Chương 2: Giải cứu Harry

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ron vẫn còn đang ngơ ngác cho đến khi được bà Weasley gọi lên và ngồi vào bàn ăn.

Việc đánh bại Voldemort năm thứ nhất vẫn còn in rõ trong tâm trí cậu, như thể mới xảy ra ngày hôm qua, và chỉ còn vài ngày nữa là bắt đầu năm hai. Nhưng khi cậu thức dậy vào buổi sáng, Ron luôn cảm thấy rằng cậu đã quên điều gì đó, không, cậu đã quên nhiều thứ đến mức cậu nghi ngờ rằng một kỳ nghỉ hè có đủ để mang theo nhiều kỷ niệm như vậy không.

Ron lắc đầu và đổ lỗi tất cả là do hơi kích động vì không nhận được thư trả lời từ Harry trong suốt kỳ nghỉ.

Nhưng trong đầu cậu, giọng nói ác độc của Percy khi anh chế nhạo cậu không ngừng vang vọng: "Cậu em ngốc nghếch của tôi, em thực sự nghĩ Harry Potter sẽ kết bạn với một người như em sao?" Mỗi lần nghĩ đến điều đó, cậu lại tức giận và sợ hãi, không hiểu sao hôm nay nó dường như đã mất đi sức lực trước đây.

Đúng vậy, Ron nhận ra rằng cậu không hề nghi ngờ gì về tình bạn của mình với Harry. Rõ ràng là họ chỉ mới quen nhau được một năm học.

Nghĩ đến đây, trong đầu cậu chợt hiện lên khuôn mặt của một cô bé.

Cặp song sinh nhà Weasley đi xuống lầu và nhìn thấy em trai mình đang ngơ ngác ngồi ở bàn ăn tối, hai người nhìn nhau và huýt sáo phía sau: "Hỡi, cậu bé Weasley đang ngơ ngác kia."

"Đoán xem ẻm đang nghĩ về ai nào"
Fred: "Tất nhiên là Harry."
George: "Không, cá đó là Hermione, cô bé thông minh gốc Muggle đó!"

Ron định bác bỏ họ như thường lệ. Hermione Granger chỉ có thể ghi nhớ một số cuốn sách, nhưng khi lời nói thoát ra khỏi môi lại chuyển sang: "Ừ, tất nhiên là bồ ấy thông minh rồi, đó là của... em"

Của mình? Cái gì của mình?

"Là gì của em?" cặp song sinh hỏi, kẹp Ron vào giữa.

"...Bạn của em." Nói xong, Ron luôn cảm thấy danh hiệu này thật kỳ quái. Nhưng cậu nhanh chóng lập luận rằng tất nhiên họ là bạn bè sau khi trải qua sự việc đó, mặc dù trước đó cô có vẻ coi thường cậu.

George Weasley nói: "Ron kết bạn với các cô gái."

Fred Weasley nói: "Ron có bạn gái."

"Biến đi!" Ron cáu kỉnh cắt ngang lời chế giễu của cặp song sinh "Về chuyện trước đây em đã nói với các anh, hôm nay có thể thực hiện được không?"

"Kế hoạch tối nay..."

"Kế hoạch giải cứu Harry..."

"Thật tuyệt vời. Kế hoạch giải thoát Harry Potter khỏi gia đình Dursley." Hai người đồng thanh nói.

Fred nói với vẻ mặt đầy tự hào: "Tất nhiên là có thể, em trai ngu ngốc của anh. Em thật thông minh khi tìm đến tụi anh vì chuyện này."

"Suỵt, hai người hãy nhỏ giọng chút đi!" Ron sợ đến mức vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, bà Weasley đang bận rộn trong vườn rau, hình như không nghe thấy tiếng động bên trong. "Vậy anh hẳn là đã nghĩ ra cách đi qua nửa đất nước mà không cần sử dụng phép thuật?"

"Điều đó không khó đối với tụi này" George nói.

"Đến và nói cho em nghe xem."Cặp song sinh nhìn nhau mỉm cười, cúi đầu vẫy tay với Ron: "Không, tụi anh thề với Merlin rằng tụi anh sẽ không bao giờ nói trước cho em biết , nếu không kế hoạch có thể sẽ bị phá hỏng."

Cậu không quan tâm lắm đến câu trả lời kia và vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe mới mua của ông Weasley đã được sửa đổi từ thế giới Muggle đang đậu trước cánh đồng bí ngô.

"Tại sao em lại chắc chắn rằng Harry Potter đang gặp rắc rối trước khi ba nói với tụi mình?" George hỏi.

"Cậu ấy không viết thư lại cho em," Ron nói "Không đời nào Harry sẽ không làm vậy, trừ khi cậu ấy lại bị bác mình nhốt lại. Và điều đó có nghĩa là Harry chắc chắn đang gặp rắc rối lớn. "

"Có lẽ nó chỉ không muốn quay lại." Fred trêu chọc nói.

Nhưng không giống như trước, lần này Ron không hề tức giận mà nhún vai: "Mặc kệ anh nghĩ thế nào, dù sao em cũng là bạn thân của Harry."

Vào ban đêm, sau khi gia đình Weasley ngủ say, cửa hai phòng lặng lẽ mở ra, ba bóng người. nhanh chóng đi xuống dưới ánh trăng qua cửa sổ.

Ba người đứng trước xe Muggle trước cánh đồng bí ngô.

George cùng Fred nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ron, thất vọng hỏi: "Em không có gì muốn nói sao?"

Ron gãi gãi đầu: "Không biết tại sao, nhưng em cảm thấy điều này thật sự rất phù hợp với tính cách của các anh. "

Cặp song sinh nhìn nhau: "Thật là một đêm kỳ diệu." Sau khi lên xe và nổ máy, mãi lúc chiếc xe lao vút lên mây, Ron chợt nhớ ra: "Anh vẫn chưa có bằng lái xe!"

Harry Potter, người đang lo sợ không thể quay lại trường học, hiện đang trong giấc mơ, bị hành hạ trong đau đớn bởi sự xuất hiện không thể giải thích được của gia tinh Dobby.

Dượng của nó sợ hãi nhìn nó, khuôn mặt gầy gò của dì Petunia vừa lãnh đạm vừa tức giận. Nó nhìn thấy Dudley đứng sang một bên để quạt lửa, tay cầm cây đũa phép định bẻ gãy nó...

"Dừng lại! " Harry Potter mơ hồ nói. Không thể nói rõ ràng, nó giãy giụa thêm vài lần rồi đột nhiên mở mắt. Ánh trăng chiếu vào từ khung cửa sổ, và có ai đó nhìn chằm chằm vào nó qua hàng rào sắt: một cậu bé có khuôn mặt đầy tàn nhang, mái tóc đỏ và chiếc mũi dài.

Ron Weasley đang ở bên ngoài cửa sổ phòng Harry.

Bên kia nhìn Harry Potter đang sửng sốt, Ron không biết tại sao, đột nhiên cười lớn, sau đó dùng giọng điệu nhanh nhẹn chào hỏi:   

"Chào Harry."

"Chào Ron, Fred và George, rất vui được gặp bạn nhưng tại sao bạn lại ở đây?"

"Ron nói rằng em đang gặp rắc rối." Fred nhún vai, "Và tụi này ở đây để giúp em."

Ron nói: "Bồ chưa trả lời thư của mình! Mình đã mời bồ đến nhà mình chơi cả chục lần! Sau đó, ba nói, bồ bị tống thư cảnh cáo vì sử dụng phép thuật - Chúa ơi, vì điều này à?"(Ron lẩm bẩm nhỏ)

"Không phải tôi, đó là vì - không, làm sao ba bạn biết được?"

"Ông ấy làm việc ở Bộ Pháp thuật, bồ quên à?"

"Bạn không nói cho tôi biết, nhưng điều đó thật tuyệt!

"Không có gì đâu." Ron cười ngượng ngùng, "Nhưng mình thì không.Nói cho bồ biết, mình tưởng bồ đã biết rồi."

"Tôi đã nói là tôi không biết gì về chuyện đó, nhưng.." Harry nhìn nó, nhìn chiếc xe đang đậu trên không, "Bạn có thể sử dụng phép thuật được sao?"

"Ồ, cái này không tính." Ron nói, "Nó chỉ là một đạo cụ ma thuật và phép thuật trên đó không phải của tụi này. Tuyệt không phải sao?"

" Ý tưởng này là tụi anh nảy ra, em có nhớ không?" Fred nói.

"Đừng lo lắng quá, Harry, nhanh chóng lấy đồ của mình đi!" Ron thúc giục.

Fred ném một đoạn dây thừng cho Harry: "Vậy thì buộc nó vô chấn song đi."

"Nếu gia đình Dursley mà thức dậy, tôi sẽ chết ." Harry nói xong, buộc chặt sợi dây vào một thanh sắt. khởi động xe.

Ron đột nhiên rùng mình: "Không, không, không, còn chưa khởi động xe. Harry, bồ đi thu dọn đồ đạc trước đi -- mình nghĩ sẽ thu hút người."

Fred nhún vai tắt máy.

"Tại sao hai anh không thể làm cho chấn song này biến mất?" Ron hỏi qua vai.

Fred và George nhìn nhau: "Dây theo dõi trên người tụi anh vẫn đang hoạt động. Muốn anh trai mình bị giam trong ngục Azkaban sao, đồ ngốc Ron !" Con đường thần kỳ bên ngoài trường học lúc này Harry đã thu dọn hành lý xong, sau khi họ dùng thanh sắt cạy ra một khoảng trống trên hàng rào, Harry đẩy chiếc vali qua, đưa cho họ chất lên xe.

Khoảng cách đó không đủ đối với một người trưởng thành. May mắn thay, Harry đủ gầy để có thể chui ra được, nhưng dù thế nào đi nữa, cái lồng của Hedwig cũng không thể kéo ra được.

"Hay là chúng ta mang nó đi mà không có lồng nhé?" Ron gợi ý.

Harry chưa kịp giải thích thì Hedwig đã vặn cổ và bất mãn kêu lên.

"Được rồi được rồi, bây giờ chỉ cần kéo cái lồng và mang Hedwig đi là xong!" Ron nói nhanh.

Vernon ho vài tiếng và bị tiếng động ngoài cửa sổ làm phiền. Dượng chửi rủa vài lần và chợt nhận ra âm thanh đó phát ra từ rất gần bên ngoài ngôi nhà của mình. Dù cho rằng điều đó là không thể nhưng dượng  đã ngay lập tức xác định được những kẻ tình nghi trong nhóm người có liên quan đến Harry.

Có một tiếng động lớn, dượng nhảy ra khỏi giường và chạy đến phòng Harry thì phát hiện ra rằng nó đã bị khóa!

Sau đó chỉ có tiếng xe chạy đi nhưng hình như hướng đi của nó có gì đó không ổn.

Nhưng khi Vernon tìm được chìa khóa và mở cửa, thứ đang chờ đợi dượng là một căn phòng trống rỗng bừa bộn, còn Harry Potter và con cú chết tiệt của nó đã biến mất.
_______________
Tác giả có điều muốn nói :
Để phù hợp với tác phẩm gốc, một vài chương đầu tiên phải bám sát cốt truyện gốc. Sẽ có những thay đổi và bổ sung nguyên bản về các chi tiết. Mong các bạn thích nó!
ps. Đối với những bạn có ấn tượng sâu sắc về tác phẩm gốc và bộ phim, những chương đầu tiên có thể sẽ nhàm chán ngay từ khi ra mắt Chương 6 của Chúa tể bóng tối, cốt truyện đã bước vào bối cảnh của tác giả Zhazha. bạn đã ủng hộ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro