Chương 6: Phòng chứa bí mật bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ron bị Harry đánh thức sau khi ngủ được một lúc, khi đang tìm sách giáo khoa, tay cậu đột nhiên run lên, vô tình làm đổ lọ mực, rơi vào khoảng trống giữa bàn và tường.

"Đừng lo lắng về điều đó. Tiết đầu tiên là tiết học của Snape. Buổi tối hãy quay lại dọn nó." Harry thúc giục.

Khi họ đến lớp, Hermione đã đặt chỗ trước cho họ. Ron ngồi xuống và hắt hơi, phun ra thêm vài con sên. Hermione ghê tởm di chuyển sang một bên, niệm Scourgify (Bùa tẩy rửa, vệ sinh), chiếc bàn và sách giáo khoa trông như mới tinh.

Ron thầm ghi nhớ câu thần chú này, chỉ nghe thấy Malfoy và Goyle cười khúc khích cùng tiếng xì xào của Slytherin.

"Im lặng!"

Snape bước vào, đột nhiên lớp học dường như rơi vào trạng thái im lặng. Snape đi lên bục giảng, vung đũa phép lên, trên bảng đen xuất hiện một cái thần kỳ thực vật, hắn quay người quét qua mọi người: "Ai có thể giới thiệu cho ta không?"

Hermione giơ tay lên. Ngoài ra, mọi người đều cúi đầu, Gryffindor còn cúi thấp hơn.

Quan sát một tuần, Snape không để ý tới Hermione tích cực, ánh mắt vẫn ở trên người Ron: "Trò Weasley, mời trả lời."

Malfoy lại cười. Harry quay đầu trừng mắt nhìn nó.

"Trò Potter có muốn thay trò ấy trả lời không?"

Ron thầm nói mình xui xẻo. Cậu nhanh chóng đứng dậy - giả vờ như không nhìn thấy sự bất mãn trong mắt Snape - và nheo mắt nhìn lên bảng đen: "Ừm... Hm?" Ron đột nhiên nhìn kỹ lại lần nữa, kinh ngạc nói: "Đây hẳn là 'Sneezewort' [1]!"

Hermione không khỏi ngước lên nhìn cậu.

Ánh mắt Snape vẫn dán chặt vào cậu, đũa phép không biết cố ý hay vô ý mà gõ lên bàn: "Nó có đặc điểm gì? Nó có thể dùng để chế tạo cái gì thứ gì?". Ron thấy chính mình đang xấu hổ, nhưng sau khi cố gắng nghĩ nghĩ, bỗng nhiên thốt ra mấy chữ :

"Sneezewort... Ừm, nó là một loại cây có độc... Nó có hiệu quả nhất trong việc gây viêm não... Nó có thể khiến con người trở nên nóng nảy và liều lĩnh - và nó cũng được dùng trong y học cho các chất gây say!"

Snape ngừng gõ đũa phép, bước xuống bục và đứng cạnh Ron, cúi đầu hỏi: "Còn gì nữa không?"

"Và..." Ron cuối cùng cũng bình tĩnh lại - Suy cho cùng, thì việc có thể trả lời những câu hỏi này đã có thể gây ấn tượng với hầu hết mọi người trong lớp. Nội dung của Sneezewort phải đến học kỳ sau mới được học - nhưng Snape đột nhiên đứng trước mặt cậu và hỏi Ron :

"Ồ, trò cũng biết làm bột Sneezewort à?"

"Bộ phận nào được sử dụng?"

"..." Lần này Ron không thể trả lời được, nhưng các học sinh Gryffindor lại nhiệt liệt vỗ tay hoan hô.

"Im lặng!" Snape lạnh lùng quay người nhìn quanh phòng học, sau đó quay đầu nhìn Ron: "Thật kỳ lạ, trò Weasley có thể cáu kỉnh và liều lĩnh mà không cần dùng đến Sneezewort. Viết nội dung và Scourgify 50 lần rồi đưa cho ta trước giờ học vào ngày mốt." Snape quay người và đi đến bục giảng. Khi thấy Ron vẫn đứng đó giận dữ nhìn mình, ông nhướng mày, "Có lẽ là 100 lần?"

Ron tức giận cúi đầu ngồi xuống.

Sau giờ học, nhiều người đi bộ qua bãi cỏ hướng tới khán phòng.

Ron lại hắt hơi, Hermione và Harry tránh sang một bên, Ron lấy cây đũa phép của mình ra, liếc nhìn nó, sau đó quay sang Hermione với vẻ mặt nhăn nhó và nói: "Tốt hơn là bạn nên làm điều đó..."

Hermione lấy cây đũa phép của mình ra và vẫy đũa. Một lúc sau, cô mới nói: "Bác Hagrid nói nửa ngày nữa sẽ ổn thôi, bạn có chuyện gì thế?"

"Làm sao bạn biết được?"

Harry tỏ vẻ tò mò hỏi: "Bồ xem trước sách giáo khoa từ khi nào thế ? ?" Dù sao thì hầu như ngày nào họ cũng ở bên nhau, nó chưa bao giờ thấy Ron đọc sách giáo khoa Độc dược một mình.

"Mình không biết." Ron nói, nhưng giọng điệu lại đầy tự hào "Bồ biết đấy, mình thực sự đã nghĩ rằng nó sẽ kết thúc vào thời điểm đó - mình chưa bao giờ chuẩn bị cho việc đó - nhưng đột nhiên, bồ có thể tưởng tượng được không? Một tia cảm hứng lóe lên Flash! Nội dung liên quan đến hắt hơi vừa thốt ra từ miệng mình. Có lẽ mình đã nhìn thấy nó ở đâu đó và nhớ ra nó. Có lẽ mình thực sự là một thiên tài, ugh--"

Một đám sên lại được phun ra. Harry và Hermione không khỏi cười nhạo.

Ron cúi xuống với vẻ mặt yếu ớt: "Nhân tiện, mình có chuyện muốn nói với các bồ."

Trong bữa ăn, Ron kể lại việc  Lucius đã đặt nhật ký vào trong vạc của Ginny và cuốn nhật ký biến mất cho hai người.

"Một cuốn nhật ký từ năm mươi năm trước?" Harry nghĩ "Lucius không thể làm điều này mà không có lý do - trong đó viết gì?"

"Chắc chắn là có gì đó liên quan đến ma thuật hắc ám."

Ron nhanh chóng nói: "Chờ một chút, các bạn, cuốn nhật ký đó trống rỗng - không có gì viết trên đó. Và mình đã thử một số phép thuật biểu hiện - mình có thể được coi là chuyên gia trong lĩnh vực này, Fred luôn thích làm biến mất bài tập về nhà của người khác - nhưng không có gì xảy ra cả. "

"Vậy tại sao Lucius lại đưa cho em ấy một cuốn nhật ký trống rỗng?" Harry hỏi.

Ba người rơi vào trầm tư.

"Bạn có nghĩ chúng ta nên nói với cụ Dumbledore về điều này không?" Hermione nói.

Harry và Ron nhìn nhau.

"Cậu muốn tụi mình gây thêm rắc rối nữa à?" Ron vẫn đang lo lắng về việc khai giảng. Cậu dừng lại và nói: "Có lẽ các cậu có thể đợi cho đến khi tớ tìm lại được cuốn nhật ký, nhưng có lẽ nó chỉ biến mất và sẽ không có chuyện gì xảy ra, không cần làm phiền đến cụ về chuyện này, phải không, Harry?"

"Ừm..." Harry hơi bối rối về điều này.

"Những gì bồ nói có lý." Hermione nói, "Mình chưa bao giờ nhìn thấy cái tên 'Tom Riddle' trong bất kỳ lịch sử phép thuật nào. Nếu anh ta là một người đàn ông bí ẩn, mình lẽ ra phải nhìn thấy nó."

"Mà trong thế giới phép thuật hình như cũng không có bất kỳ gia tộc nào họ 'Riddle'. Mình đoán anh ấy có lẽ xuất thân từ một gia đình Muggle như bồ." Ron nghĩ về khoảng trống trong cuốn nhật ký, "Nhưng rõ ràng là anh ấy không thích học nhiều như bạn. "

Hermione vẫn có chút lo lắng về danh tính của "Tom Riddle". Sau bữa tối, cô quyết định đến thư viện để tìm kiếm. Bởi vì "Slug-vomiting charm"
(Bùa nôn sên) của Ron thỉnh thoảng vẫn xảy ra nên cô đã kêu Harry đi cùng.

Khi họ lại chia tay, Ron chợt nhớ đến chiếc cúp mà mình đã nhìn thấy ban ngày, quay về phía hai người và hét lên: "Nhân tiện, Tom Riddle đã giành được Giải thưởng Cống hiến Đặc biệt vào năm 1942, có lẽ các bồ có thể bắt đầu từ thời điểm này!"

Khi tôi quay lại phòng chờ, không có ai ở đó cả. Ron quyết định trước tiên phải chép phạt xong cho giáo sư Snape , sau khi tìm được bút lông, cậu nhớ tới mình đã làm đổ lọ mực, đành phải đứng dậy dời bàn. Cậu ngồi xổm xuống với mũi và vươn tay vào một cánh tay.

Có rất nhiều bụi và một số thứ lộn xộn ẩn giấu trong các khe, bao gồm cả đôi tất hôi hám của Dean và chiếc đồng hồ báo thức của Neville mà Simon đã làm nổ. Sau đó, cậu chạm vào một thứ gì đó vi tế.

Hình dáng rất giống một cuốn sách, hay một cuốn sổ tay.

Ron từ từ lấy nó ra.

Bìa màu đen quen thuộc. Đó là cuốn nhật ký thất lạc của Tom Riddle.

Ron vô cùng kinh ngạc, nhưng cậu làm rơi vào lúc nào? Chẳng lẽ có người vô tình đẩy nó vào một khe trên tường khi cậu đang xếp sách giáo khoa lại với nhau?

Ron phủi bụi trên cuốn sổ, tìm lọ mực của mình, ngồi xuống bàn và nhìn nó với vẻ khó tin.

Nhỡ buổi trưa cậu không làm vỡ lọ mực mới thì sao? Điều đó có nghĩa là họ sẽ không bao giờ tìm thấy cuốn nhật ký này?

Cậu vừa đề cập đến nó với Harry và Hermione nửa giờ trước, và bây giờ cậu đã tìm thấy nó?

Đây là loại may mắn gì vậy?

Ron cười, nói tóm lại không cần phải nói cho cụ Dumbledore biết, ít nhất cuốn nhật ký này không bị thất lạc trong tay cậu.

Khi Ron chuẩn bị chép phạt theo lời Snape thì phát hiện đã hết giấy da.

Sau khi tìm kiếm mà không có kết quả, Ron liếc nhìn những cuốn sổ trên bàn, có lẽ cậu có thể mượn một ít?

Cậu lật sang một trang trống, nhúng bút lông vào mực và bắt đầu viết câu thần chú tẩy cặn năm mươi lần.

Viết xong cái đầu tiên, Ron dừng lại một chút, đang định viết cái tiếp theo thì màu sắc của [Scourgify] trên tờ giấy đột nhiên càng lúc càng nhạt đi, sau đó một lúc lại hoàn toàn biến mất.

Ron chưa kịp kinh ngạc thì một dòng chữ mới nhanh chóng xuất hiện trên đó.

[Tôi đoán thứ bạn định viết là thế này: Scourgify]

Ron sợ hãi, nhưng sau khi chữ biến mất, cậu lấy hết can đảm, cầm bút lông lên và viết lên giấy: [Bạn là ai? ]

 [Tom Riddle]

Ron đợi chữ viết biến mất rồi mới vội vàng viết: [Tôi biết tên cậu, sao cậu lại đến đây? ]

 [Tôi không có ở đây, những gì ở đây chỉ là ký ức. ]

 [Bạn có biết Lucius Malfoy không? ]

 [Không]

Ron hơi yên tâm, nhưng cũng không hề xem nhẹ: [Đó là một người đàn ông tóc bạc. Bạn có biết tại sao anh ta lại đưa bạn vào vạc của em gái tôi không? 】

 【Tôi không có ý kiến. Tôi đã ngủ cho đến khi bạn viết "Bùa Scourgify." ]

Ron nghi hoặc: [Có bằng chứng gì? 】

Ron nhìn chữ viết mờ đi, nhưng hồi âm lại chậm trễ một lát, Ron đoán xem nó có phải đang tức giận hay không.

Một lúc sau, trong nhật ký xuất hiện vài dòng đáp án:
 [Không ai có thể chứng minh được]
 
[Tương tự, tôi không có nghĩa vụ phải sửa một lỗi nào]

 [Sai chính tả của một sinh viên năm thứ hai mà tôi không biết]

Tôi đã xem chữ "lỗi chính tả" Cuối cùng, Ron đỏ mặt: [Tôi xin lỗi, tôi chỉ không tin Lucius - Ba tôi nói ổng là kẻ hèn hạ. 】

Đối phương không có trả lời.

Ron nghĩ rằng mình sẽ phải đợi cho đến khi Harry quay lại và mượn một mảnh giấy da rồi mới tiếp tục. Cậu sẽ làm gì trong thời gian này? Nghĩ nghĩ, Ron không khỏi hỏi lại: [Tôi có thể giới thiệu bạn với Harry và Hermione của tôi được không? ]

 [Bạn muốn giao tôi cho họ? ]

 [Có lẽ, họ cũng rất quan tâm đến bạn]

 [Tôi nghĩ tốt hơn là nên quên nó đi]

 [Tại sao]

 [Bạn có muốn nhật kí của mình bị xem không]

 [Ừ, không sẵn lòng lắm]

 [Tôi đồng ý, và tôi vẫn chưa tin tưởng bạn]

Ron cảm thấy đối phương vẫn còn tức giận vì những gì mình vừa nói. Có lẽ nó thực sự chỉ là một cuốn nhật ký bình thường - mặc dù nó đã bị chủ nhân của nó phù phép - nhưng Lucius Malfoy có thể không biết điều này, đúng vậy. Ông ta coi nó là rác và ném nó vào chỗ của Ginny.

Ron viết trong nhật ký: [Tôi xin lỗi, tôi thề rằng tôi sẽ không tiết lộ sự tồn tại của bạn cho hai người họ trước khi bạn đồng ý. ]

 [Cảm ơn]

Ron mỉm cười: [Nhân tiện, tên tôi là Ron, Ron Weasley]

 [Weasley...Tôi dường như có chút ấn tượng]

 [Tóc đỏ, và nghèo khổ, một trong 28 gia tộc thuần chủng ] Ron viết những lời này mang tính chế nhạo.

 [Gryffindor]

 [Đúng vậy! 】 Ron rất đồng ý, sau đó tò mò hỏi: [ Ngươi là người nhà nào, Gryffindor hay Ravenclaw?]

 [Slytherin]

Ron choáng váng trước câu trả lời bất ngờ này. Cậu không muốn nói rằng tất cả Slytherin đều là người xấu, nhưng những người cậu biết thực sự là những người xấu tính và ngu ngốc, chẳng hạn như Malfoys, Snape và Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai.

Ron không thể giải thích được "Giải thưởng Cống hiến Đặc biệt", khi cậu đang định hỏi anh ta về điều đó, Neville Longbottom hoảng sợ chạy vào, và thoải mái hơn một chút khi nhìn thấy vẻ mặt Ron co rúm lại vì sợ hãi.

Ron nhanh chóng đóng cuốn nhật ký lại, quay lại nhìn Neville đang thở hổn hển và hỏi, "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Thật kinh khủng." Neville thở ngắt quãng, "Có chuyện gì đó đã xảy ra với Filch và con mèo của lão  ...trong phòng tắm tầng hai, mình nghe nói Myrtle đã phát hiện và nói với Peeves[2]..."

"Xin hãy nói rõ cho mình biết, chuyện gì đã xảy ra với Filch và con mèo của lão ta?" Ron nghĩ đến việc Filch vội vã lên tầng hai vào ban ngày.

Sắc mặt Neville lúc này tái nhợt: "Bọn họ đều bị hóa đá!"
____________________________
Tác giả có điều muốn nói :
[1] Nội dung của Sneezewort xuất phát từ "Kỳ thư phù thủy Harry Potter"
[2] Peeves là một yêu tinh tinh nghịch ở Hogwarts trong sách gốc, và sở thích hàng ngày của nó là chống lại Filch.
Haha, việc viết chương này suôn sẻ hơn tôi mong đợi nên tôi sẽ không để nó đến ngày mai.
ps. Để giải thích, Chúa tể Hắc ám trong bài viết này đề cập đến Riddle đẹp trai, có mũi và trẻ tuổi trong nhật ký. Không phải Chúa tể bóng tối OTZ, người sau này được hồi sinh mà không có mũi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro