Chương 19: Lời thì thầm đêm khuya (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó, Ron lại có được một giấc ngủ ngon hiếm hoi trước khi thức dậy, cậu cảm thấy sảng khoái nhưng Neville đã rời giường từ lâu.

Bước vào khán phòng, cậu ngồi xuống cạnh Dean, lấy một chiếc bánh sừng bò và gặm nó.

Dean uống cacao và lật qua cuốn "The Witcher's Weekly" trên tay.

"Má tôi cũng thích xem cái này." Ron liếc nhìn mục thể thao.

"Mọi người!" Dean đột nhiên ngẩng đầu, hưng phấn nói: "Các bạn biết Viktor Krum không?"

Lúc này Hermione vội vàng cầm một cuốn sổ, ngồi ở bên cạnh Ron hỏi: "Đó là ai?"

"Tầm thủ mới của đội tuyển Quidditch quốc gia Bulgaria - mặc dù chưa thể thi đấu chính thức - nhưng al chỉ mới 16 tuổi và là thành viên của đội tuyển quốc gia! Chúa ơi, anh ấy thật tuyệt vời!" Dean trải tờ báo ra và chia sẻ với mọi người về thần tượnglllllllllcủa mình.

Nghe vậy, Hermione cong môi và mất hết hứng thú. Ron nghĩ thật tuyệt khi có thể gia nhập đội tuyển quốc gia ở tuổi 16. Cậu nghiêng người và nhìn kỹ hơn vào cầu thủ trẻ tuổi. Anh ta là một cậu bé gầy gò, trông không lớn hơn họ bao nhiêu. Anh ấy có một cái mũi to và hai hàng lông mày đen rậm. Nói thật thì anh ấy khá đẹp trai.

 Ron nói: "Nhưng tôi cá nếu đội Anh không quá bảo thủ, có lẽ họ sẽ cân nhắc việc để Harry làm Tầm thủ dự bị ngay bây giờ."

 "Cho dù vậy, họ cũng không thể để cậu ấy thi đấu trước khi cậu ấy đủ 18 tuổi." Dean nói, "Họ định để Harry ngồi trên ghế dự bị trong bốn năm à? Người hùng của Gryffindor không thể bị đối xử như vậy được."

 " Đúng vậy." Ron đang định lấy cuốn tạp chí hàng tuần ra đọc lại thông tin của Krum thì Hermione bất ngờ ném cuốn sổ trên tay ra trước mặt cậu.

 Ron do dự nhìn"The Witcher's Weekly" của Dean đã đến năm trên, cậu quay đầu lại lẩm bẩm: "Sau này cậu có thể đưa nó cho tôi được không - ừ, cảm ơn cậu."

 "Đây là ghi chú của lớp học độc dược ngày hôm qua." Rõ ràng là Hermione không có hứng thú với bất kỳ trận Quidditch nào. "Ngày kia Snape sẽ có bài kiểm tra. Tốt nhất cậu nên xem sớm hơn. Thật đấy, lần sau đừng gây rắc rối nữa. Gần đây mình đã bận rộn đủ rồi."

 Ron uể oải xem qua sổ ghi chép của cô và hỏi: "Bồ đang bận gì vậy?" Hermione có chút tức giận nói: "Bận chuyện gì sao? Bồ có nghĩ rằng bài ghi chép của tất cả các lớp học của Harry đều do Snape viết cho bồ ấy không? Mình phải đến lớp năm thứ ba quan sát!"

Ron cuối cùng cũng bày tỏ sự khó hiểu đối với sự nhiệt tình học tập của cô: "Lớp năm hai không còn thỏa mãn được cơn khát kiến ​​thức của bồ sao?"

"Năm ba có rất nhiều môn học hay, mình phải xem môn học nào đáng chọn trước đã."

 "Vậy thì mình nghĩ nó không thực sự cần thiết." Ron quay sang Hermione, "Bởi vì mình chắc chắn rằng bồ sẽ muốn tham gia mọi lớp học sau khi vào học."

 "Thật vớ vẩn - còn có lớp Bùa chú vào buổi chiều. Còn có bài kiểm tra, Bồ chuẩn bị xong chưa? Nghe nói kết quả sẽ được đưa vào đánh giá giữa kỳ."

 "Không thành vấn đề." Ron tự tin nói.

 "Rốt cuộc Ron là người có thể thi triển pháp thuật cao cấp mà không cần đũa phép mà." Dean đột nhiên quay người lại nói với hai người.

Ron sửng sốt: "Làm sao cậu biết?"

Dean nhún vai: "Mọi người ở Gryffindor đều biết."

 Hermione xen vào: "Một khi có người thứ hai biết bí mật, liền không thể trở thành bí mật."

 Ron hỏi: "Fred nói rồi hả?"

 "Không, tôi nghe từ Colin. Colin nghe từ Lee - tôi đoán Lee nghe từ Fred."

 Ron sững người tại chỗ, Dean ôm lấy cậu: "Đừng lo lắng, mọi người trong Gryffindor sẽ không nói cho người khác biết! Dù sao, nếu chúng ta có thể đánh bại Slytherin, Harry được coi là anh hùng số một. Vậy thì cậu chắc chắn là anh hùng thứ hai của Gryffindor!"

 Seamus Finnigan ngồi đối diện cười khẩy: "Khi Justin khẳng định Harry, Ron là một parselmouth. Chẳng phải cậu nói rằng cậu ở cùng phòng với họ mỗi ngày đều sợ hãi sao? Cậu là 'chiến binh' dám ở cùng phòng với người thừa kế Slytherin cùng người hầu trung thành của hắn mà."

 "Biến đi." Dean vẫy tay. Nó đưa tay nói: "Mình dám cam đoan bằng điểm bài kiểm tra giữa kỳ, Harry và Ron chắc chắn không như vậy, nhất định có hiểu lầm gì đó phải không?"

 Ron cười mấy tiếng: "Haha, đúng rồi." Cấu cúi đầu ăn chiếc bánh mì một cách nhanh chóng, sau đó chộp lấy tập vở của Hermione rồi chạy khỏi khán phòng.

 Buổi chiều, giáo sư Bùa chú đứng trên một đống sách, giọng nói chói tai, nhưng khi niệm chú thì rất rõ ràng. Lực xuyên thấu mạnh mẽ đảm bảo rằng mọi học sinh trong lớp đều có thể nghe rõ những gì ông ta nói. Xét cho cùng, những câu thần chú chính xác là nền tảng của phép thuật.

 Các học sinh đều được yêu cầu thay phiên nhau thi triển Supersensory Charm  (câu thần chú này có thể nâng cao nhận thức của chính họ). Giáo sư Flitwick vừa tuyên bố nội dung bài kiểm tra vừa vẫy đũa phép: "Tôi sẽ dùng phép thuật viết một câu lên trên đầu các trò. Không ai được phép ngước lên, cảm nhận nó là gì bằng Supersensory Charm rồi mới nói ra."

 Hermione giơ tay lên trước, vẫy đũa phép rồi đọc trôi chảy nội dung của mình - đó là một đoạn văn nói về máu của rồng lửa và công dụng.

 Giáo sư Flitwick hào hứng nói: "Tốt lắm! Người tiếp theo!" Nhưng không có ai giơ tay nên ông phải ngẫu nhiên gọi tên.

 Neville Longbottom đứng dậy, lo lắng nhìn chằm chằm vào động tác của giáo sư Flitwick. Một lúc sau, người sau phải nhắc nhở nó : "Đã đến lúc trò đọc thần chú rồi, trò Longbottom - đừng dò xét tôi. Hãy đi cảm nhận xem bên trên có gì trên đầu của trò!"

 Dean đã mất gần một nửa, và Seamus - người lần này tất nhiên không tự nổ tung thành pháo hoa - thổi bay trần nhà thành một đống đen.

 Giáo sư Flitwick bình tĩnh nói: "Theo một nghĩa nào đó, trò Finnigan quả thực là 'thiên tài'."

 "Quả nhiên, Dean sắp trượt bài kiểm tra giữa kỳ." Hermione đột nhiên mỉm cười nói với Ron.

 "Nhỏ giọng chút." Ron lo lắng nhìn lại Dean và Seamus, nhưng cả hai đều không nghe thấy. Cậu là người cuối cùng được gọi. Ron từ từ đứng dậy, do dự rồi cất cây đũa phép vào tay áo.

 Giáo sư Flitwick dừng lại và ân cần nhắc nhở cậu: "Cây đũa phép của trò, trò Weasley." Sau đó cậu bắt đầu niệm phép.

 Ron tựa hồ không có nghe thấy, cậu tập trung tinh thần, chậm rãi niệm chú: "Supersensory Charm."

 Âm thanh rơi xuống đất, toàn bộ phòng học đột nhiên bị kéo dài thành một khối khổng lồ tròn trịa trong tầm mắt của Ron, góc nhìn trở nên cực kỳ rộng rãi, thậm chí cậu còn có thể nhìn thấy rõ ràng các học sinh Hufflepuff phía sau đang thì thầm, cũng như những mảnh vụn đen kịt rơi xuống đầu họ.

 Cậu dường như ở trung tâm của thế giới, với mọi thứ trong tầm mắt.

 Cậu đưa ánh mắt lên đỉnh đầu, sau đó nhìn chằm chằm vào mấy dòng đó và đọc:

 "Phép thuật không thể khiến người chết sống lại.
      Phép thuật không thể biến cái ác thành điều tốt.
      Phép thuật không thể khiến thánh nhân cúi đầu.
      Bất cứ nơi nào trái tim mong muốn con đường sẽ đi. Cầu mong phép màu và hy vọng tồn tại mãi mãi."

 "Ôi! Merlin!" Giáo sư Flitwick nhảy xuống từ đống sách, "Trò Weasley đã sử dụng Supersensory Charm mà không cần đến đũa phép! Thiên tài thực sự, ghi điểm đầy đủ! Điểm cao nhất!!"

 Ngay khi tác dụng của Supersensory Charm hết, Ron tỉnh táo trở lại, thế giới lại thu nhỏ như hình dáng ban đầu - bị kéo về thế giới thực - cảm giác này rất giống với mỗi lần cậu bước ra khỏi nhật ký của Riddle. Cậu lặng lẽ xuống, Hermione đang mỉm cười nhìn cậu. Cậu cảm thấy mình nên tự hào, nhưng  lại không thể mỉm cười.

 "Đoạn văn đó đến từ đâu?" Ron hỏi. Có vẻ như cậu đã nhìn thấy câu đầu tiên trong "Những câu chuyện về nhà thơ Beedle" nhưng nó có vẻ khác.

 "Đây là văn bia của Godric Gryffindor." Giáo sư Flitwick nói. Khi ra khỏi lớp sắp kết thúc, ông ấy ngắn gọn nói với mọi người rằng kỳ thi giữa kỳ học kỳ thứ hai sẽ diễn ra trong một tháng, họ phải chuẩn bị thật tốt trong khoảng thời gian này, dù sao lần này sẽ rất nghiêm ngặt.

Ngay khi chuông reo, Ron và Hermione sẽ đến thư viện để ôn bài và giúp cô sắp xếp các ghi chú của Harry. Đến cửa thư viện, cậu nhìn thấy Severn đang đi ra. Cậu dừng lại và nhìn anh.

 Severn cũng dừng lại.

 "Thật xin lỗi, hôm qua tâm tình của tôi không tốt, tôi không phải cố ý đối với anh có thái độ không tốt như vậy." Ron nói: "Nhưng tôi vẫn kiên trì chính mình đối Slytherin có thành kiến."

 Severn gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía tòa tháp của Ravenclaw rời đi.

 "Làm sao anh ta có thể nói ít như vậy?" Ron nhìn bóng lưng hắn thở dài.

 "Có lẽ cậu nói quá nhiều." Hermione nói.

 "Cậu có nghĩ ảnh có chấp nhận lời xin lỗi của mình không?" Ron hỏi một cách khó chịu.

 "Có lẽ." Hermione nói chiếu lệ, "Travers không nên nổi giận với một kẻ ngốc."

 "Này, mình vừa đạt điểm cao nhất trong lớp Bùa chú!"

"Và cậu dường như biến một con chuột thành một cái cốc có đuôi trong lớp biến hình."

  "..."

"Thỉnh thoảng chúc may mắn, phải không?"

 Trên bàn của Ron không còn cuốn nhật ký màu đen nào nữa. Cậu giả vờ như ngay từ đầu đã như vậy, phong ấn ký ức của hai tháng qua trong khi không ai biết về nó. Và nếu không ai nhắc tới thì có thể coi như nó chưa từng tồn tại.

 Chỉ thỉnh thoảng cậu mới nhớ lại, chẳng hạn như khi cậu nhìn thấy Severn, hay khi cậu đang đi giày, đôi khi cậu sẽ vô thức liếc nhìn cuốn nhật ký dưới gầm giường. Cậu không thực sự quan tâm đến ý kiến ​​​​của Severn, nhưng cậu thực sự thực sự không thể bình tĩnh trước sự cố chấp của mình.

 Có cái gì đó đang kêu gào trong lòng, khiến Ron rất khó chịu. Cậu nhận thấy sự tức giận của mình đối với thành kiến ​​thuần huyết của Riddle thực ra không phải là tức giận mà là thất vọng, nên cơn giận đã bị pha loãng.

 Riddle có phải là kẻ xấu không?

 Riddle đã không rời xa cậu chỉ vì cậu là Parselmouth, ngược lại còn an ủi cậu.

 Ngay cả khi đối mặt với một con quái vật muốn ăn thịt mình, Riddle vẫn biến thành một con rắn đồng hành cùng cậu khi bị mắc kẹt trong ảo ảnh.

 Và Riddle, người vừa thông minh vừa mạnh mẽ, lại là người đầu tiên nói rằng rất cần cậu.

Cậu nằm trên giường, nghĩ về việc Riddle dường như muốn giữ cậu như thế nào trước khi cậu rời đi.

 Vậy Riddle có phải là kẻ xấu không?

 Ron bị sốc và cảm thấy mình thực sự choáng váng. Làm sao một người có thể bình tĩnh gọi một phù thủy gốc Muggle là "Máu bùn" lại đáng để hối hận? Cậu thực sự đang dao động?

"Thật sự, mình đang nghĩ cái quái gì vậy? Đi ngủ ngay!"

 Có lẽ cậu đã suy nghĩ quá nhiều, ngủ cũng không yên, nửa ngủ nửa tỉnh, cậu nghe thấy có người gọi tên mình.

 Giọng nói đó rất quen thuộc với cậu, xa xăm và thanh tao nhưng lại rất dịu dàng.

 "Ron..."

 Ron vẫn chưa tỉnh lại, giọng nói đó vẫn tiếp tục kiên trì gọi cậu.

 Cuối cùng, cậu mở mắt ra, nhìn thấy một bóng người màu xanh lam trong suốt đang đứng trước giường mình.

 Cậu đưa mắt nhìn vào khuôn mặt của bóng người đó rồi đột nhiên tỉnh dậy: "Riddle?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro