con có năng lực thì tức là con có năng lực. Bây giờ suy nghĩ đi. Con giỏi nhất cái gì?"

Harry cố gắng tập trung suy nghĩ. Nó giỏi nhất về cái gì nhỉ? À, điều này dễ thôi, đúng vậy... Nó rầu rĩ nói:

"Quidditch, và được nhiều sự giúp đỡ..."

"Đúng đó!"

Thầy Moody chăm chú nhìn nó rất kỹ, con mắt phép của thầy hầu như không cử động. Thầy nói tiếp:

"Theo như thầy nghe nói thì con là một người bay giỏi ghê lắm mà."

Harry tròn mắt ngó thầy:

"Dạ, nhưng mà... con đâu có được phép đem theo chổi, con chỉ có cây đũa phép mà thôi..."

Thầy ngắt lời nó, nói to:

"Lời khuyên chung chung thứ hai của thầy là dùng một câu thần chú đơn giản, tử tế thì con có thể có được cái con cần."

Harry ngây ra nhìn thầy. Nó cần cái gì?

Thầy Moody thì thầm:

"Suy nghĩ đi con... tổng hợp chúng lại... không đến nỗi khó khăn dữ vậy đâu..."

Và Harry chợt hiểu. Nó là người bay giỏi nhất. Nó cần phải vượt qua con rồng ở trong không trung. Để làm được điều đó, nó cần có cây chổi thần Tia Chớp của nó. Và để có được cây Tia Chớp, nó cần một câu thần chú...

Ngay sau buổi nói chuyện với thầy Moody, Harry ngay lập tức đi tìm Hermione và Lyra.

" Nghe này, mình cần học cách hô bùa Triệu tập một cách hiệu quả vào trưa mai."

Vậy là cả ba đứa luyện tập ngay. Tụi nó không ăn trưa, mà đi thẳng tới một phòng học trống, Lyra là người đã thành thục bùa chú này cố gắng hướng dẫn Harry, ở đó Harry cố gắng hết sức mình để làm cho các vật thể khác nhau trong phòng bay về phía nó. Harry vẫn còn gặp vài trục trặc. Lũ sách và viết lông ngỗng cứ nửa chừng thì rớt lộp độp xuống sàn như mấy cục đá.

"Tập trung chú ý, Harry à, hãy tập trung..."

Cả ba đứa luyện tập đến khuya, và sau hàng giờ luyện tập Harry cuối cùng cũng làm được một bùa chú Triệu Tập hoàn hảo nhất.

Harry và Hermione tạm biệt Lyra để trở về phòng sinh hoạt chung.

Nó thầm hy vọng đến tối ngày mai nó vẫn sống sót trở về.

Sáng hôm sau thì nỗi kinh hoàng quay trở lại ám nó với tính chất còn đáng sợ hơn những ngày trước. Không khí trong trường là một không khí vô cùng căng thẳng và hồi hộp. Giữa trưa thì các lớp học ngừng lại để cho tất cả học sinh di chuyển ra sân thi đấu.

Thời gian ngày hôm nay trôi chậm hơn bao giờ hết, Harry đang ở trong một trạng thái căng thẳng đến mức nó không biết liệu nó có phát điên lên không.

Cuối cùng thì đã tới giờ đi ăn trưa... và rồi giáo sư McGonagall vội vã đến chỗ nó trong đại sảnh đường. Cả đống người nhìn theo thầy trò nó.

"Harry, các quán quân phải ra sân ngay bây giờ... Con phải chuẩn bị sẵn sàng để thực hiện bài thi đầu tiên."

Harry đứng lên, nó rời Đại sảnh đường với giáo sư McGonagall. Khi đi qua bàn ăn nhà Slytherin Harry trông thấy Lyra cố nói với nó:

" Cố lên Harry, mọi việc sẽ ổn thôi."

Harry cố gắng trông bình tĩnh nhất có thể, gật đầu lại với Lyra.

Giáo sư McGonagall dẫn Harry đi về phía có những con rồng nhốt ở ven rừng, nhưng khi hai người vừa đi đến gần một lùm cây, qua khỏi lùm cây ấy thì Harry nhìn thấy một cái lều đã được dựng lên, cửa lều hướng về phía nó, che đi mất lũ rồng.

Giáo sư McGonagall nói với giọng hơi run run:

"Con sẽ vô đó với các quán quân khác và chờ đến phiên mình, Potter à. Ông Crouch đang ở trong đó... Ông sẽ nói cho con biết thủ tục... Chúc con may mắn..."

Harry đáp lại bằng giọng ỉu xìu, xa xăm:

"Cảm ơn cô."

Giáo sư McGonagall quay đi, để Harry ở lại trước cửa lều, và nó bước vào.

Fleur Delacour đang ngồi trên một cái ghế gỗ ở một góc lều. Trông cô ta không còn bình tĩnh như ngày thường, mà hơi nhợt nhạt và lấm tấm mồ hôi. Viktor Krum thì tỏ ra cáu gắt hơn ngày thường, chắc đó là cách anh ta bày tỏ sự căng thẳng. Cedric thì đang đi qua đi lại. Khi Harry bước vào, Cedric nhẹ mỉm cười với nó. Harry cũng mỉm cười đáp lại, cảm thấy các cơ mặt của nó đang cứng đơ một cách khó chịu.

Đúng lúc này nó nghe tiếng ai đó gọi tên nó đằng sau tấm màn của túp lều, Harry len lén vén tấm màn lên, nó thấy Lyra đang lấp ở đó.

" Harry là mình đây. Bồ ổn chứ? "

" Không hề ổn chút nào đâu Lyra." Harry dở khóc dở cười nói.

" Nghe này Harry." Lyra thì thầm. " Mình và Hermione đã dấu chiếc chổi thần của bồ ở một nơi gần khu thi đấu nhất có thể rồi, nó sẽ bay đến chỗ bồ nhanh nhất có thể. Việc của bồ là chỉ cần tập trung toàn lực cho câu thần chú, bồ phải thực hiện một bùa Triệu Tập hoàn hảo nhất từ trước đến nay. "

" Ừm cảm ơn bồ nhiều Lyra."

" Harry này...chúc may mắn."

Harry nghe thấy tiếng sột soạt sau tấm màn, vậy là Lyra đã rời đi.

Lúc này ông Crouch xuất hiện, rồi ông nói:

" Vậy là các quán quân đều đã có mặt ở đây. Vậy tôi xin phổ biến luật của bài thi thứ nhất."

Ông giờ ra một cái túi nhỏ bằng lụa màu tím và lắc thứ được đựng bên trong, nói tiếp:

"Mỗi trò sẽ lựa chọn từ trong túi này một mô hình nhỏ của thứ mà mình sẽ phải đương đầu. Có nhiều loại... ờ, khác nhau, các trò hiểu chứ? Và tôi cũng phải nói với các trò một điều nữa... À, phải... bài thi của các trò là đi lấy một cái trứng vàng."

Harry liếc nhìn quanh. Cedric gật đầu một cái, để tỏ ra rằng có hiểu những lời ông Crouch nói, và lại bắt đầu đi loanh quanh trong lều, trông anh ta xanh lét. Fleur và Krum không phản ứng gì hết.

Một lát sau xung quanh căn lều mà cả đám đang đứng vang lên những tiếng huyên náo, tiếng bước chân của hàng trăm con người vang lên, tiếng cười phấn khởi, đùa cợt nhau của đám học sinh đến xem thi đấu.

Lúc này ông Crouch mở cái miệng của cái túi bằng lụa tím. Ông đưa cái túi cho Fleur, nói:

"Ưu tiên cho phụ nữ."

Fleur cho một bàn tay run rẩy vào trong túi và rút ra một mô hình con rồng nhỏ xíu hoàn hảo, con Xanh xứ Wales. Nó đeo con số 2 quanh cổ.

Đối với Krum cũng xảy ra tương tự. Anh rút thăm được một con Cầu lửa Trung Hoa đỏ tía. Con này đeo số 3 quanh cổ.

Cedric cho tay vô túi và rút ra mô hình con Mũi cụt Thụy Điển với số 1 cột quanh cổ. Biết là bên trong còn lại cái gì rồi, Harry thò tay vô cái túi lụa lấy ra con Đuôi-Gai Hungary, đeo số 4. Khi Harry nhìn cái mô hình con rồng, con rồng liền xòe cánh và nhe mấy cái răng tí hon của nó ra.

Ông Crouch nói:

"Vậy là các thí sinh đã nhận xong đề, mỗi người đã bốc thăm một con rồng mà mình phải giải quyết, và con số đó là số thứ tự mà các trò sẽ ra thi với con rồng, các trò rõ chưa? Bây giờ, tôi sắp phải để lại các trò một mình. Nào, thí sinh Diggory, cậu là người thi đấu đầu tiên, chỉ việc đi thẳng ra khu thi đấu khi trò nghe một tiếng còi, được chứ?"

Harry ngồi trong lều với Fleur và Krum. Vài giây sau, nghe tiếng hò reo vang trời của đám đông, tụi nó hiểu là Cedric đã bước vào phần thi và bây giờ đang mặt đối mặt với một con rồng thực sự.

Thời gian cứ ì ạch trôi qua, trước Harry ba người Cedric, Fleur và Krum đã hoàn thành xong bài thi của họ. Cả ba người đều đã vượt qua được con rồng và lấy được quả trứng vàng, và chỉ ít phút nữa thôi, nó - Harry Potter sẽ bước ra và đối mặt với con rồng hung tợn nhất.

Harry từ từ đứng lên, nó chờ đợi tiếng còi vang lên. Và rồi nó nghe tiếng còi thổi lên. Nó đi ra, bước tới cửa lều, cơn hoảng loạn đang dâng tràn trong con người nó.

Harry bước qua cánh cửa và mọi thứ hiện ra trước mắt nó như thể đó là một giấc mơ. Có đến hàng trăm gương mặt đang chăm chú nhìn nó từ trên khán đài. Và kia là con Đuôi-Gai Hungary, đứng ở phía cuối sân thi đấu, cuộn mình bên trên đám trứng của nó, đôi cánh đầy gai của nó cụp lại nửa vời, hai con mắt vàng độc ác nhìn trừng trừng vào Harry. Con Đuôi-Gai Hungary bắt đầu quật đập cái đuôi của nó một cách đầy uy hiếp, để lại những vết hằn sâu xuống mặt đất cứng. Đám đông đang hò la ồn ào, Harry cố gắng không bận tâm đến những tiếng ồn đó, nó phải tập trung, tập trung hết sức, đây cơ hội duy nhất của nó, nếu còn muốn sống...

Nó giơ cây đũa phép lên và hét:

"Accio Firebolt!" ("Tia chớp, đến đây!" )

Harry chờ đợi, trái tim nó đập thình thình thịch trong lồng ngực, nó thầm cầu nguyện, cầu nguyện là nó đã thực hiện thành công bùa Triệu Tập.

Và rồi Harry nghe tiếng cây chổi thần, đang lao nhanh trong không trung về phía nó từ đằng sau lưng. Harry quay lại và thấy cây chổi thần Tia Chớp đang vụt mạnh về phía nó. Vòng quanh hàng cây, lao vút vào sân thi đấu, nhanh như chớp Harry lao người ra phía trước và nhảy lên cây chối, phóng vụt lên không trung.

Đám đông như bùng nổ, tiếng hò hét càng dữ tợn hơn... Bình luận viên của trận đấu cũng hét lên câu gì đó... nhưng lúc này bên tai Harry chỉ còn lại âm thanh vun vút của gió.

Harry phóng vút lên không, gió thổi lùa qua tóc nó, mọi thứ dưới mặt đất trở nên nhỏ xíu. Harry đã thoát khỏi cả nỗi sợ hãi của mình... nó đang trở lại đấu trường quen thuộc của nó...

Đây chẳng qua là một trận đấu Quidditch khác, không hơn không kém... chỉ là một trận Quidditch nữa mà thôi, và nó sẽ chiến đấu như một tầm thủ xuất sắc..

Nó nhìn xuống đám trứng để thấy quả trứng vàng đang lấp lánh tỏa chiếu giữa hai chân trước của con rồng Harry tự nhủ mình:

"Được thôi, chiến thuật đánh lạc hướng... chơi thôi..."

Nó lao xuống. Đầu con Đuôi-Gai Hungary dõi theo Harry. Harry biết sắp phải làm gì và nó ngừng lại giữa chừng vừa đúng lúc một cột lửa được phóng ra trúng ngay chỗ mà lẽ ra nó sẽ lao tới.

Harry phóng vọt lên, bay thành một vòng tròn, con Đuôi-Gai Hungary vẫn theo dõi từng hành động của Harry, đầu nó xoay tròn trên cái cổ dài...

Vừa lúc con rồng há miệng ra, định phun lửa, Harry lao thẳng xuống, nhưng lần này nó kém may mắn hơn. Harry cũng né được ngọn lửa, nhưng cái đuôi con rồng quật lên cao đã đánh trúng nó. Và khi Harry lách mình sang bên trái thì một trong những cái gai đuôi dài quẹt trúng vai nó, xé rách toạc áo...

Harry cảm thấy đau buốt, nó nghe tiếng gào rú của đám đông, nhưng vết thương không có vẻ sâu lắm... Bây giờ Harry bay trở lại chỗ con Đuôi-Gai Hungary, và nó nhận ra một cơ hội.

Con Đuôi-Gai Hungary không có vẻ gì muốn bay lên, nó chỉ chăm chăm để bảo vệ quả trứng của mình. Mặc dù con rồng luôn quằn quại, nhấp nhổm, cánh xòe ra rồi xếp lại, đôi mắt vàng khè vẫn chằm chằm theo dõi Harry nhưng con rồng vẫn không rời xa quả trứng vàng của mình... Nhưng mà Harry phải làm sao cho nó rời xa quả trứng ra, chứ không thì không nào đến gần được quả trứng vàng... cần phải cẩn thận và từ từ...

Harry bắt đầu bay, trước tiên bay về hướng này, sau đó bay theo hướng khác, vừa đủ xa để cho lửa của con rồng không trúng người nó, nhưng cũng đủ gần để con rồng cáu tiết. Đầu con rồng cứ xoay hết hướng này sang hướng khác, con mắt nó dõi theo Harry đ, và răng nanh của nó nhe cả ra...

Harry bay cao hơn. Đầu của con Đuôi-Gai Hungary vươn cao theo Harry, cổ nó bây giờ đã vươn dài hết cỡ, Harry bay cao thêm chừng một thước nữa, và con rồng rống lên một tiếng tức tối. Harry giống như một con ruồi vo ve trước mũi con rồng, đuôi con rồng lại quật lần nữa.

Và cuối cùng con rồng chồm lên, xòe ra đôi cánh màu đen khổng lồ ra. Và Harry lập tức bay nhào xuống. Trước khi con rồng hiểu được ý đồ của Harry, thì Harry đã kịp tăng tốc, dùng hết sức lao nhanh xuống mặt đất, về phía quá trứng vàng lúc này không còn được bảo vệ nữa. Hai tay của Harry cũng đã buông tay khỏi cán cây Tia Chớp – nó bắt được ngay quả trứng vàng...

Và Harry bay vút lên trên phía trên các khán đài, quả trứng vàng giờ đây nằm an toàn dưới cánh tay của nó.

Bình luận viên hét lên đầy phấn khích:

"Nhìn kìa! Quý vị hãy nhìn kìa! Nhà quán quân trẻ tuổi nhất của chúng ta đã lấy được quả trứng vàng nhanh nhất! Điều này đảm bảo phần thắng cho cậu Potter!"

Harry nhìn thấy giáo sư McGonagall, giáo sư Moody và lão Hagrid đang hấp tấp đi tới đón nó, tất cả đều trông vô cùng hào hứng. Harry đáp xuống mặt đất một cách êm ái, trái tim nhẹ nhàng phấn khởi hơn hẳn so với tâm trạng hãi hùng chỉ mấy phút trước.Nó đã vượt qua được bài thi đầu tiền rồi nhé, nó đã sống sót...

Khi Harry bước xuống khỏi cây chổi thần Tia Chớp, giáo sư McGonagall kêu lên:

"Xuất sắc lắm, Potter à! Con cần phải đi gặp bà Pomfrey ngay, đừng đợi ban giám khảo công bố điểm... Đằng kia kìa, bà ấy đã băng bó xong cho Diggory rồi..."

Lão Hagrid khàn khàn bảo, có lẽ lão xúc động quá:

"Harry, con đã thắng đẹp! Con thắng đẹp quá! Mà lại là con Đuôi-Gai Hungary mới đã chứ, con biết đó, Charlie nói đó là con hung tợn nhất..."

"Cám ơn bác Hagrid."

Harry nói to để lão Hagrid không quá cao hứng mà nói hớ, để lộ chuyện Harry đã biết trước đề thi.

Giáo sư Moody cũng tỏ ra hết sức hài lòng, ông nói như gầm:

"Con chơi cú lừa đó thật ngoạn mục, thật dễ dàng."

Giáo sư McGonagall nói:

"Potter, con làm ơn đến lều cấp cứu ngay đi..."

Harry đi ra khỏi khu chuồng rồng, vẫn còn thở gấp, và gặp bà Pomfrey đứng ngay ở cửa lều thứ hai, trông ra vẻ vô cùng lo lắng. Trong lều cấp cứu bà Pomfrey khám vết thương trên vai Harry, bà rửa vết thương bằng cách chấm nhẹ một chất lỏng màu tím làm vết thương bốc khói và nhức buốt. Sau đó bà dùng đũa phép chọc vào vai Harry và làm cho vết thương lành lặn lại ngay tức thì.

Nó đứng lên, háo hức muốn xem coi chuyện gì đang diễn ra bên ngoài, nhưng nó chưa kịp đi ra tới cửa lều, thì có ba người đã phóng vào trong lều: Hermione, Lyra và Ron theo phía sau. Hermione nói giọng the thé:

"Harry, bồ thiệt là tài giỏi!"

Lyra thì vừa thở vừa nói:

" Mình đến chết vì sợ mất. Harry bồ giỏi quá."

Gương mặt Lyra vẫn đỏ bừng vì phấn khích, ánh mắt cô bé nhìn Harry đầy sự ngưỡng mộ và điều đó làm cho sự sung sướng của nó tăng lên gấp đôi.

Rồi Harry đưa mắt nhìn Ron, lúc này trông Ron trắng bệch và cứ đứng nhìn Harry . Ron nói một cách nghiêm túc:

"Harry à, cho dù ai đã bỏ tên bồ vô Cốc Lửa đi nữa thì mình... mình... cũng cho là người đó muốn hại bồ!"

Rồi cả hai lao vào ôm nhau, như chưa hề có một cuộc giận dỗi cãi vã nào. Hermione bên cạnh thì thút thít khóc.

Tối hôm đó, tại phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, một trận liên hoan được tổ chức trong phòng có cả núi bánh ngọt, còn nước bí rợ và bia bơ thì chỗ nào cũng có. Hai anh em sinh đôi nhà Weasley đã cho nổ nhiều chùm pháo hoa Bung Xòe khiến cho không gian đầy những ngôi sao và những tia lấp lánh. Và Dean Thomas, đã vẽ mấy tấm biểu ngữ mới đầy ấn tượng.

Harry được công kênh trên vai Lee Jordan, ai đó đưa cho Harry quả trứng vàng và đám đông bắt đầu hò hét.

"Mở ra đi, Harry! "

Harry đưa tay mở cái chốt phía trên quả trứng, ngay lập tức nó tõe ra làm bốn mảnh. Bên trong quả trứng là một khối cầu mờ ảo màu vàng. Nhưng vào đúng lúc Harry mở ra, thì khắp phòng vang lên một tiếng động khủng khiếp chưa từng thấy, một tiếng khóc than, hay một tiếng hét thất thanh rất to

Fred đưa hai tay bịt tai lại, thét:

"Đóng nó lại!"

Đúng lúc này cô Mcgonagall bước vào, giọng cô nghiêm nghị:

" Tôi rất vui khi Harry đã vượt qua thử thách đầu tiên. Nhưng tôi nghĩ bây giờ đã quá muộn để bữa tiệc này tiếp tục. Tôi yêu cầu tất cả lên giường ngay nếu không muốn chịu cấm túc."

Câu nói của cô Mcgonagall có tác dụng ngay tức thì, đám học sinh bắt đầu nháo nhác tản ra chạy về phòng ngủ, Fred và George Weasley dù không muốn nhưng vẫn phải quay về phòng ngủ.

Harry và Ron cũng quay trở về phòng, thay đồ và lên giường.

Vậy là sau nhiều ngày lo lắng, cuối cùng Harry cũng có một giấc ngủ tử tế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro