Chương 26: Chăm sóc Sinh Vật kỳ bí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tiết học Tiên tri kết thúc bằng việc giáo viên không còn thanh tỉnh và được đưa vô trạm xá.

Charmy cũng không tính là có tội vì đây là do giáo viên nhìn vô thuật bói trà nên tự ngã.

Harry, Charmy, Ron và Hermione trèo xuống cái thang dây của giáo sư Trelawney rồi xuống cái cầu thang xoắn, trong im lặng, rồi cùng đi đến lớp Biến của giáo sư McGonagall. Mất nhiều thì giờ tìm phòng học đến nỗi mặc dù đã rời lớp học Tiên tri khá sớm, mà khi bước vào phòng học môn Biến, thì cũng vừa lúc vào tiết học mới.

Harry chọn một cái ghế cuối phòng học, có cảm giác như thể mình đang ngồi ở một vị trí được chiếu sáng tập trung, cả lớp hình như cứ phóng những cái liếc trộm về phía hắn, như thể hắn sắp ngã lăn ra chết bất cứ lúc nào.

Lại nói Charmy ngồi bên cạnh vốn là người cũng bị nghi vấn nhiều nhưng cô dường như chẳng để tâm đến mấy, ngồi vào xong liền vui vẻ đung đưa chân lật sách thôi.

Harry nở nụ cười ấm áp, khẽ xoa nhẹ đầu cô rồi cũng không thèm để tâm đến đám người kia, chú tâm vào việc của mình.

McGonagall giảng được điều gì về Amimagi - những phù thủy có khả năng biến thành thú vật theo ý muốn. Khi giáo sư McGonagall tự biến mình thành một con mèo mướp còn dấu mắt kiếng quanh đôi mắt ngay trước mặt bọn trẻ.

Khi bà trở lại nguyên hình sau một tiếng nổ ngắn gọn "bụp" nho nhỏ, bà lạ lùng nhìn quanh lũ học trò: "Thực tình thì hôm nay tất cả các con bị làm sao vậy? Không hẳn có vấn đề, nhưng đây là lần đầu tiên mà lớp học không vỗ tay trước sự biến hình của cô."

Đầu của mọi người lại hướng về Harry cùng Charmy, nhưng không ai nói gì. Thế rồi, Hermione giơ tay: "Thưa cô, tụi con vừa mới học lớp Tiên tri đầu tiên của tụi con, và tụi con đã học bài bói lá trà, và..."

Giáo sư McGonagall bỗng nghiêm trang lại: "A, ra vậy. Không cần phải nói thêm nữa, Hermione à. Các trò nói cho tôi nghe xem, ai trong số các trò sẽ chết trong năm nay?"

Mọi người tròn mắt nhìn sững giáo sư McGonagall. Bà ấy như thể rất quen thuộc với chuyện này rồi.

Harry ngồi thẳng lưng mỉm cười một cách điềm tĩnh đưa tay lên: "Là con, giáo sư."

Charmy bên cạnh cũng muốn dơ tay liền bị Harry kiềm lại, cô không hiểu quay sang nhìn hắn.

Giáo sư McGonagall nhìn chằm chằm Harry bằng đôi mắt nhỏ sáng long lanh: "Thì ra vậy. Vậy con cũng nên hiểu, Harry à, từ khi giáo sư Trelawney đến trường này, mỗi năm cô ấy đều tiên đoán cái chết của một học sinh. Mà chưa ai trong số đó chết cả. Nhìn thấy điềm báo tử thần là cái cách mà giáo sư Trelawney khoái dùng nhứt để chào mừng một lớp học sinh mới. Cô không bao giờ muốn nói xấu đồng nghiệp, nhưng..."


Giáo sư McGonagall chợt ngừng nói, mũi của cô trắng nhợt đi. Cô nói tiếp, bình tĩnh hơn: "Tiên tri là một trong những ngành pháp thuật kém chính xác nhứt. Cô không giấu con rằng cô có rất ít kiên nhẫn với bộ môn đó. Những nhà tiên tri thực sự rất hiếm và giáo sư Trelawney..."

Giáo sư McGonagall ngừng một lần nữa, rồi lại nói tiếp với giọng điệu chắc chắn: "Cô thấy sức khỏe của con rất tốt, Harry à, cho nên con sẽ bỏ quá cho cô nếu cô không tha cho con phần bài tập hôm nay. Cô cam đoan là nếu con chết thì con mới không cần nộp bài cho cô."

Hermione nghe vậy bật cười. Quả nhiên...

Charmy phồng má, biết ngay mà, chó lai sói là động vật có thể ăn, làm sao mà xấu được chứ.

Harry cười nói cảm ơn, biểu tình của hắn dường như từ đầu cũng không mấy để ý đến mấy lời tiên tri kia nên nó có hay không cũng không sao cả.

Khi hết giờ lớp học Biến, bọn trẻ nhập vào đám đông đang rần rần kéo tới Đại Sảnh đường để ăn trưa.

Hermione đẩy một cái dĩa thịt hầm về phía Ron: "Vui lên đi chứ, Ron. Bồ đã nghe giáo sư McGonagall nói rồi đó."

Ron múc mấy muỗng thịt hầm cho vô dĩa, cầm nĩa lên, nhưng không ăn nổi. Nói bằng một giọng nhỏ và nghiêm túc: "Harry, bồ chưa từng nhìn thấy một con chó đen to lớn ở bất cứ đâu, phải không?"

Harry lấy phần ăn của mình, giọng không thấy chút chập chùng nào: "Có lẽ đi, mình không quá để ý. Charmy, đừng ăn bánh ngọt trước." quay sang lấy đồ cho Charmy ngăn cản cô ăn món tráng miệng trước bữa chính.

Ron ôm trán nổi nóng: "Bồ hoàn toàn không để tâm đến nó sao? Bồ không biết bồ đang nói về cái gì sao? Hung tinh khiến cho phù thủy nào cũng phải sợ té khói luôn ấy."

Harry nhún vai: "Đâu có, mình có chú ý mà, thấy nó cũng không giống Hung Tinh lắm thôi. Như Charmy nói trước đó, nếu xuất hiện thì chỉ cần đem nó đi nấu là được, cũng chỉ là đồ ăn." nói xong dao nhỏ liền cắt ra miếng bít tết, máu đỏ bên trong chảy ra như chứng minh lời nói của hắn là thật.


Ron có cảm giác hơi lạnh sống lưng.

Charmy ngồi ăn liên tục, bị nhắc đến tên cũng không chú ý chỉ ngồi đó và tập trung vào sự nghiệp ăn uống của mình.

Hermione lên giọng chị Hai: "Vậy thì bồ nói đúng đó, họ nhìn thấy Hung tinh, và họ chết vì sợ. Hung tinh không phải là một điềm chết chóc mà là nguyên nhân chết chóc! Và Harry vẫn còn bên cạnh chúng ta là bởi vì bạn ấy không ngu đến mức nhìn thấy một Hung tinh là nghĩ: thôi rồi, mình chết phứt cho rồi. Đồ nhát gan, Ron!"

Ron há miệng về phía Hermione nhưng không thốt được lời nào. Còn Hermione thì mở túi xách của mình lấy ra một cuốn Số Học mới toanh, mở ra và tựa quyển sách vào bình đựng nước trái cây ép.

Cô bé vừa dò tìm trang sách vừa nói: "Mình thấy môn Tiên tri có vẻ mơ hồ quá. Theo ý mình thì nhiều ước đoán quá."

Ron nóng nảy bảo: "Không có gì là mơ hồ về Hung tinh trong cái tách đó hết á!"

Hermione điềm đạm:C"Bồ đâu có tự tin như vậy lúc bồ nói với Harry đó là một con cừu."


Harry nhai nuốt miếng thịt nói: "Không phải cừu, Charmy xác nhận rồi, cừu đáng yêu hơn nhiều."

"Được rồi liền không phải." Hermione phủi tay, quay lại nói với Ron: "Giáo sư Trelawney nói bồ phát tiết rất ít tinh hoa! Chẳng qua bồ không thích bị dở một môn nào hết mà thôi."

Ron đã chạm đúng nọc. Hermione quăng phịch cuốn sách Số Học xuống bàn ăn, mạnh đến nỗi mấy mẩu thịt hầm và cà rốt văng tứ tán.

"Nếu giỏi môn Tiên tri có nghĩa là tôi phải giả bộ nhìn thấy điềm báo cái chết trong một dúm lá trà sao? Nếu vậy thì tôi không chắc là tôi sẽ còn tiếp tục học môn đó nữa không! Bài học đó mà so với lớp Số Học của tôi thì chẳng khác gì đống rác!" Cô bé vớ lấy cái túi xách của mình và bỏ đi.

Ron bức xúc: "Bồ nhìn cô ấy kìa!! Nói gì đi chứ Harry!!"

Harry chớp mắt, ăn xong phần của mình đưa đồ tráng miệng đến trước mặt Charmy: "Quả thật là đống rác."

Ron thật sự không thể hiểu nổi mấy con người này. Nhưng mà bây giờ mới nhìn lại, bàn đồ ăn đã bị càn quét hơn phân nửa từ bao giờ, cậu ta còn chưa ăn được miếng nào. Vội vã gạt chuyện Hung tinh gì đó qua một bên cắm mặt vào ăn.

.........

Sau bữa ăn trưa, cơn mưa đêm qua đã tạnh, bầu trời quang đãng, cỏ thì xanh mềm, ướt mượt dưới chân khi bọn trẻ băng qua sân để đến buổi học đầu tiên của lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí.

Ron và Hermione không thèm nói chuyện với nhau nữa. Harry im lặng kéo tay Charmy đi bên cạnh hai người khi cả bọn cùng đi xuống dốc cỏ để đến căn chòi của Hagrid nằm bên bìa khu Rừng Cấm.

Đến khi nhìn thấy ba cái lưng quá ư quen thuộc ở đằng trước, Harry mới nhớ ra rằng bọn họ sẽ phải học môn này chung với đám học sinh bên nhà Slytherin. Malfoy đang hào hứng nói chuyện với Crabbe và Goyle, làm cho hai đứa đó cười như nắc nẻ. Harry đoán ra được tụi kia đang nói về chuyện gì. Hắn cũng không mấy để tâm bước ngang qua.

Hagrid đứng ngay trước căn chòi để chào đón học sinh đến lớp của mình, sừng sững trong tấm áo khoác bằng da chuột chũi, con chó săn Fang đứng sát gót chủ, có vẻ bồn chồn như thể không chờ được nữa phút bắt đầu.

Hagrid gọi: "Lại đây, nào, tiến lại gần đây!"

Học trò tiến đến gần bên cạnh ông.

"Bữa nay, tôi đãi các trò một bữa ra hồn! Các trò sắp học một bài học vĩ đại! Mọi người có mặt đông đủ chưa? Được rồi, đi theo tôi."

Trong một thoáng khó chịu, Harry nghĩ không chừng lão Hagrid đang dắt cả bọn vô rừng. Cái nơi đáng ghét khi hắn đi vào để thăm dò con quái vật ở Căn Phòng bí Mật.

Tuy nhiên, Hagrid dẫn họ đi vòng qua rặng cây, và năm phút sau thì mọi người nhận thấy mình đang đứng bên ngoài một nơi có vẻ như một bãi chăn ngựa nho nhỏ. Nhưng mà bên trong bãi chăn không thấy có con gì hết.

Hagrid gọi: "Mọi người hãy lại đây tập trung quanh hàng rào! Như vậy đó....sao cho chắc chắn nhìn thấy rõ nha. Bây giờ, việc đầu tiên tất cả các trò cần làm là mở sách ra..."

"Bằng cách nào?" Giọng Malfoy vang lên nhừa nhựa, lạnh lùng.

Lão Hagrid hỏi lại: "Hả?"

Malfoy lập lại: "Làm sao mà mở sách ra được chứ?" cái thứ sách giống như con vật hung dữ tính cắn xé bọn họ.

Malfoy rút cuốn Quái Thư Về Quái Vật của nó ra. Cuốn sách đã bị tró gô bằng một sợi dây thừng dài.

Mấy đứa học trò khác cũng lôi sách của mình ra, vài đứa cũng giống như Harry đã dùng dây nịt mà khớp mõm cuốn sách lại. Mấy đứa khác tống cuốn sách vô trong những cái bao chật, hay kẹp chặt chúng lại bằng mấy cái kẹp giấy tổ chảng.

Lão Hagrid trông có vẻ buồn buồn: "Không ai có thể mở được sách ra sao?"

Cả lớp lắc đầu.

Hagrid nói: "Các trò phải vuốt ve chúng. Coi nè..."

Nghe giọng lão Hagrid thì đó là điều hiển nhiên nhứt thế giới. Lão cầm cuốn sách của Hermione lên, lột bỏ lớp băng keo bùa chú dán rịt bên ngoài. Cuốn sách tìm cách cắn, nhưng lão Hagrid đã vuốt ngón tay trỏ khổng lồ của lão dọc theo gáy sách, cuốn sách rùng mình, rồi mở ra và nằm yên lặng trong tay lão Hagrid.


Malfoy chế nhạo: "Ôi, chúng ta mới ngu ngốc làm sao! Lẽ ra chúng ta phải vuốt ve chúng! Sao mà chúng ta không đoán ra được nhỉ?"

Hagrid ngập ngừng nói với Hermione: "Tôi... tôi nghĩ tụi nó cũng vui chứ?"

Malfoy nói hớt: "Ôi, vui kinh khủng khiếp đi ấy chứ! Quả là khôn ngoan, tống cho tụi này những cuốn sách cứ lăm le cắn đứt tay tụi này ra."

Harry không biểu tình, nhưng phần nào đó hắn cũng đồng ý. Cái thứ sách cắn chủ này không phải loại đáng để cho học sinh thử nghiệm. Giả như nếu ai không biết mà mở trói cho nó, khó mà có thế tránh khỏi rủi ro.


Nhưng thiết nghĩ năm đầu tiên Hagrid dậy học, thiếu sót này có lẽ phải khắc phục từ từ.

"Được rồi, chúng ta tiếp tục đi giáo sư." Tránh cho Malfoy nói xỉa thêm, Harry liền đổi chủ đề.


Malfoy hừ lạnh liếc mắt qua về phía bọn họ, hất cằm như bố thí ánh mắt không thèm quan tâm.


Mọi người bắt đầu làm như Hagrid, lục đục vuốt ve quyển sách để mở nó ra.

Charmy cầm sách lật lên lật xuống: "Không phải con vật sao?"

Harry đứng bên cô cười nói: "Để tôi giúp cậu."

Charmy lắc đầu từ chối: "Không cần." rồi sau đó cô đặt quyển sách dưới đất, không biết từ đâu lấy ra một cái gậy vừa thô vừa dài hơn cánh tay.

Mọi người xung quanh đang bận vuốt ve sách nhìn thấy hành động kỳ lạ của Charmy cũng lũ lượt chú mắt nhìn theo.

Charmy không thèm mở trói cho sách, mà cúi người xuống vuốt ve nó trên nền đất: "Nên đánh ở đâu trước tiên nhỉ?"

"...!!!"


///////////////////////////////////////
Hết chương 26.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro