Chương 31: Trận chiến trong Phòng chứa bí mật (1) (Đã chỉnh sửa)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ron tái mặt.

Evro vẻ mặt buồn bã, giọng nói có chút kỳ quái, lời nói cũng xa lạ, đây là một bức tranh ước tính đã hàng trăm năm tuổi. Nhưng cậu vẫn nghe rõ những cái tên mà Evro nhắc tới.

"Herpo", "Slytherin" và "Riddle".

Riddle nói rằng hắn đã gặp Evro và còn nhắc đến người chồng phù thuỷ của Evro. Nhưng hắn không nói với Ron rằng cái này cũng có liên quan đến "Slytherin". Và theo giọng điệu của Evro, bản thân "Riddle" dường như có mối quan hệ nào đó với "Salazar Slytherin".

Điều này thật tệ.

Ron cảm thấy như máu chảy trong huyết quản mình đang đông cứng lại.

"Điều này có nghĩa là gì?" Harry hỏi, giọng run run.

Ron sắc mặt giật giật, sau đó cậu đã hoàn toàn quên mất Harry. Rõ ràng là Evro đang nói về linh hồn của Harry, nhưng trong đầu hắn lại bận rộn với cái tên được nhắc đến.

Tuy nhiên, những lời tiếp theo của Evro càng khiến cả hai kinh hoàng hơn.

"Riddle, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Vẻ mặt Evro đầy lo lắng, nhưng cô nói điều này khi nhìn Harry.

Harry kinh ngạc nói: "Cô đang nói chuyện với tôi?"

Evro nhìn biểu tình của Harry, đôi mắt xanh dần dần trở nên u ám, khó hiểu: "Ồ, không, ngươi ở trong thân thể một đứa trẻ, sao có thể giống ta?
" Cái gì?" Cô cười khúc khích, "Ta đã phạm sai lầm."

"Không," Harry hét lên gay gắt, "Tôi không ở trong cơ thể của ai cả, tôi không phải Riddle!"

Evro có vẻ sợ hãi trước vẻ ngoài của nó và lùi lại một chút: "Xin lỗi-"

"Tôi không cần lời xin lỗi của cô, nhưng tôi không phải là Riddle." Harry thở gấp.

"Ta xin lỗi, ta đã phạm sai lầm -" Evro nhìn nó một lúc lâu, sau đó từ từ ngồi xuống ghế sofa, cúi đầu và bắt đầu lặp đi lặp lại hai câu này.

"Chuyện gì đã xảy ra với cổ vậy?!" Harry nhìn Ron, "Bồ có nghe thấy cô ấy vừa gọi tôi là 'Riddle' không? Anh ấy có phải là người trong cuốn nhật ký mà bồ biết không ?" Sắc mặt càng trở nên xấu xí hơn, khi tỉnh táo lại, khóe miệng cứng ngắc co giật, cố gắng che đậy trái tim đang hoảng sợ của mình, "Harry, mình nghĩ tốt hơn là nên rời đi nhanh chóng. Tụi mình đã biết được và Hermione đã ở đó,ẫn đang đợi tụi mình ở trường."

Harry khẽ cau mày: "Nhưng cô ấy biết về 'Slytherin'... và 'Riddle', nhìn xem, ở đây có nhiều rắn như vậy, cô ấy chắc chắn phải biết điều gì đó về căn phòng bí mật và. Tử xà, chúng ta không thể cứ như vậy rời đi."

Ron do dự, ngẩng đầu nhìn Evro. Người phụ nữ tóc vàng vẫn đang lẩm bẩm những từ kỳ lạ trong bức tranh. Tầng hầm tối tăm trông đặc biệt kỳ lạ, Ron và Harry nhìn nhau. "Trời ạ, mình cũng không chắc... Nhìn hiện tại bộ dáng của cổ, mình đoán chúng ta cái gì cũng không hỏi được!"

Harry cũng do dự, nhưng nó vẫn kiên trì ý kiến ​​của mình, nhìn thẳng vào Ron, nghiêm túc nói: " Hãy để mình thử lại. Mình không thể bỏ qua những gì cô ấy nói, và 'Riddle', bây giờ anh ấy quá đáng nghi."

Ron đột nhiên ngước lên và nhìn thấy sự hoảng loạn của chính mình trong đôi mắt xanh của Harry. Cậu bình tĩnh. Đôi mắt của nó dường như có sự hoảng loạn nhìn thấu cậu. Sau lưng Ron ướt đẫm mồ hôi lạnh, một lúc sau mới lẩm bẩm như quả bóng xì hơi: "Được rồi."

Harry không nói gì, chỉ vỗ vai cậu, sau đó lại đi tới bức tranh: "Thưa bà, bà có thể vui lòng trả lời câu hỏi của tôi không?"

Evro vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, Harry không khỏi cao giọng: "Thưa bà, xin vui lòng trả lời câu hỏi của tôi!"

"Thưa bà!"

"Đừng gọi ta là Bà."

Harry và Ron sững sờ, cơ thể đang run rẩy của Evro đột nhiên trở nên im lặng. Cô từ từ ngẩng đầu lên. Sự hỗn loạn và điên cuồng trong mắt cô không còn tồn tại nữa.

Một đàn rắn ẩn nấp trong bóng tối không biết lúc nào bò ra ngoài. Hàng trăm cặp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong tranh, những con rắn màu đỏ tươi phát ra một tiếng gầm trầm.

Đối mặt với sự đe dọa thù địch, người phụ nữ nhẹ nhàng cười, sau đó lạnh lùng liếc nhìn đàn rắn, hơi hé môi và răng, phát ra một âm thanh khàn khàn và trầm thấp, nghe như tiếng rắn.

Điều đáng ngạc nhiên là tất cả những con rắn thực sự đã im lặng trong giây lát, nhưng chúng vẫn cố thủ trong đại sảnh.

Người phụ nữ thu hồi ánh mắt, hướng ánh mắt về phía hai người bên ngoài khung hình, lặp lại với Harry: "Đừng gọi ta là phu nhân, ta chưa kết hôn."

"Ừ, Evro——"

"Medea." Cô đột nhiên nói.

"Cái gì?" Harry và Ron đều sửng sốt.

"Tên ta là Medea." Người phụ nữ bình tĩnh nói, "Đấy là tên của ta."

"Cô, không phải Evro?"

Medea không trả lời mà nhìn ra ngoài cửa sổ - khung cảnh bên ngoài bức tranh là dãy núi xanh nối liền với bầu trời. Cô lặng lẽ nhìn nó, mặc dù nó đã luôn như thế này và sẽ chỉ như thế này trong hàng trăm năm nữa.

Một lúc sau, Medea nhìn Harry: "Ngươi muốn hỏi gì?"

Câu trả lời đột ngột của cô khiến Harry mất cảnh giác, "Ừm," Harry quay lại nhìn Ron, người đang cười khổ.

"Vậy," Harry do dự và hỏi, "Medea, vừa rồi Evro có phải tưởng tôi là 'Riddle' không? Hay là... hoặc có thể cô ấy thường xuyên nhận dạng sai người -" Medea nói: "Cô ấy đã nhận dạng sai ngươi."

Medea có hứng thú nhìn nó: "Ngươi nhất định phải đoán được, ngươi cũng có thể nói đi."

Ron hơi khó chịu vì sự không khoan nhượng của cô. Cô rõ ràng nhìn thấy sự sợ hãi của họ, nhưng cô vẫn dùng giọng điệu trêu chọc này. Tâm tình vốn đã hỗn loạn bỗng trở nên cáu kỉnh hơn, thấp giọng lẩm bẩm: "Thật sự phiền toái."

Nhưng lúc này, Medea đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng vào Ron: "Ta đã chờ đợi những vị khách mới năm mươi năm rồi. Hiện tại ngươi muốn lấy được thông tin hữu ích từ ta, cho dù muốn nói chuyện với ta, cũng đừng có mất kiên nhẫn, được không? Hay ngươi muốn tiếp tục nghe lời xin lỗi của Evro?"

Ron không nói nên lời, tuy cơn giận trong lòng chưa nguôi nhưng cậu vẫn sợ bị cô "lợi dụng" và miễn cưỡng nói xin lỗi.

Thấy Medea nheo mắt lại, Harry nhanh chóng giải quyết mọi chuyện: "Evro nói linh hồn của tôi rất kỳ quái, hình như là hậu duệ của một người tên là 'Herpo', nhưng cũng không hẳn. Tôi không hiểu tại sao . Dựa vào linh hồn mà đưa ra phán đoán? Máu có thể được truyền thừa, nhưng linh hồn không nên có chuyện như vậy, phải không?"

"Ta bảo ngươi đoán, nhưng ngươi lại nêu ra một câu hỏi khác," Medea nói, "Được rồi. Câu hỏi này khá thú vị, ta có thể nói cho ngươi biết."

"Ngài thật hào phóng," Ron nói từ phía sau.

"Bạn của ngươi có vẻ tính khí thất thường," Medea nói.

"Haha, một chút thôi." Harry cười khô khốc.

Medea nói: "Sở dĩ có thể phán đoán bằng linh hồn, là bởi vì trong linh hồn của ngươi chỉ có một chút - một điểm rất yếu - nhưng không thể phủ nhận, quả thực có linh hồn của Herpo."

"Ông ấy là tổ tiên của tôi?"
  
Ron cũng lo lắng vểnh tai lên.

"Không." Medea kiên quyết trả lời.

Harry và Ron cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy thì chỉ còn hai câu hỏi." Harry nhún vai, "Thứ nhất, tại sao trong cơ thể tôi lại có linh hồn không thuộc về tôi, và thứ hai, tại sao Evro lại nhầm tôi với Riddle."

"Và câu thứ ba... " Ron siết chặt nắm đấm, "Ai là 'Slytherin' trong miệng Evro?" Harry nhìn cậu với vẻ mặt phức tạp. Dù sao, theo ý kiến ​​​​của cậu, câu hỏi này là quan trọng nhất. Câu trả lời rất rõ ràng, nhưng Ron vẫn còn hy vọng.

"Ba câu hỏi nhiều quá, hình như ta không nhớ nổi." Medea chán nản nói.

"Vậy trước tiên hãy trả lời những gì ngài nhớ." Ron nghiến răng và mỉm cười.

Medea đứng dậy, Ron theo bản năng co rúm lại sau lưng Harry.

"Trước tiên trả lời vấn đề trước, tại sao Evro có thể thông qua linh hồn phán đoán?"

Ron ghé vào Harry bên tai nhỏ giọng nói: "Xem ra cổ có trí nhớ thực sự kém, mỗi lần trả lời đều phải lặp lại một câu hỏi, chắc chắn -"

Nói xong, Ron cảm thấy như có một con dao trong mắt đang chĩa vào mình, lặng lẽ nuốt nốt câu còn lại "Cổ đúng là già rồi" vào bụng.

Medea nói tiếp: "Các ngươi nên biết rằng bức tranh này 'sống' vì nó mang linh hồn của 'Evro'."

Hai người gật đầu.

"Bởi vì điều này, Herpo bắt đầu quan tâm đến sự bất tử của linh hồn. Ông ấy đã cố gắng khắc một phép thuật vào linh hồn của mình. Phép thuật này cho phép ông ấy truyền lại một phần linh hồn của mình cùng với huyết thống của mình.Có nhìn thấy chữ rune ở lối vào không?"

"Ý ngài là vòng tròn ma thuật?" Harry hỏi.

"Đúng vậy, hơn nữa loại ma pháp này cũng chỉ có thể đáp lại Hepper cùng bùa chú hậu duệ của hậu duệ hắn. Cũng chính vì điều này mà trong số bốn người đã tiến vào tầng hầm này cho đến nay - ngoại trừ ngươi, Ron. Ta cảm nhận được mọi thứ về tâm hồn của Herpo."

"Nhưng ngài vừa nhắc đến Slytherin và Riddle?" Ron đột nhiên nắm lấy vai Harry.

"Ron!" Harry hét lên đau đớn.

"Xin lỗi." Ron vội vàng buông ra. Trên thực tế, khi Evro lần đầu tiên nói "Slytherin", cậu đã có một loại dự cảm không lành, hiện tại loại linh cảm này tựa hồ bắt đầu trở thành sự thật.

Xem xét vẻ mặt của Ron, Medea mỉm cười mơ hồ: "Tiếp theo hẳn là không khó đoán đúng không? Cậu bé tóc đỏ? Đúng vậy, Slytherin và Riddle, hai người bọn họ đều là hậu duệ của Hepper."

Ron lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, như thể cậu không hiểu lời nói của Medea, sau đó từ từ mở mắt ra, đầy vẻ khó tin. Harry có chút lo lắng liếc nhìn cậu, lời nói của Medea kỳ thực đã kết nối những sự kiện trong năm nay với nhau, và sự thật ẩn sâu ở phần cuối dường như vượt quá phạm vi bào chữa của bất kỳ ai.

Nụ cười của Medea càng trở nên vui vẻ hơn, cô khoanh tay lại, hơi run lên. Sau khi kiềm chế sự điên cuồng trong mắt, cô nhìn Harry: "Này, tại sao bạn của ngươi lại có vẻ không thích câu trả lời này vậy? Riddle rõ ràng biết điều này. Phản ứng hoàn toàn trái ngược. Hắn khó có thể kiềm chế được sự phấn khích của mình."

Ron rùng mình, và những lời nói của Medea giống như những chiếc gai không ngừng khắc vết máu lên thần kinh của cậu: "Điều này, điều này có thể không đúng - Riddle, Riddle, mặc dù hắn đôi khi lạnh lùng. Trước kia hình như có chút xấu tính, nhưng hắn đối xử với tôi, hắn chân thành coi tôi như bạn bè, hắn đã cứu tôi -- hắn không thể là người thừa kế Slytherin, hắn sẽ không mở ra Phòng Bí Mật..."

"Nói tới Phòng chứa Bí mật, ta chợt nhớ tới một điều." Medea nhìn vẻ mặt yếu ớt của Ron, càng trở nên suy sụp mà nhàn nhã hơn, sau đó ngây thơ hỏi: "Ngươi có muốn biết không?"

Ron dừng lại, ngẩng đầu nhìn Medea, cảm thấy lạnh sống lưng. Toàn thân cậu như một phàm nhân bị ma quỷ chơi đùa. Cậu cảm thấy mình đang nói nhưng không thể nghe được mình đang nói gì.

"Vâng, đó là gì?"

Medea nụ cười rất ôn hòa, nàng nhỏ giọng nói với Ron: "Ta nói cho hắn sự tồn tại của căn phòng bí mật."

Ron trong nháy mắt trợn to hai mắt, chậm rãi nắm chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ bên trong bức tranh: "Tại sao cô lại làm điều này?"

"Tại sao?" Medea suy nghĩ một lúc và mỉm cười nói, "Có lẽ là để trả ơn Slytherin? Dù sao thì anh ta đã khiến Evro phát điên. Sau đó ta có thể được sinh ra. Nhưng ta vừa mới nói cho Riddle biết về căn phòng bí mật trong trường, ai có thể biết hắn thực sự sẽ tìm được nó?"

Ron lấy ra cây đũa phép từ trong tay , đầu ngón tay run lên, chĩa cây đũa phép về phía Medea: "Cô có biết không? Rằng có một con quái vật trong căn phòng bí mật?" Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Medea.

Ron sửng sốt một lúc, "Cô biết đúng không? Cô biết Căn phòng Ví mật phải không?" Không thể kìm nén được cơn tức giận, cậu dùng đũa phép chĩa vào Medea, lòng căm hận dâng trào: "Cô dụ Riddle mở Căn phòng Bí mật ra kia?!

Cậu lại nhìn cô. Medea tỏ ra cực kỳ chán ghét: "Ta à? Thật nực cười khi Slytherin đó đã lừa ta. Một con rắn, nhưng cô ấy lại cầu xin Riddle mang con rắn về. Ai biết được, sau khi hai người họ đã đạt được thứ họ muốn từ chúng ta , bọn họ không bao giờ quay lại nữa, phù thủy, tất cả bọn họ, mãi mãi không giữ lời hứa!" Cô lạnh lùng nhìn xuống Ron, "Bỏ cây đũa phép kinh tởm của ngươi ra khỏi người ta!"

Nghe thấy điều này, Ron như bừng tỉnh trong mộng, cầm cây đũa phép trong tay, lơ lửng giữa không trung, sức lực như bị rút cạn, bất giác lùi lại vài bước, thậm chí suýt ngã.

Harry đỡ Ron, ngẩng đầu nói: "Con Tử Xà đó, có cách nào ngăn chặn nó không?"

Medea cau mày: "Sao ngươi lại hỏi?"

"Có người lại mở căn phòng bí mật. Harry dừng lại," Hắn thả con Tử Xà ra. và nhiều học sinh đã bị tấn công. Chúng tôi muốn ngăn chặn nó!"

"Liên quan gì đến ta?" Medea lạnh lùng nhìn nó.

Harry lộ ra vẻ mặt thất vọng, Ron thoát ra khỏi vòng tay của nó, nhìn thẳng vào Medea: "Chúng tôi có thể mang nó về đây."

Medea trong mắt trống rỗng một lát, nhưng sau đó lại nói: "Đó là mong muốn của Evro, không phải của ta."

"Vậy tôi sẽ phá hủy bức tranh này."

Medea sửng sốt, mỉa mai nhìn hắn, cười lạnh nói: "Ngươi có tư cách gì uy hiếp ta?"

Ron nhìn nàng, tay hơi run run nói: "Ừ, tôi dù sao cũng không có tư cách, tôi thậm chí còn không nhận ra rằng kẻ sát nhân thực sự đang ở ngay bên cạnh tôi và tôi đã ngu ngốc coi hắn như một người bạn - nhưng tôi đã không tin tưởng mọi người hai lần. Mặc dù tôi không biết bản chất thực sự của họ, nhưng ít nhất tôi phải chịu trách nhiệm về những điều này. Chuyện năm mươi năm trước, khi Phòng chứa Bí mật được mở ra, một cô gái đã bị một con Tử xà giết chết chỉ vì cha mẹ cô là Muggle."

Medea hơi sửng sốt, khó chịu quay đầu lại dưới ánh mắt bình tĩnh của Ron.

Ron thấy vậy xoay người kéo Harry đi ra ngoài: "Vậy thôi, cho dù không có cô, chúng ta cũng sẽ giết chết con rắn, cho dù tôi có chết."

Harry bị Ron kéo đi loạng choạng. Đột nhiên, Ron khí lực đến mức cổ tay xoay tròn. Có lẽ vì điều này mà sự quyết tâm của Ron dường như được truyền sang nó, bao gồm cả sự run rẩy gần như không thể nhận ra.

Medea do dự một chút: "Chờ một chút."

Ron dừng lại, nhưng cũng không quay đầu.

"Herpo từng ra lệnh cho con rắn, nó sẽ không tấn công ta hoặc những người có huyết thống với hắn." Medea nói, "Bức chân dung của ta không thể rời khỏi tầng hầm này, nhưng một ít thuốc nhuộm đã qua sử dụng vẫn còn sót lại, có linh hồn của ' Evro' bên trong -"

Ron và Harry quay lại và nhìn cô ấy với vẻ hơi ngạc nhiên.  

Medea quay đầu đi: "Ta tuy rằng không thể ra lệnh cho con rắn đó, nhưng ta có thể bảo vệ ngươi khỏi bị tổn hại."
  
Ron nói: "Thuốc nhuộm ở đâu?"

"Trên tấm đá ngay dưới bức chân dung, tên nhóc có linh hồn Herpo nên gõ ba lần."

Harry nghi hoặc đi đến bức tranh, ngồi xổm xuống dưới sự chỉ huy của Medea, nó tìm đến tấm gạch lát sàn và gõ ba lần. Sau khi hoàn thành, viên gạch đá phủ rêu đột nhiên nứt ra từ giữa, một vòng tròn ma thuật nhỏ bay lên không trung rồi biến mất. Harry ấn vào vết nứt vài lần, thành công đẩy những viên gạch đá ra xa. Bên trong lặng lẽ đặt một chiếc bình gốm hoa văn màu đỏ và đen.

"Cầm lấy đi," Medea nói.

Ron bước tới lấy cái chai ra, sau đó quay người đi về phía những con rắn cố thủ vặn vẹo thân mình để nhường đường.

"Cảm ơn... cảm ơn." Harry nhìn bóng lưng Ron, sau đó quay đầu nhìn Medea, không biết nên nói cái gì.

"Ta không cần ngươi mang con rắn đó về, cứ làm bất cứ điều gì ngươi muốn." Medea dừng lại, vẻ mặt hơi choáng váng vào lúc đó, Harry không thể biết liệu cô có biến thành Evro nữa hay không, "Ngươi có thể mang cho ta một chiếc răng rắn được không?"

"Ừ, vâng." Harry bối rối, "Nhưng-" Trước khi nó kịp nói xong câu hỏi, Harry đã choáng váng và nhìn thấy Medea khẽ mỉm cười, không phải nụ cười giả tạo và lạnh lùng đó nụ cười có vẻ hơi buồn, với nỗi đau đọng lại giữa hai lông mày.

Một giọng nói xa xăm và cô đơn phát ra từ bức tranh: "Ta hy vọng lần này các ngươi có thể giữ lời."

Khi cả hai trở lại mặt đất với chiếc bình gốm chứa đựng linh hồn của "Evro", họ nhìn vào đống đổ nát cổ xưa. tàn tích của lâu đài giống như một thế giới xa xôi.

Ron đột nhiên ngồi xổm xuống, nức nở không ngừng.

"Ron—" Harry đứng bên cạnh cậu có chút bất lực.

"Thật là đáng xấu hổ -" Ron vùi đầu thật sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro