Chương 33: Trận chiến trong Phòng chứa bí mật (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng như họ đã suy đoán trước đó, Myrtle là bà cố của Warren, Elizabeth Warren, nạn nhân duy nhất của sự cố Phòng chứa Bí mật cách đây 50 năm.

Sau khi Myrtle kể xong câu chuyện ai oán của mình, Ron lao tới bồn rửa và nôn mửa. Myrtle nhìn chằm chằm cậu một hồi, phàn nàn: "Mi thật hèn nhát."

Cậu từ sáng đến giờ bụng vẫn là trống rỗng, cho nên Ron khó khăn ngẩng đầu nhìn gương nhìn cô. : "Không phải như chị nghĩ đâu -"

Harry có lẽ có thể hiểu được tâm trạng của Ron. Nó suy nghĩ một lúc rồi hỏi Myrtle: "Chị vừa nói rằng chị đã nhìn thấy một đôi mắt to. Tôi có thể hỏi chị đã nhìn thấy chúng ở đâu không?" "

Myrtle nhìn chậu rửa mặt, mơ hồ chỉ tay: "Ở đằng kia."

Ron đang nhìn chằm chằm vào gương, nó lùi lại vài bước sau khi nghe thấy điều này. Harry do dự bước tới, mặc dù có chút sợ hãi nhưng họ vẫn có đủ can đảm để quan sát.

Myrtle bay đi rất xa mà không theo sau hai người, Ron đột nhiên chỉ vào một cái vòi bằng đồng: "Có phải cái này không?"

Bên cạnh vòi đồng có khắc một con rắn nhỏ, nhưng những cái vòi khác ngoại trừ cái vòi mà Ron chỉ vào thì không có cái này.

"Có lẽ vậy." Harry cau mày.

"Nói gì đó đi," Ron nói với nó.

"Hmm." Harry bắt đầu nhìn chằm chằm vào con rắn giả được chạm nổi, cố gắng tưởng tượng nó là một con rắn thật trong đầu.

Ron cẩn thận lắng nghe Harry phát ra âm thanh, sau đó mới nhận ra mình thực sự không hiểu được tiếng rắn. Chỉ có một tiếng rít trầm thấp và xa lạ vang vọng trong im lặng.

Lần đầu tiên nghe đến, Ron có thể phần nào hiểu được vì sao người ta coi "Parselmouth" là quái vật. Nếu người này không phải là Harry, hoặc nếu cậu không phải là Parselmouth trong thời gian ngắn, liệu cậu có còn đứng về phía Harry không?

Cậu không biết mình sẽ làm gì nếu điều đó xảy ra. Mặc dù bây giờ cậu tin tưởng Harry, nhưng liệu có khả năng nào khác cậu sẽ gia nhập phe khiến Harry sợ hãi và nghi ngờ không?

Khả năng không phải là không thể nếu có 100 lần, có thể một trong số họ sẽ "nổi loạn", và cậu đã phản kháng khi trở thành Parselmouth.

Ron nhìn Harry bằng ánh mắt phức tạp rồi từ từ cúi đầu vẻ có lỗi.

Cậu không phải là một người bạn tuyệt đối trung thành.

Khi mặt đất dưới chân họ bắt đầu rung chuyển, Harry lập tức ngậm miệng lại, kéo Ron đang lơ đãng lại và hét lên: "Đừng phân tâm!"

"Xin lỗi..." Ron vô thức nói, và nhìn thấy cái bồn rửa có hình con rắn đang chìm xuống. xuống đất, một lỗ đen hiện ra phía sau, Myrtle hét lên và ném mình vào bồn cầu, khiến hai người nhìn nhau.

Tạm thời gác những suy nghĩ đó sang một bên, Ron và Harry cẩn thận tiến đến cửa hang. Khi nhìn sang, Ron có ảo giác rằng mình đang nhìn chằm chằm vào vực thẳm, dường như có thể nghe thấy nhịp tim của một con quái vật trong im lặng. một đôi tay dường như đột nhiên xuất hiện trong bóng tối bất cứ lúc nào.

Ron ngạc nhiên khi nghe thấy nhịp tim của chính mình đang hét lên vì sợ hãi. Tưởng rằng mình giận đủ để không sợ hãi nhưng hóa ra chưa đủ. Máu trong người cậu đông cứng lại khi nghĩ rằng có thể xảy ra chuyện gì đó với Hermione nên cậu sẽ rất tức giận. Nhưng tại sao anh vẫn sợ hãi?

Ron nhìn sâu vào bóng tối với đôi mắt mở to. Bên dưới đó là Hermione và người khởi xướng mọi chuyện. Hoặc người thừa kế của Slytherin, hoặc Riddle, có thể là cả hai.

Riddle...

Trong lòng nói ra cái tên này, Ron nhất thời ngơ ngác, nhưng rất nhanh cau mày. Cậu không phản bội bạn bè mình, nhưng Riddle đã phản bội cậu.

Riddle là kẻ thù của cậu.

Ron buộc mình dùng những lời này để đốt cháy cơn tức giận trống rỗng của mình và mạnh mẽ đè nén nỗi sợ hãi bị bóng tối ăn mòn ra khỏi đầu óc.

"Chúng ta không thể tự mình đi được." Harry ngoảnh mặt đi, khi ngẩng đầu lên liền thấy Ron đang nhìn cái hố với vẻ mặt hung dữ, như thể đang chuẩn bị chết cùng ai đó, liền vội vàng nói: "Ron, ừ, cậu có nhớ Severn đã nói rằng cụ Dumbledore đang tìm kiếm anh ấy không? Mình nghĩ chúng ta có thể đến nhờ anh ấy giúp đỡ. Cụ Dumbledore chắc chắn có thể cứu được Hermione!"

Ron gật đầu, biết rằng ngay cả với linh hồn của Evro, họ cũng chưa chắc có thể đánh bại được con quái vật đó. Basilisk, chưa kể họ còn phải đối mặt với nhiều thứ hơn là chỉ Basilisk. Lời đề nghị của Harry chắc chắn rất bình tĩnh, và Hermione chắc chắn sẽ thuyết phục hai người họ bằng cách này nếu cô ở đây.

Harry lập tức cởi áo choàng ra, đi tới lo lắng nắm tay Ron an ủi: "Hermione sẽ không sao."

Ron sửng sốt một lát, chắc chắn hắn vừa rồi nhìn thấy biểu tình của cậu. Ron quay đi, giả vờ bình tĩnh, kéo khăn choàng che người và nói: "Đừng lo lắng, mình còn chưa mất trí đến nỗi nhảy xuống và chiến đấu với con Tử Xà đâu."

Harry không nói ra vì nghe có vẻ như nó đang nghi ngờ Ron. Đôi mắt của Harry bối rối. Mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào? Liệu mọi người có thực sự hạnh phúc nếu Hermione được giải cứu?

Theo yêu cầu của Myrtle, cả hai đóng lối vào căn phòng bí mật và rời khỏi phòng tắm.

Thời gian không còn nhiều, hai người mỗi người đều có suy nghĩ riêng rồi nhanh chóng chạy xuống hành lang.

"Chờ một chút!" Harry kéo Ron, "Có người tới."

Hai người đều im lặng, các giáo viên vẫn đang tìm kiếm những học sinh bị hóa đá ở khắp nơi, nhưng không ngờ tiếng bước chân lại rất cẩn thận và nhẹ nhàng, giống như sợ làm phiền thứ gì đó.

Cậu nhìn thấy một người bước ra từ góc phía trước. Người đó được quấn chặt, từ trong túi áo khoác lộ ra một chiếc phong bì, như thể đã vội vàng nhét nó vào trước khi rời đi.

"Lockhart?" Ron cau mày.

Đôi mắt xanh quyến rũ của Lockhart lúc này tràn đầy hoảng sợ, đang nhìn khắp nơi để quan sát mọi động thái xung quanh gã.

Nhìn theo hướng của gã, hình như gã đang đi đến văn phòng của cụ Dumbledore, bọn họ không muốn bị phát hiện và gặp rắc rối nên lặng lẽ đi theo Lockhart, vừa vặn nhìn thấy Severn từ trong đó đi ra.

Lockhart nhìn thấy Severn, sắc mặt liền cứng đờ, nhưng lập tức đứng thẳng lưng, mỉm cười hỏi Severn: "Này, sao trò lúc này không ở phòng sinh hoạt chung?"

Severin đáp: "Giáo sư Dumbledore đang tìm em." "

"Bây giờ?" Lockhart có chút kinh ngạc, "Trước kia thầy rõ ràng nhìn thấy ngài ấy rời đi trên xe ô tô —"

Ron đang vô hình, đột nhiên sửng sốt nhìn Harry, phát hiện trong mắt nó cũng có biểu cảm tương tự.

Tất nhiên, bọn họ không hề ngạc nhiên khi thấy cụ Dumbledore đã trở lại, nhưng tại sao vừa rồi bọn họ lại không thắc mắc tại sao cụ Dumbledore lại có thể để học sinh đến một mình với cụ vào thời điểm nguy hiểm như vậy?

Severn trả lời sự nghi ngờ của nhiều người: "Em nghĩ có lẽ ai đó đã truyền đạt sai. Mũ phân loại nói rằng thầy ấy đã rời đi sớm và không bao giờ quay lại."

"Vậy thì trong văn phòng không có ai cả..." Lockhart cười rạng rỡ sau vài phút. "Đáng tiếc, trò nên nhanh chóng trở về đi. Hiện tại trường học quá nguy hiểm."

Severn nhìn vali của mình, hỏi một câu mà Ron và Harry cũng tò mò: "Bây giờ thầy muốn rời đi à?

Lockhart cười khô khan, "Vừa rồi có một người bạn gửi cho thầy một tin nhắn cầu cứu – dù sao khả năng phòng ngự của thầy đối với ma thuật hắc ám rất tốt, việc anh ấy nghĩ đến thầy càng sớm càng tốt cũng thật là điều khôn ngoan – cho nên mặc dù thầy có chút xin lỗi trò, nhưng thầy tin vào khả năng của các giáo viên ở Hogwarts, dù sao thì tên to lớn ẩn náu trong bóng tối cũng không khó đối phó. Vì vậy thầy không có ở đây thì họ cũng hoàn toàn có thể bảo vệ trò."

" Thầy biết cách đối phó với con Tử Xà sao?" Ron hỏi, lao ra từ dưới áo choàng.

Lockhart giật mình, kinh ngạc quay đầu nhìn cậu: "Trò Weasley?"

"Thầy vừa nói không khó xử lý." Ron nhìn chằm chằm hắn nói.

"À, đúng rồi -"

"Nó đã bắt được Hermione. Ron và em ban đầu định đến chỗ cụ Dumbledore để xin giúp đỡ, nhưng bây giờ có vẻ như cụ ấy đã đi vắng, vậy bây giờ thầy có thể đi cùng chúng em để giải cứu bạn ấy không?" Harry hỏi, giấu chiếc áo choàng của mình đi.

"Đúng, nhưng thầy phải cứu bạn mình -"

"Thầy nói con Tử Xà rất dễ đối phó." Ron nói với vẻ mặt nghiêm nghị.

"Basilisk?" Lockhart thở hổn hển, "A, thầy, thầy nhớ kỹ đã nói, không quá khó xử lý -- có lẽ có chút tốn thời gian, thầy có chút muộn, trò cũng có thể tìm thêm một ít. Thầy—"

"Các người đang làm gì vậy?"

Bốn người sửng sốt, quay đầu nhìn lại, thấy trên mặt Snape hiện lên một tia hoảng sợ, sau đó hắn lập tức đi về phía bọn họ với vẻ mặt nghiêm nghị và vẻ mặt không mấy thiện cảm: "Potter, Weasley , Travers, một sự kết hợp vừa thực vừa lạ."

"Severus!" Lockhart nói như thể nhìn thấy một vị cứu tinh, "Tôi vừa tình cờ xuất hiện! Bạn của trò Weasley hình như đang gặp rắc rối nào đó, tôi có một số vấn đề cá nhân cần giải quyết, vì vậy tôi có thể giao việc đó cho thầy."

Snape nhướng mày chán ghét khi nghe gã gọi mình bằng tên, rồi liếc nhìn Ron và Harry: "Bạn của Weasley - Granger , ta đoán là đang gặp rắc rối."

Cả Ron và Harry đều không nói gì.

Lockhart vội vàng nói: "Đúng vậy, trò Granger, chuyện này giao cho thầy..."

"Đã xảy ra chuyện gì." Snape hỏi hai người bọn họ.

Sau một chút do dự, Ron và Harry nhìn nhau và kể thật cho Snape nghe chuyện đã xảy ra. Rốt cuộc, mặc dù Snape khó chịu nhưng ít nhất trông hắn cũng đáng tin cậy hơn Lockhart. Khi Harry bắt chước cách dùng Parseltongue để mở Phòng chứa Bí mật, Lockhart sắc mặt tái nhợt: "Vậy thầy đi trước nhé?" Lúc gã chuẩn bị rút lui, Snape không chút biểu tình ngẩng đầu nhìn gã nói: "Thầy đi theo tôi. "

"Nhưng bạn tôi đang đợi tôi giải cứu anh ấy -"

"Ồ, chuyện gì đã xảy ra với hắn vậy?" Snape nheo mắt nhìn gã.

"Quái vật gió và rồng." Lockhart nuốt nước miếng.

Snape vẻ mặt vô cảm: "Vậy tôi nghĩ lúc thầy nhận được tin nhắn, 'Bạn bè' của thầy hẳn là đã chết."

Lockhart cười mấy cái, nói: "Tôi làm mất đũa phép." "

"Trò Weasley, đưa đũa phép của trò cho thầy ấy." Snape lạnh lùng nói.

Ron theo bản năng lấy ra đũa phép đưa cho Lockhart. Gã liếc nhìn cây đũa phép bị gãy một nửa, đang định phàn nàn thì Snape lại nói: "Với trình độ của thầy, loại đũa phép này cũng có thể sử dụng được."

Lockhart cười không nói gì.

Harry do dự lấy ra đũa phép: "Sao thầy không dùng đũa phép của em."

"Giáo sư Lockhart chỉ có thể sử dụng đũa phép có lõi kỳ lân." Snape lấy đi đũa phép của Ron và nhét vào tay của Lockhart.

"Vậy chúng em sẽ đi cùng thầy," Harry nói.

Snape dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nó, gật đầu với Lockhart: "Đi theo tôi." Sau đó hắn túm cổ áo Ron và Harry đi xuống lầu, "Ta không biết trò làm sao làm được. Trốn khỏi phòng sinh hoạt chung, nhưng hiển nhiên không phải kẻ có năng lực." Hắn ném hai người họ vào văn phòng của mình, "Tụi bây cứ đợi ở đây cho đến khi ta quay lại -"

"Đợi đã!" Khi Snape chuẩn bị đóng cửa lại, Harry hét lên, "Cánh cửa Phòng chứa Bí mật Chỉ có thể dùng Parseltongue mới có thể mở ra. Lúc trước chúng em đã đóng nó lại, nếu thầy muốn vào lại thì cần có em!"

Snape sắc mặt tối sầm, hồi lâu sau, hắn lại đưa tay kéo Harry ra ngoài. Ron cũng làm theo. Nhưng bị Snape chặn lại: "Không có chỗ cho mi."

Ron nắm chặt nắm tay, nhịn xuống nở nụ cười gượng gạo với Harry một lúc sau mới nói: "Giữ an toàn."

Harry nghiêm túc gật đầu.

Snape nhìn Severn, bình tĩnh nói: "Tạm thời trò sẽ ở lại đây với trò Weasley." Severn gật đầu và bước vào văn phòng.

Sau khi cửa đóng lại, Ron nghe thấy Snape đang niệm chú ở bên ngoài, sau đó tiếng bước chân của ba người dần dần rời xa, cho đến khi biến mất hoàn toàn.

Mặc dù đã niệm chú nhưng cánh cửa vẫn không hề thay đổi, Ron cố gắng đẩy nhưng cánh cửa gỗ đó bỗng nhiên như nặng ngàn cân. Cậu không có đũa phép và phải nhìn Severn, nhưng trước khi cậu có thể nói, Severn đã lắc đầu và nói: "'Lời nguyền khóa' không thể được mở khóa từ bên trong khi bị phù phép."

Mất hết hy vọng. Cậu ngồi tựa vào cửa và không nói gì.

"Họ sẽ ổn thôi."

"Ừ." Ron bình tĩnh trả lời.

Severn có chút tò mò ngồi xuống bên cạnh Ron: "Có vẻ như cậu không lo lắng về chuyện này?" Sau đó anh nhìn thấy thiếu niên tóc đỏ run rẩy.

"Tôi -" Ron bắt đầu, và sau một lúc dừng lại, cậu nhìn lên Severn. Đôi mắt hổ phách màu xanh nhạt của anh vẫn điềm tĩnh như mọi khi, khiến mọi người vô thức thư giãn, "Anh có nhớ người bạn Slytherin của tôi không?"

"Có." Severn suy nghĩ một lúc. "Anh ta có liên quan đến chuyện này à?"

"Ừ." Ron ôm đầu gối.

"Có vẻ như đây không phải là một mối quan hệ lạc quan cho lắm."

Ron im lặng, Severn nhìn cậu và hỏi: "Cậu sợ Snape sẽ làm tổn thương anh ta à?"

"Làm sao có thể?!" Ron phủ nhận một cách đầy xúc động, "Hắn muốn giết Hermione! Cho dù Snape không làm vậy. Tôi sẽ tự tay giết hắn!"

"Vậy cậu đang vật lộn vì điều gì?" Severn bình tĩnh nhìn cậu.

"Tôi -" Ron không nói nên lời khi bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Severn. Hai con mắt nhìn cậu như thể cậu đã nói dối đầy sơ hở. Tại sao, cậu không thể nói.

Nhưng tại sao, cho dù tất cả những gì mình nói đều là sự thật, Ron vẫn cảm thấy đầu óc mình như bị phơi bày, cả lòng trở nên hoảng loạn.

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của thiếu niên tóc đỏ, sau đó dần dần lộ ra vẻ sắp khóc, Severn thở dài, đưa tay xoa đầu Ron an ủi nói: "Đó là bạn của cậu phải không? Ngoài việc giết hắn ra thì cậu còn muốn làm gì khác nữa không?"

Severn luôn có một vẻ bình tĩnh đặc biệt ở hắn, đây không phải là dấu hiệu của sự thờ ơ - trên thực tế, đối phương có thể được coi là đáp ứng mọi yêu cầu giúp đỡ của cậu - sự bình tĩnh của Severn thì giống như một thái độ lý trí và bao dung đối với người khác, một điều khá hiếm thấy ở những người cùng lứa tuổi, và do đó khiến mọi người muốn dựa dẫm vào hắn.

Một lúc lâu, Ron cụp mắt xuống, chậm rãi nói, giọng nghẹn ngào nức nở: "Tôi hy vọng... hắn sẽ không làm những việc này... Tôi muốn gặp Riddle... và khuyên nhủ hắn... không phải làm tổn thương Hermione...tôi không muốn như thế này - tôi không muốn làm tổn thương hắn -"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro