Chương 24: Bữa tiệc háu ăn (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ron mở mắt ra, và phải mất một lúc lâu cậu mới nhận ra rằng mình đã trở lại Trang trại Hang Sóc.

Những ký ức đêm qua tràn về, và Ron đột nhiên ngồi dậy, quay lại nhìn cái bàn ngổn ngang nhiều thứ khác nhau, ngoại trừ một cuốn nhật ký màu đen.

Sau khi vội vàng nhảy ra khỏi giường và mở ga trải giường, Ron thư giãn một chút sau khi nhìn thấy cuốn nhật ký nằm lặng lẽ trên sàn, nhưng chỉ trong chốc lát, cậu lại cảm thấy lo lắng.

Riddle bây giờ thế nào rồi? Cảnh cuối cùng thực sự có phải là giấc mơ của cậu không?

Ron nhặt chiếc bút lông ở một góc, mở cuốn nhật ký định hỏi thì thấy trên trang giấy ố vàng, Riddle đã để lại cho mình một tin nhắn.

 [Đừng lo lắng, tôi đã an toàn, tôi chỉ cần chút thời gian để nghỉ ngơi]

 [ps. Xin lỗi vì đã khiến cậu xảy ra chuyện vào đêm Giáng sinh]

Ron chấm mực và ngập ngừng khi bắt đầu viết, không biết phải nói gì. Ký ức đêm qua hiện rõ trong đầu cậu đến nỗi cậu vẫn có thể nhớ lại cảm giác tuyệt vọng đến nghẹt thở.

Ron hít một hơi thật sâu.

Sau khi tĩnh tâm lại, ngồi thong thả dưới nắng như thế này khiến cậu có cảm giác như mình đang bước vào một giấc mơ, bình yên đến mức không có thực.

Trong lòng cậu muốn trách Riddle vì đã chiến đấu một mình, nhưng hắn sợ cậu thật sự ở lại nơi đó sẽ xảy ra chuyện gì. Trên thực tế, cuối cùng con quái vật gần như đã chiếm lấy cơ thể của cậu, nhưng trước đó, cậu đã được Riddle dịch chuyển đến nơi an toàn.

Tuy nhiên, điều khiến Ron tức giận và buồn bã nhất là sau khi nói nhiều như vậy, cậu lại không thể giúp được gì.

Cậu trai tóc đỏ vội vàng viết vài chữ:

[Được rồi. Và cảm ơn anh đã cứu tôi. ] Sau đó cậu nhanh chóng đóng cuốn nhật ký lại và ném nó vào túi như muốn trốn thoát.

Làm xong tất cả những điều này, Ron ngồi trên mặt đất một lúc lâu mới thấy giường của Harry trống không, những âm thanh từ dưới lầu truyền đến liên tục.

Ron ngơ ngác một lúc, mặc áo len vào và đi xuống tầng một. Đứng ở đầu cầu thang, cậu nhìn thấy mọi người trong phòng khách, ngồi quanh cây thông Noel thấp bé nhưng được trang trí đầy đủ. Mọi người đều đang bận rộn tìm kiếm những món quà Giáng sinh cho riêng mình.

Harry nhìn thấy cậu, mỉm cười vẫy tay với hắn: "Ron, lại đây!"

Ron đi tới, Ginny nhường chỗ cho cậu, sau đó cầm cái hộp lớn bên cạnh đưa cho cậu.

Ron ngạc nhiên nhận lấy: "Quà của anh hả?" Cậu không khỏi có chút vui mừng. Cậu mở gói ra, mở nắp ra, chỉ thấy bên trong có một chiếc áo len sặc sỡ được đan bảy màu.

Fred và George cười lớn.

Ron cau mày và nhìn bà Weasley với ánh mắt đau khổ.

Molly Weasley nhún vai: "Đây là sợi len còn sót lại từ năm ngoái - má đang lo không biết dùng ở đâu. Được rồi, má đi làm bữa sáng đây." Bà vỗ nhẹ sợi len trên chân, đứng dậy rời khỏi phòng khách.

"Nó đẹp quá." Fred làm một vẻ mặt kỳ lạ với Ron.

"Vậy chúng ta đổi quà nhé?" Ron đưa chiếc áo len ra.

"Chỉ có kẻ ngốc mới giao dịch với em."

Ron nhìn thấy Harry cầm một cuốn album ảnh và nhìn nó với vẻ thích thú: "Đó là gì vậy?"

"Món quà Giáng sinh mà ba má bạn tặng cho mình là một bức ảnh của chúng ta trong kỳ nghỉ hè." Harry mỉm cười và nói với cậu : "Áo len của bồ - nó chắc chắn sẽ rất ấm áp."

" Năm nào mà chả ấm áp." Ron nói, nhìn chằm chằm vào chiếc áo len đầy màu sắc.

Riddle chưa bao giờ trả lời Ron kể từ đêm Giáng sinh, và trong cơn hoảng loạn, họ đã đến vào đêm cuối cùng trước khi năm học bắt đầu.

Sau khi Harry ngủ say, Ron lấy nhật ký ra và viết dưới ánh trăng:

 [Ngày mai bắt đầu học]

 [Không biết anh thấy khỏe hơn chưa]

 [Có phải tôi đã nói là chiếc áo len thực ra bị má tôi phù phép không? Ôi trời, xấu hổ quá, ai lại muốn mặc một chiếc áo len đổi màu theo tâm trạng cơ chứ? ]

Ron dừng một chút, sau đó viết: [Hôm nay không có chuyện gì xảy ra]
 
[Chúc ngủ ngon, Riddle]

Trong một tháng qua, Ron gần như đêm nào cũng như vậy. Cậu dường như đã quen với " show một người" này, và Riddle chưa bao giờ nói một lời nào, như thể hắn đã biến mất.

Không phải là cậu không nghĩ rằng Riddle có thể đã thực sự biến mất, nhưng cậu cố gắng hết sức để buộc mình không nghĩ như vậy.

Cậu mặc chiếc áo len có thể diễn tả tâm trạng của mình ba lần, lần nào cũng có màu xanh đậm, không có ngoại lệ.

"Con đang lo lắng về điều gì à, con yêu?" Lần nào bà Weasley cũng lo lắng hỏi cậu.

Ron vừa xấu hổ vừa buồn bã, trả lời: "Không có gì đâu, con chỉ - sợ trượt lớp biến hình."

Vì vậy, sau khi có bảng điểm, cậu không bao giờ dám mặc chiếc áo len đó ở nhà nữa.

Mặc dù cậu biết nó sẽ biến thành màu gì.

Việc nói chuyện với cuốn nhật ký của Riddle như thế này mỗi ngày có thể khiến Ron cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Vừa định đóng cuốn nhật ký lại, cậu chợt liếc qua khóe mắt, một dòng chữ mới xuất hiện ngay sau khi câu cuối cùng biến mất.

 [Chúc ngủ ngon, ngày mai đi đường bình an]

Ron nhìn chăm chú vào dòng chữ chỉ có mấy từ đơn giản, nhưng cậu liền véo mặt mình mấy lần để chắc chắn rằng mình không đang mơ. Khóe miệng cậu giật giật, ánh mắt trở nên chua chát, cậu hưng phấn đến mức ước gì có thể mắng vài tiếng.

 [Anh biết câu trả lời của anh khiến tôi không thể "ngủ ngon" không]

Không có tiếng trả lời, chỉ có một ánh trắng sáng loé lên. Ron giật mình và ngay lập tức nhảy ra khỏi giường, lăn xuống đáy giường.

Lần này ánh sáng ở lối vào còn chói hơn bao giờ hết.

Cậu run rẩy đến mức đầu choáng váng, và Ron gần như nôn mửa khi bước trở lại đất liền.

Sau khi cảm thấy tốt hơn, Ron nóng lòng muốn đi tìm Riddle.

Đây là khung cảnh lần đầu tiên cậu vào trong thế giới nhật ký, Riddle vẫn đang ngồi dưới gốc cây.

Ron không thể biết đây là Riddle hay là hình ảnh trong ký ức của hắn.

Chàng trai tóc đen bình thản ngồi đó, thời gian xung quanh dường như dừng lại, chỉ ngồi đó thôi cũng khiến người ta có cảm giác không dám khinh thường.

Hắn không giống như Riddle mà cậu từng thấy trong ký ức, cũng không giống Riddle mà cậu biết.

Sau đó Ron nghe chính mình hỏi một câu ngu ngốc: "Anh là ai?"

Thanh niên tóc đen ngẩng đầu lên khi nghe thấy thanh âm, ánh mắt không có chút ấm áp, khóe miệng nhếch lên: "Cậu cho rằng tôi là ai?"

"Riddle..." Ron không nghe thấy ý nghĩa sâu sắc trong lời nói của hắn và chỉ nghĩ đó là một trò đùa. Cậu đi về phía cái cây và nói có phần xấu hổ: "Xin lỗi, tôi tưởng anh đến từ ký ức lần trước -- -Chính là người đã an ủi tôi khi tôi mới bước vào..."

Riddle ngắt lời: "Cậu có biết 'Anne' không?"

Ron sửng sốt một chút rồi lắc đầu theo bản năng: "Tôi không biết."

"'Cô ấy khá nổi tiếng trong thế giới Muggle," Riddle uể oải nói.

"Ừ, xin lỗi-" Ron hơi sửng sốt, không biết tại sao mình lại xin lỗi, liền hỏi: "Cô ấy là ai?"

"Nữ chính trong sách Muggle." Ánh mắt Riddle dịu dàng một chút, "Với mái tóc đỏ và những đốm tàn nhang nhỏ trên má, mặc dù gặp rất nhiều rắc rối, nhưng dường như cô ấy đang sống hạnh phúc mỗi ngày. Giống như cậu vậy."

" Tôi?" Ron có vẻ bối rối.

"Tôi vốn đã từng rất ghét nhân vật này." Riddle ngẩng đầu nhìn cậu, "Đoán xem tại sao?"

"Riddle... tôi đã làm sai gì sao?"

Riddle trầm mặc một hồi, đột nhiên thấp giọng hỏi. : "Nếu Ron là 'Anne', liệu cậu có còn làm bạn với tôi không?"

"Cái gì?" Ron khó chịu hỏi, "Riddle, tôi không hiểu..."

"Nếu tôi trêu chọc cậu...thậm chí còn tổn thương cậu..." Riddle nói, vẫn đang bận tâm đến việc riêng của mình.

"Nhưng tại sao anh lại làm tổn thương tôi?" Ron hoàn toàn bối rối.

"Cậu có tức giận không? Nhưng dù vậy, 'Ron' vẫn tha thứ cho tôi."

Riddle rõ ràng đang nhìn cậu, nhưng Ron cảm thấy Riddle dường như đang nói chuyện với một người khác thông qua chính mình.

"Có phải anh đang nói về lần cuối cùng chúng ta cãi nhau không?" Ron nghi ngờ hỏi.

Ánh mắt Riddle chậm rãi rơi vào trên người cậu, khôi phục vẻ mặt bình thường, hắn cúi đầu mỉm cười: "Đúng vậy. Bởi vì Ron rất bao dung."

"Vậy còn về 'Anne'... Tại sao anh lại ghét cô ấy?" Ron thận trọng hỏi.

Nụ cười trong mắt Riddle nhạt dần. Hắn nhìn về phía xa, sau đó quay lại nhìn Ron và nói: "Chúng ta đổi chủ đề nhé. Tôi không muốn nói về vấn đề này nữa."

Ron hỏi: "Chuyện đó. Anh ổn chứ?"

" Không sao cả."

"Ờ, còn con quái vật thì sao? Anh đã giết nó rồi à?"

"Ừ. Cậu có biết người đàn ông xuất hiện trong ảo ảnh do quái vật tạo ra trước đây không?"

Ron sửng sốt: "Tôi không biết. Gã không phải là do quái vật tạo thành sao?"

Riddle nhìn Ron một lúc rồi đứng dậy và bước về phía cậu.

Ron phải ngẩng đầu lên và lo lắng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen im lặng đó.

"Chính là..."

Ron nghe được hắn thấp giọng thở dài, nghi hoặc càng thêm mãnh liệt, nhưng lại không dám hỏi cái gì. Riddle hôm nay khác với mọi khi - đây không phải là một ảo tưởng lớn của cậu - không thể nói rằng hắn nghiêm túc hay thờ ơ, hoặc cả hai.

"Xin lỗi, Ron." Riddle mỉm cười xin lỗi.

Ron sững sờ một lúc. Trong nụ cười này, hắn dường như đã quay trở lại Riddle ban đầu của cậu. Ron đột nhiên cảm thấy có chút đắc ý: "Không sao... Không! Anh làm sao vậy?"

"Tôi đã nuốt chửng con quái vật đó, có lẽ tâm tình của tôi đã bị ảnh hưởng."

Riddle tự trách mình: "Vừa rồi tôi dọa cậu sao?"

"Ừ, một chút." Ron thở phào nhẹ nhõm, sau đó có chút phiền muộn nói: "Tôi tưởng tôi đã làm anh không vui."

"Tôi xin lỗi." Riddle xoa tóc và nói: "Tôi là ai?"

"Riddle? Ron giật mình, tưởng hắn sắp bị con quái vật này ảnh hưởng lần nữa.

Nhưng Riddle chỉ gật đầu với cậu và nói: "Đúng, tôi là 'Riddle'." Giọng điệu như một lời tuyên bố.

"Anh bị ảnh hưởng nghiêm trọng không?" Ron không khỏi lo lắng, sau đó ngập ngừng hỏi.

"Không sao đâu - bây giờ cũng không quan trọng nữa." Riddle cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói nhỏ, sau đó ngẩng đầu cười với Ron, "Yên tâm, tôi không có bị quái vật khống chế, đây chính là nhờ 'cuộc gọi trìu mến' của Ron mỗi đêm. Đó là điều khiến tôi tỉnh táo."

"Anh thấy những lời đó?" Ron xấu hổ đứng dậy.

"Đúng vậy, đáng tiếc lúc đó tôi bận quá không có thể trả lời cậu, khiến cậu lo lắng cho tôi."

"Không sao cả." Ron ngập ngừng nói. Một lúc sau, ánh sáng trong mắt anh nhạt dần: "Đêm đó, tôi không thể giúp anh..."

"Cậu đã giúp."

Ron cười khổ: "Anh không cần an ủi tôi..."

"Sau này cậu sẽ biết." Nói xong câu này, Riddle đột nhiên im lặng.  

Ron không tin lời hắn nói, tâm tình cực kỳ thấp thỏm: "Ngày mai tôi đi học lại, vậy tối nay tôi sẽ về."
  
Ron mỉm cười miễn cưỡng với hắn. Ngay khi cậu chuẩn bị rời đi - "Ron!"  Riddle đột nhiên ngăn cậu lại lần nữa, rồi sững người, như thể không biết mình đang định nói gì.

"Có chuyện gì vậy?" Ron nhìn lên và thấy một cái bóng bao phủ mình.

Riddle cúi người nhẹ nhàng ôm lấy cậu, sau đó lập tức buông ra, đứng thẳng lên, trong mắt hắn nhanh chóng hiện lên một tia không tự nhiên. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, tựa hồ muốn cười, nhưng lại bỏ cuộc, ánh mắt có chút lưu luyến: "Tạm biệt, Ron."

"Tạm biệt..." Nói xong câu này, cậu sửng sốt một lát, sau đó xoay người bắt đầu chạy xuống núi rồi đột nhiên dừng lại.

Ron lúng túng nhìn lại, Riddle không cười mà chỉ lặng lẽ đứng dưới gốc cây nhìn cậu.

Cậu niệm chú rời đi, giây tiếp theo, cậu đã nằm trên sàn phòng ngủ.

Trong bóng tối, tai/cổ của Ron gần như đỏ như tóc của cậu.

Trăng chưa lặn mà bình minh đã sắp đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro