#6. Lời tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay lại ngôi làng nơi tuổi thơ, tôi đã nghĩ ra bao nhiêu dịp để quay về thăm mọi người nhưng đều vì công việc bận rộn mà phải trì hoãn. Thật không ngờ, sau bao nhiêu năm tôi lại quay về làng vì nhiệm vụ được giao.

À thì lần này con quỷ không có xuất hiện ở làng tôi, mà ở làng kế bên cơ. Nhưng tôi cũng cố gắng ghé qua thăm trưởng làng một chút rồi mới đi. Chỉ có thể tranh thủ một tí thời gian thôi, vì biết tính chất công việc của bản thân, ngay sau khi diệt con quỷ ở đây thì tôi phải đi đến nơi khác để thi hành nhiệm vụ tiếp theo liền.

- Yuki-chan thay đổi nhiều quá. Trưởng thành hơn rồi, thành thục hơn rồi và cũng xinh đẹp hơn nữa.

Đó là những lời trưởng làng gửi tôi trong lúc ông đang nằm bệnh trên giường. Hiện giờ, ông không còn là trưởng làng, cũng già yếu đi nhiều. Dù biết sinh lão bệnh tử là quy luật tất nhiên nhưng tôi vẫn không nhịn được mà thổn thức. Hồi xưa, ông lúc nào cũng yêu chiều cõng tôi đi khắp làng, giờ đây vì công việc mà tới cơ hội cõng ông đi một vòng cũng không có trong khi tôi dư sức làm việc trên.

Con quỷ đợt này cũng không thật sự quá mạnh, nó chỉ là thông minh thôi. Hừ! Đặc điểm của con này làm tôi vô thức cảm thấy ứa trong lòng thế nhỉ, nhắc tôi nhớ đến ai đó.

- Hơi thở của băng giá thức thứ 3: Băng vũ!

Băng tuyết mang không khí lạnh buốt xương lan tỏa khắp không gian theo từng bước chuyển mình của tôi, đường kiếm linh hoạt chém những đường sâu hoắm vào da thịt con quỷ với mắt mọc khắp người. Cú xoay người cuối cùng, lưỡi kiếm mạnh mẽ quật một đường ngang cổ, kết liễu sự sống đầy thảm hai của con quỷ nọ.

Nhìn thân thể đang dần tan biến, tôi chầm chậm thu kiếm vào vỏ. Thở dài nhìn những bông tuyết còn sót lại sau chiêu thức trên, chưa bao giờ tôi nghĩ chính mình lại có thể tạo tuyết giữa đêm mùa hè như thế này.

- Korito Yukiko?

Giọng nam bất chợt vang lên trong không gian tĩnh lặng của đêm hè làm tôi giật mình theo thói quen mà rút kiểm chĩa vào hướng giọng nói phát ra. Mũi kiếm chĩa ngay yết hầu của người nọ. Cơ mà... người này nhìn quen quen nhỉ?

- Không nhận ra mình sao?

- ... Ryunosuke?

- Đúng rồi! Lâu quá không gặp! Mình cứ tưởng sẽ không gặp lại được cậu nữa chứ!

Nhìn người thanh niên trước mắt, tôi không nhịn được mà cảm thán. Ai mà ngờ rằng cái thằng nhóc răng sún ngày nào lớn lên cũng bo trai phết đấy chứ. Cao lớn, đẹp mã như vầy chắc có khối cô theo cho mà coi.

- Dạo này cậu sao rồi?

- Mình á?

- Ừm, mình có nghe về việc cha mẹ cậu bị... è hèm tai nạn. Mình rất tiếc.

- Không sao đâu.

- Lúc mình nghe tin cũng đã là mấy ngày sau khi cậu rời làng. Mình còn chưa có cơ hội chào tạm biệt cậu.

- Đúng thật là lúc ấy mình đi rất gấp. Còn chưa kịp nói xin lỗi cậu về những trách oan cậu hèn.

- Hả? Chuyện gì đây hả Yuki đại tỷ~

- Thì có nhiều lần mình bị mẹ đột ngột quở trách, lần nào mình cũng tưởng mẹ la là vì cậu tố cáo vụ hai ta đánh nhau.

- Làm người ai làm thế!

- Thì đấy, mình xin lỗi...

Hai đứa đứng đó nhìn nhau một cách im lặng, không khí ngượng ngùng đến độ không thở nổi. Rồi bất chợt, Ryunosuke mở lời:

- Có một câu mà mình muốn nói với cậu, từ tận mấy năm trước rồi...

Tôi không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi lời tiếp theo của cậu ta.

- Mình thích cậu, từ lâu về trước cho tới tận bây giờ. Trong tim mình, suốt mấy năm nay, hình bóng cậu chưa bao giờ bị xóa nhòa.

Tôi lại một lần nữa im lặng nhưng lần này là vì không biết phải trả lời ra sao. Thật sự câu chuyện của chúng tôi nếu không có sự kiện kinh hoàng kia, không có cái đêm định mệnh đó hoặc đơn giản quỷ không tồn tại trên đời này thì thực sự, nó sẽ là một câu chuyện tình kinh điển. Tôi và cậu ta biết nhau từ nhỏ, lúc nào cũng chí chóe với nhau nhưng rồi khi dần trưởng thành thì lại dần có tình cảm nam nữ. Sau đó cả hai quen nhau, một thời gian sau thì chọn ngày lành tháng tốt để thành đôi, có với nhau những đứa con thật xinh đẹp. Một cuộc sống giản đơn nhưng lại tràn ngập hạnh phúc.

Nhưng tiếc thay hiện thực thật tàn khốc biết bao. Cho dù tôi có ý với cậu ta rồi hai người chúng tôi hò hẹn với nhau thì cũng không biết sẽ kéo dài được bao lâu. Chưa kể đến việc phải yêu xa, chỉ đơn giản là việc ngày mai tôi có thể còn sống không thôi đã là một ngăn trở lớn.

- Mình rất vinh hạnh, nhưng mình nghĩ tình cảm này không nên phát triển hơn nữa.

Nói xong tôi liền đi thẳng, không ngoảnh đầu lại. Hoặc nói đúng hơn là tôi không dám.



#SiAs

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro