3. Chiếc nón phân loại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa lâu đài tức thì mỏ ra. Một bà phù thủy cao lêu nghêu, tóc đen mướt, mặc áo dài màu xanh ngọc bích đứng sẵn ngay cửa. Bà có một gương mặt nghiêm nghị, khiến cho tôi liên tưởng đến khi mẹ phạt tôi vì tôi lỡ làm vỡ lọ hoa mà mẹ yêu thích nhất.

Người đàn ông dẫn đoàn học sinh năm nhất đến giới thiệu:

- Các học sinh năm thứ nhất đây thưa giáo sư McGonagall.

- Cám ơn bác Hagrid. Bác để chúng lại cho tôi được rồi.

Chà bây giờ tôi mới biết tên của lão là Hagrid. Và hiện tại, tai tôi đã hết bị ù, thật biết ơn giáo sư McGonagall vì bà đã khiến cho đám năm nhất chả dám hé nửa lời.

Bà mở toang cửa. Sảnh trước rộng lớn vô cùng, những vách tường đá được chiếu sáng bằng những bó đuốc to giống nhu ở nhà băng Gringotts. Trần lâu đài cao vòi vọi, và trước mặt bọn trẻ năm nhất như tôi là một chiếc cầu thang cẩm thạch đẹp lộng lẫy lên các tầng trên.Đoàn theo giáo sư McGonagall băng qua một tầng lâu đài toàn đá phiến. Tôi có thể nghe âm âm tiếng của hàng trăm giọng nói vang sau cánh cửa bên phải – có lẽ cả trường đang tập trung đâu đây. Nhưng giáo sư McGonagall lại đưa đám trẻ năm thứ nhất vào một căn phòng nhỏ trống rỗng ở cuối hành lang. Chúng đứng túm vào nhau, nghểnh cổ ngóng chờ một cách hồi hộp lo âu.

Giáo sư McGonagall cất lời:

- Chào mừng các con đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các con học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi... với các bạn chung một ký túc xá.

Trời ơi vậy là đời tôi tàn rồi. Tôi ở nhà đã quen với việc một mình một phòng, sinh hoạt rất thoải mái, mặc dù tôi biết đi học kiểu gì cũng phải ở kí túc xá, nhưng tôi không biết rằng học sinh sẽ phải ở chung phòng với người khác. Tôi cứ đinh ninh rằng mỗi học sinh sẽ có một phòng riêng cơ, ai ngờ rằng đến ngủ còn phải ngủ chung chứ.

- Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin. Mỗi nhà đều có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng từng tạo nên những nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc. Trong thời gian các con học ở Hogwarts thì thành tích các con đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mình ở. Cuối năm, nhà nào có được nhiều điểm nhất sẽ được nhận cúp nhà – một vinh dự cao cả. Ta hy vọng mỗi người trong các con là một thành viên xứng đáng với nhà mình sống, cho dù các con được chọn vào nhà nào đi nữa.

- Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Ta đề nghị các con sửa soạn cho tề chỉnh trong khi chờ đợi làm lễ.

- Ta sẽ trở lại khi nào các con chuẩn bị xong. Giữ trật tự!

Ngay sau khi giáo sư McGonagall vừa đi khỏi, lũ trẻ lại ầm ầm lên làm đầu tôi ong ong, tai có dấu hiệu bị ù trở lại. Tôi nhanh trí lấy bông bịt vào tai để làm giảm tiếng ồn.

-Chà giáo sư nghiêm nghị thật nhỉ. À quên mất, mình tên là Clara Roberts, hân hạnh làm quen.

Một cô bạn có mái tóc vàng dài ngang lưng bắt chuyện với tôi.

-Chào bạn, mình là Cindy Ridle, hân hạnh làm quen. Mà đúng thật, giáo sư nghiêm nghị ghê gớm, bà ấy làm mình liên tưởng đến mẹ mình khi phạt mình, thật hãi hùng làm sao.

Rồi bỗng nhiên, chen vào giữa cuộc trò chuyện của chúng tôi là tiếng hét của đám học sinh khi nhìn thấy những con ma vừa chui ra khỏi những bức tường. Cô bạn Clara Roberts có vẻ rất thích thú mà chạy ra bắt chuyện với đám ma vừa ào ra, còn tôi thì phải lấy tay bịt tai lại vì đám học sinh quá ồn ào. Thật sự là chưa bao giờ tôi thấy ghét trẻ con đến vậy, mặc dù tôi cũng là trẻ con.

Một lúc sau, vị cứu tinh của cuộc đời tôi-giáo sư McGonagall đã quay trở lại và khiến đám học sinh im bặt, những con ma cũng vội lặng lẽ trôi tọt vào bức tường đối diện, từng con một. Giáo sư McGonagall ra lệnh:

- Bây giờ các con sắp hàng một và đi theo ta.

Tôi đứng đằng sau cô bạn mới quen Clara Roberts, xếp hàng đi theo giáo sư McGonagall. Cả đoàn nối đuôi ra khỏi phòng, băng ngang hành lang, xuyên qua vài cánh cửa đôi nữa rồi mới bước vào đại sảnh đường.

Hiện ra trước mắt tôi là một gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Trên mặt bàn là những dĩa vàng và cốc vàng lóng lánh. Ở đầu đại sảnh đường là một cái bàn dài khác dành cho giáo sư. Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, có các thầy cô ở sau lưng.

-Nè Riddle, nhìn kìa cái nón kia thấy ghê á.

Cô bạn Clara Roberts quay xuống nói chuyện với tôi.

-Ừ nhìn nó nát thật, nhưng họ của mình là Ridle bạn ơi.

-Haha mình xin lỗi nhé, tại nó phát âm giống nhau quá ấy mà.

Rồi bỗng nhiên cái nón vặn vẹo, một miếng toạt gần vành nón mở ra như một cái miệng, và cái nón bắt đầu hát:

Ờ này ta dẫu không xinh
Nhưng mà chớ xét ngoại hình
Xét về thông minh, sắc xảo
Đố nón nào qua mặt ta
Các người cứ đội nón hoa
Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích
Không sao, ta đây chấp hết
Nón ta: phân loại Hogwarts

Những điều giấu chẳng nói ra
Ta đọc được từ trong óc
Hãy chải đầu và vuốc tóc
Đặt lên, ta nói cho nghe
Người nào vô Gryffindor
Cái lò luyện trang dũng cảm
Người nào vô Hufflepuff
Nơi đào tạo kẻ kiên trung
Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng
Đáng tin, đúng người chín trực
Ai vào Ravenclaw được
Nơi đào luyện trí tinh nhanh?
Vừa ham học lại chân thành
Hoặc Slytherin cũng thế
Dạy cho ta đa mưu túc trí
Làm sai miễn đạt mục tiêu
Hãy đội lên! Hãy đội nào!
Đừng sợ sệt, nghe ta nói
Nghe ta nói, ta phân loại
Ngươi là ai, ở nhà nào
Hãy bình tĩnh, đội lên nào
Trong vành nón như tay ấm.

Kết thúc bài hát của chiếc nón, cả sảnh đường nổ tung trong tiếng vỗ tay. Cái nón nghiêng mình chào bốn phương tám hướng rồi đứng yên.

-Ờmm.... Ridle ơi, mình phải đội cái nón tàn đấy thật à, mình chả muốn đâu.

Roberts hãi hùng, lấy tay ôm đầu vì sợ rằng khi đội cái nón ấy lên sẽ làm cô nàng hỏng mất mái tóc đẹp.

-Không sao đâu, chắc là nhanh thôi, tóc của bạn sẽ ổn mà.

Khi nghe chiếc nón ấy hát, tôi có thể hiểu sương sương về tiêu chuẩn lựa học sinh của từng nhà rồi. Gryffindor đề cao sự dũng cảm, Hufflepuff thật thà chất phác, Ravenclaw thông minh sắc sảo còn Slytherin thì mưu mẹo miễn đạt mục tiêu. Càng nghĩ tôi càng thấy nết tôi chả hợp nhà nào. Tôi chả dũng cảm, chả thành thật, thông minh thì miễn bàn đến vì tôi biết tôi chả hợp với hai từ ấy, và tôi cũng không nát đến mức phải sài mưu hèn kế bẩn để đạt được mục tiêu.

Giáo sư McGonagall bước tới trước với một cuộn giấy da dày trong tay:

- Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế. Bắt đầu: Hannah Abbott!

Một cố bé có đôi má hồng hồng và đôi bím tóc vàng hoe bước ra khỏi hàng, đội nón vào và ngồi xuống ghế. Chiếc nón che sụp cả mắt cô bé. Yên lặng trong giây lát. Cái nón hô lên:

- Nhà Hufflepuff.

Những người ngồi ở dãy bàn bên phải hoang hô và vỗ tay chào mừng. Cô bạn Abbott đi đến ngồi ở dãy bàn của nhà Hufflepuff.

- Kế tiếp, Susan Bones!

- Nhà Hufflepuff.

Cái nón lại hô lên lần nữa, và Bones nhanh nhẩu tới ngồi bên cạnh Abbott.

- Terry Boot!

- Nhà Ravenclaw.

Dãy bàn thứ hai bên trái vỗ tay; nhiều thành viên nhà Ravenclaw đứng dậy bắt tay Boot; cậu bé đến nhập vào bàn của họ.

Tiếp sau còn một dãy học sinh năm nhất rất đông, tôi bắt đầu nản dần bởi vì họ của tôi là chữ R, còn mướt mới đến lượt tôi. Sau khi cô bạn Roberts nhận ra rằng họ của chúng tôi đều là chữ R và còn rất rất lâu mới đến lượt chúng tôi, nên tôi và cô bạn quyết định đứng đó nói chuyện với nhau để giết thời gian. Chúng tôi nói chuyên trên trời dưới biển, và tôi nhận ra rằng nết của cô bạn này khá hợp với tôi. Cắt ngang giữa cuộc nói chuyện của chúng tôi là tiếng vỗ tay ầm ĩ từ dãy bàn nhà Gryffindor.

Một cậu trai cao hơn tôi hơn một cái đầu đứng dậy bắt tay cậu bạn tóc đen rối như tổ quạ nồng nhiệt, trong khi hai anh em sinh đôi cũng màu tóc đỏ gào lên: 

- Tụi mình có Harry Potter rồi! Tụi mình có Harry Potter rồi!

-Nè nè Ridle, nhìn bọn họ vui ghê quá ta, cậu biết Harry Potter là ai không dạ?

Cô bạn Roberts nhìn tôi hỏi, tôi cũng chả rõ lắm.

-Hình như là người làm cho chúa tể hắc ám pay acc ấy. Nghe bảo nối tiếng lắm á bồ.

-Vậy hả, tớ sống ở giới muggle nên chả biết mô tê gì.

-Tiếp theo, Clara Roberts!

Nghe đến tên mình, Roberts hối hả chạy và ngồi lên chiếc ghế. Rất nhanh sau đó chiếc nón hô lên.

-Nhà Ravenclaw.

-Cindy Ridle!

Nghe đến họ của tôi, có một vài giáo viên nhìn tôi với ánh mắt bất ngờ, dè chừng. Có lẽ họ lại nhầm họ của tôi với họ của cha nội chúa tể hắc ám rồi đcm. Tôi nhanh chóng đi lên chiếc ghế.

-Chà ngươi có suy nghĩ sâu sắc thật đấy cô bé, nhưng ngươi chả đủ mưu kế để vào nhà Slytherin, chưa kể đến việc dòng máu của người chả phải thuần huyết. Với trí thông minh này của ngươi, nhà Ravenclaw là không phù hợp.

-Nè ngài nón phân loại, hơi xúc phạm đấy nhá.

Chiếc nón phân loại không quan tâm đến lời tôi nói, nó tiếp tục.

-Nhà Hufflepuff thì càng không, người ngươi sặc mùi khoác lác. Nhưng được cái ngươi rất dũng cảm, vậy nên nhà GRYFFINDOR.

Tôi nhanh chóng đi về dãy bàn của nhà mình, Roberts nhìn tôi với ánh mắt khá buồn vì chúng tôi không chung nhà với nhau. Tôi ngồi kế bên cậu bạn có mái tóc đen rối bù xù như tổ quạ.

-Chào bồ, chúng mình chung nhà với nhau thật nè.

-À chào bạn, bạn là .... À là cái bạn cùng toa với mình! Rất vui khi biết chung mình chung nhà!

Tôi bỗng sực nhớ ra, cậu bạn tên Harry Potter này chính là cái người tôi gặp ở hẻm xéo, cũng chính là cái người mà cho tôi ngồi ké trên tàu tốc hành. Bảo sao tôi nhìn cậu bạn này cứ thấy quen quen mà chả nhớ là thấy ở đâu.

Chúng tôi nói chuyện với nhau vài câu, rồi tôi quay sang cô bạn ngồi cạnh nói chuyện. Tính cách của chúng tôi không hợp nhau lắm, nên sau khi nói chuyện một lúc, tôi ngồi im lặng rồi lại lấy sách giáo khoa môn độc dược ra để cố nuốt trôi mớ lý thuyết khó nhằn này. Tôi không quá quan tâm đến những món ăn trước mặt, vì tôi đã nốc một đống thức ăn từ ở nhà và đến giờ nó vẫn chưa được tiêu hoá hết.

Cuối cùng bữa ăn tráng miệng cũng xong. Giáo sư Dumbledore-hiệu trưởng của trường ma pháp thuật Hogwarts đứng lên, cả sảnh đường im lặng, tôi thích sự im lặng này.

- E hèm! Chỉ vài lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê. Tôi có vài lưu ý đầu niên khoá gởi đến các con. Học sinh năm thứ nhất nên biết là khu rừng trên mặt đất cạnh trường là rừng cấm. Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ kỹ điều ấy.

- Tôi cũng được ông Flich, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng phép thuật ngoài lớp học, trong hành lang. Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ hai của học kỳ. Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch. Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các con biết là năm nay, hành lang tầng thứ ba phía bên tay phải là khu vực cấm. Ai muốn chết một cách cực kỳ đau đớn thì cứ mò đến đó.

Nghe giáo sư nói, tôi hơi hãi nhưng phần lớn cảm xúc của tôi là tò mò. Bên trong hành lang phía bên phải ấy là gì nhỉ? Tôi muốn khám phá nơi ấy lắm luôn, nhưng tôi phải kìm lại vì tôi chả muốn mới buổi đầu tiên đi học mà đã bị cuốn gói đuổi thẳng cổ về nhà đâu.

- Và bây giờ, trước khi đi ngủ, chúng ta cùng hát một bài ca của trường.

Tôi chợt nhận thấy nụ cười của các giáo sư khác chợt tắt lịm.

Cụ Dumbledore vẫy cây đũa thần của cụ như thể đuổi con ruồi đậu ở chót gậy. Từ đầu gậy tuôn ra một chuỗi nơ vàng, uốn lượn như rắn và kết thành chữ phía trên các dãy bàn. Cụ Dumbledore bảo:

- Mỗi người tự chọn tông thích hợp cho giọng hát của mình. Nào, chúng ta bắt đầu!

Và cả trường gào lên:
Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts
Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều
Dù chúng tôi già hói
Hay trẻ măng với đầu gối ghẻ
Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét!
Những điều thú vị
Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khí
Ruồi chết và ít lông bụi
Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết
Trả lại điều gì chúng tôi đã quên
Hãy làm hết sức mình
Phần còn lại để chúng tôi tự do
Và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa.

Đầu tôi ong ong, tai tôi bắt đầu ù đi và có vẻ như nó đã quá sức chịu đựng. Tôi bịt tai lại và cố gắng làm như mình ổn để nhép cho xong cái bài hát củ chuối này của trường.

Bài hát chấm dứt, người dứt trước, người xong sau. Sau rốt chỉ còn hai anh em sinh đôi tóc đỏ là còn gân cổ hát bằng nhịp điệu đưa đám lê thê. Khi hai đứa hát xong, cụ Dumbledore giơ cây đũa thần lên thu hồi các lời ca và vỗ tay, cụ vỗ tay to nhất. Vừa chùi mắt cụ vừa nói:

- Ôi! Âm nhạc. Đó là phép mầu vượt xa mọi pháp thuật mà chúng ta có thể làm được ở nơi đây. Thôi, đi ngủ. Mọi người biến đi cho!

Theo tôi vừa được biết, huynh trưởng của nhà Gryffindor có tên là Percy Weasley. Dân Gryffindor năm thứ nhất theo Weasley đi len qua đám dông đang trò chuyện, ra khỏi sảnh đường, lên một cầu thang đá hoa cương. Chân cẳng tôi lại nặng như chì, đầu tôi đau như búa bổ và tai tôi vẫn tiếp tục bị ù. Sau khi thấy một đám ma ùa ra từ tường khi ở trong căn phòng trước khi phân loại, tôi đã hết ngạc nhiên nổi khi huynh trưởng dắt cả bọn đi xuyên qua cánh cửa ẩn sau những tấm tranh lớn và những tấm thảm treo tường cả hai lần. Họ trèo lên nhiều cầu thang nữa, vừa lê lết cặp giò vừa ngáp. Tôi đang thắc mắc mình còn phải đi thêm bao xa nữa thì cả đám ngừng lại đột ngột.

Trước mặt tôi, một bó gậy đang bay lơ lửng trong không trung. Weasley bước tới một bước và những cây gậy bắt đầu nhào vô cậu. Weasley nói nhỏ với đám học sinh năm thứ nhất, bao gồm tôi.

- Peeves – một gã yêu tinh.

Nhưng như đã nói từ trước, do bị ù tai nên tôi chả nghe thấy Weasley đang nói cái gì. Cứ thế tôi nối gót theo đoàn chứ chả nghe được cái mẹ gì cả. Thật may mắn ngay khi đến gần bức tranh bà béo, mặc dù tai tôi vẫn ù nhưng nó đã thuyên giảm phần nào, và tôi đã nghe được mật khẩu vào nhà.

- Caput Draconis.

Bức chân dung tự lách mình qua một bên, để lộ một lỗ tròn trên tường. Tất cả chui vào trong, thực sự tôi cảm thấy rất mệt khi nghĩ đến cảnh ngày nào bản thân cũng sẽ phải chui ra chui vô cái lỗ này để đến lớp học.

Các bạn nữ được Weasley chỉ đi qua một cánh cửa khác, tôi đi qua cánh cửa ấy và kiếm phòng của mình. Chung phòng với tôi có bốn bạn nữ khác, nên tôi chả dám thoải mái bộc lộ con người thật của bản thân.

Nhưng hiện tại do quá mệt mỏi, tôi đã mặc kệ tất thảy, cởi giày ra và chui tọt lên giường, trùm kín chăn và đi vào cõi mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro