Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Onii_san, hẹn gặp lại ở cuộc thi Hunter mà Gon tham gia nha!
Tôi nhìn người anh trai giống hệt tôi. Từ đôi mắt cho đến màu tóc, chúng tôi giống nhau như hai giọt nước. Chỉ khác ở chỗ tôi là gái, anh là trai thôi.

Anh ấy là anh trai sinh đôi của tôi, sinh trước tôi 2 phút. Anh là Yukimaru Minato còn tôi là Yukimaru Minaki. Hôm nay là sinh nhật hai anh em tròn trịa 15 tuổi nên chúng tôi tự thưởng cho mình cơ hội được trải nghiệm thứ chúng tôi mới tạo ra: Cổng Thời - Không. Thứ chúng tôi có thể đến bất cứ đâu, bất cứ thời điểm nào không chút giới hạn.

Anh em tôi chưa từng tách nhau ra. Nên coi như đây cũng là một thử thách luôn.

- Được. Tạm biệt.
Chúng tôi cùng một lúc nhảy vào đó. Linh hồn và cơ thể liền tách ra. Cái giá phải trả khi du hành Thời - Không là linh hồn và cơ thể vĩnh viễn không gặp lại. Cơ thể vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới. Đây dường như là một ván cược lớn mà cả hai anh em tôi đều đặt cược cả linh hồn và cơ thể của mình vào.

~~~~~~~~

Tôi kiệt sức cố mở mắt dậy. Để có thể kết hợp linh hồn tôi với cơ thể này sẽ tốn kha khá năng lượng và calo cũng như mấy dinh dưỡng thiết yếu. May là cơ thể tôi kết hợp cùng mới được có 4 tuổi nên sẽ mất ít thời gian hơn để dung hợp.

- Minaki của mẹ cuối cùng cũng chịu dậy rồi. Con ngủ lâu quá đó.

Tôi nhìn lên khuôn mặt người phụ nữ đang ôm tôi vào lòng. Thật trẻ quá đi mà. Tôi đoán chắc cũng chỉ mới 16 hoặc 17 tuổi. Thậm chí còn có thể trẻ hơn!

"Đẹp quá!" Tôi đã nghĩ vậy đó. Cô ấy cúi xuống, yêu chiều véo má tôi một cái. Thật ấm.
- Mẹ biết rồi. Mà, mẹ mới có 16 tuổi thôi nha!
Rồi cô ấy hôn chụt lên má tôi một cái. Cảm giác có một người ở bên sưởi ấm mỗi ngày mùa đông là tuyệt vời nhất a.

- Minaki nè, cuối cùng thì mẹ cũng nghĩ thông rồi. Mẹ sẽ để con theo họ mẹ. Từ nay con sẽ là Yukimaru Minaki. Đứa con gái đầu lòng của Yukimaru Hiraki này.
Cô ấy xoa bù mái tóc tôi lên. Xem ra tóc tôi không còn là màu hồng vàng phai nữa rồi. Nó đã trở thành một màu đen âm u trong khi tóc của cô ấy là một màu trắng trong sáng. Người này từ bây giờ trở đi sẽ là mẹ tôi. Vẫn nên kêu một tiếng mẹ nhỉ.

- Mama, con đói.
Bỗng nhiên, một giọt nước lạnh lẽo chạm vào má tôi. Từ từ lăn đến gần miệng tôi, lưỡi nhỏ liền tự giác liếm một chút. Mặn quá.

- Mama ổn không vậy?
Tôi lo lắng nghiêng đầu. Từ trước đến giờ, tôi không có kinh nghiệm an ủi người khác. Tôi chỉ đơn giản ngồi bên cạnh họ mà thôi.

- Mẹ không sao đâu. Để mẹ đi tìm chút sữa nóng cho con nha.
Mama đặt tôi xuống ghế và rời khỏi phòng ngủ. Nói là căn phòng thì cũng xa hoa quá. Chỉ là một cái đệm nhỏ và chút củi để đốt lửa. Ngoài ra có một cái ghế và chục quyển sách ở ngay trên đầu đệm. Tôi đoán nơi đây là một ngôi nhà nhỏ. Nhìn ra ngoài cửa sổ thì đâu đâu cũng là tuyết. Đây là lần đầu tiên tôi thấy tuyết thật nha. Không phải qua màn ảnh. Cũng tại hồi trước tôi không đi ra khỏi nhà nhiều nên chưa thấy. Không ngờ, tuyết lại đẹp và lung linh đến vậy.

- Naki, sữa đến rồi đây!
Mama quay lại với cốc sữa nhỏ trên tay. Cả kiếp này và kiếp trước, thật chẳng khác gì nhau. Nghèo như vậy, khổ như vậy. Nhưng nơi đây có hơi ấm của mama, tôi thích hơn nhiều.

- Arigatou, mama!
Tôi nhận lấy cốc sữa ấm từ tay mâm. Tôi sẽ bảo vệ mama, bằng mọi giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro