Lạc Hồn Độc Tình (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các thành viên của Tập Yêu Ti không ai ngờ tới biến cố đột ngột này.

May mắn là vách núi không quá cao, Trác Dực Thần có kiếm khí bảo vệ, chỉ gãy vài chiếc xương sườn và bị thương ngoài da, sau một thời gian dưỡng thương thì cũng hồi phục.

Dù không tận mắt chứng kiến, nhưng từ yêu lực còn sót lại, mọi người nhận ra rằng rất có thể Ly Luân đã một lần nữa bắt cóc Triệu Viễn Chu.

Trong lòng họ nặng trĩu, nghĩ đến kế hoạch cẩn thận đã thành công, cuối cùng có được nửa năm bình yên, nhưng rồi mọi thứ lại quay trở về điểm xuất phát.

Điều kỳ lạ với Văn Tiêu là lần này phương pháp triệu hồi cũng mất đi tác dụng, nàng không thể cảm nhận được thần thức của Triệu Viễn Chu.

Không biết là do Ly Luân đã dùng cách nào đó để ngăn chặn, hay là Triệu Viễn Chu đã bị hắn hại.

Mang theo sự bất an nặng nề, họ vừa tiếp tục giải quyết các vụ án yêu tà ở các nơi, vừa tìm kiếm tung tích đại yêu.

Nhưng suốt ba năm trời, vẫn không có bất kỳ manh mối nào.

Thời gian trôi qua, Đại Hoang, nơi yêu tộc cư ngụ, đã thay đổi hoàn toàn, hàng vạn bụi đất biến thành cung điện nguy nga, đám yêu tự do tản mát bị chia thành ba loại chín cấp, quản chế nghiêm ngặt.

Ly Luân thống trị yêu tộc, không chỉ ở Đại Hoang, mà còn cả những yêu quái lang thang bên ngoài, bất cứ kẻ nào phản kháng hoặc gần gũi với con người đều bị trừng phạt nặng nề, từ giam cầm đến tử hình, chỉ còn lại những người thân tín của hắn.

Mâu thuẫn giữa người và yêu ngày càng gia tăng.

Tòa điện lộng lẫy nhất ở Đại Hoang là Ly Cung, nơi có tẩm điện cao lớn của Ly Luân, trong đó có vô số yêu nô phục vụ, tất cả đều do Ngạo Nhân trưởng lão quản lý.

Ngoài những biến động lớn, Ly Luân hiếm khi tiếp khách, ngày đêm canh giữ bên Triệu Viễn Chu, không rời nửa bước.

Từ sau ngày đó, hắn đã dành ba tháng để dùng yêu lực của mình phục hồi kinh mạch bị tổn thương của Triệu Viễn Chu, mất thêm một năm nữa để tái tạo nội đan cho y

Nhưng bất kể thử bao nhiêu phương pháp, dùng bao nhiêu thiên tài địa bảo quý hiếm và linh đan diệu dược, hắn cũng không thể tái tạo lại thần thức bị phân mảnh của A Yếm.

Mỗi ngày, Ly Luân đích thân tắm rửa chải chuốt cho Triệu Viễn Chu, thay cho y những bộ y phục đẹp làm từ chất liệu tốt nhất, rồi kể đi kể lại những ký ức xưa kia của họ. Nhưng trong đôi mắt của y vẫn không có chút ánh sáng, không có cảm xúc hay phản ứng nào.

Mỗi khi trăng tròn, để tránh việc cơ thể Triệu Viễn Chu bị lệ khí bùng nổ kiểm soát, biến thành một con rối giết người, Ly Luân đều đặt y lên giường ngọc trong phòng băng, dùng lượng lớn yêu lực để áp chế cho đến khi ngày đó trôi qua rồi mới bế y về.

Thời gian dài lặp đi lặp lại khiến Ly Luân ngày càng thất thường, hắn trở nên thần kinh, thường đập phá mọi thứ trong phòng và trừng phạt nặng nề thuộc hạ chỉ vì những sai lầm nhỏ nhặt. Tất cả yêu nô đều không dám tiếp cận hắn, sợ rằng chỉ một chút sơ suất sẽ mất mạng.

Cuối cùng, một ngày nọ, có một lão giả tự xưng là người ẩn cư lâu năm, có đạo hạnh cao, bước vào cung điện. Nghe nói thống trị giả của yêu tộc hiện nay đang đau khổ tìm cách tái tạo thần thức, ông ta liền mách Ly Luân rằng có thể vượt qua sa mạc phía tây, đi qua Trần Lộ Lĩnh, đến ngọn núi huyền ảo truyền thuyết Linh Huyễn sơn để tìm được Tụ Linh tiên thảo, có thể sẽ hữu dụng.

Nơi đó hư ảo và hiểm trở, tiểu yêu bình thường khó có thể tới được. Ly Luân nóng lòng, không tin tưởng ai khác, cũng không thể chờ đợi, nên đã lập kết giới và dặn dò Ngạo Nhân vài câu rồi đích thân lên đường.

Hắn đi vài ngày, công việc của yêu tộc nhiều và phức tạp, Ngạo Nhân phải lo trong lo ngoài, đôi khi không thể nào làm hết được, việc quản lý trong các điện cũng dần trở nên lỏng lẻo.

Hôm ấy, một vài tỳ nữ mới được điều đến Ly Cung đi qua hành lang, lén lút vòng qua các yêu binh tuần tra, tụ tập ngoài phòng băng để bàn tán.

"Ê, các ngươi nói xem, cái tên Chu Yếm mà đại nhân giấu đi, có thật là ở đây không?"

"Tất nhiên là ở đây rồi, cha ta hiện là phó thống lĩnh của yêu quân. Ông ấy nói lần này Ly Luân đại nhân đi tìm bảo vật, đã phong ấn y trong phòng băng để tránh gây rắc rối. Ta tò mò muốn xem dung mạo của tên Chu Yếm mỹ miều kia, nên mới nhờ cha điều ta đến đây làm việc."

"Nhưng ta nghe nói đại nhân luôn tàn nhẫn vô tình, nhất là đối với tên Chu Yếm, kẻ làm trái ý ngài ấy. Chúng ta dám trộm lệnh bài của Ngạo Nhân tỷ tỷ để đến đây xem, lỡ bị phát hiện, chẳng phải là chết chắc sao... Hay là quay về thôi..."

"Đồ nhát gan, muốn về thì tự về đi, đã đến cửa rồi, cũng đã trộm đồ, làm sai thì cũng có phần của ngươi, không thoát được đâu, chi bằng nhìn một cái cho khỏi tiếc."

"Đúng vậy, đã đến đây rồi, không xem có đáng tiếc không? Chúng ta nhanh chóng nhìn rồi trả lệnh bài cho Ngạo Nhân tỷ tỷ trước khi bị phát hiện là được, nếu lề mề quá sẽ không kịp."

"Hừ, Ngạo Nhân là cái gì chứ? Chỉ là do hầu hạ bên cạnh Ly Luân đại nhân mấy năm, đại nhân cho nàng quyền quản lý nội điện nên mới có chút đắc ý, nếu ta quen biết đại nhân trước nàng thì sao còn có phần của nàng chứ."

"Được rồi, đừng nói nữa, muốn xem thì nhanh xem đi..."

Mấy cô nàng xô đẩy nhau, cuối cùng cũng đặt lệnh bài lên cơ quan cửa phòng băng, phá vỡ kết giới. Khi bước vào, họ không dám phát ra tiếng động lớn, chỉ đến khi nhìn thấy dung nhan tinh tế của chàng trai tóc bạc trên giường ngọc, họ mới không nhịn được mà thốt lên thành tiếng.

"Trời ơi, đây là Chu Yếm sao, quả nhiên là một mỹ nhân tuyệt sắc!"

"Ta là yêu nữ mà còn cảm thấy xấu hổ..."

"Đẹp đến mấy thì có ích gì, chẳng qua chỉ là một cái xác không hồn thôi mà."

"Không lạ gì khi là người mà đại nhân ngày đêm nhung nhớ... thật sự rất đẹp."

"Ê, ngươi làm gì vậy, đừng lại gần quá, muốn chết hả?"

"Hehe, ta chỉ muốn sờ một cái, sờ xong chúng ta sẽ đi."

"Các ngươi thật to gan, dám cả gan xông vào cấm địa." Ngạo Nhân đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng băng, lớn tiếng quở trách.

"Ngạo Nhân tỷ tỷ!"

Mấy tỳ nữ sợ hãi quỳ xuống đất, ngay cả kẻ mạnh miệng vừa nãy cũng không dám ngẩng đầu.

"Đại nhân không có ở đây, các ngươi liền buông thả, không biết kiềm chế, định làm điều gì to gan vậy? Nếu ta không phát hiện kịp thời, các ngươi còn dám phạm tội lớn nào nữa chứ, về sau không được bước vào Ly Cung nữa."

"Bọn ta... chỉ là nhất thời tò mò bốc đồng, không dám nữa đâu, Ngạo Nhân tỷ tỷ, xin hãy tha cho bọn em..."

"Cút ra ngoài ngay, mỗi người chịu phạt hai mươi roi, sau này không được bước vào Ly Cung nữa."

"Vâng, vâng..."

"Không cần đâu." Ly Luân không biết từ khi nào đã chậm rãi bước vào, giọng điệu nhàn nhạt, "Giết hết đi."

"Đại nhân, ngài đã trở về." Ngạo Nhân thấy hắn, trong mắt thoáng hiện lên chút vui mừng, nhưng lại liếc nhìn mấy tỳ nữ đang quỳ trên đất run rẩy vì sợ hãi, cuối cùng vẫn có chút không đành lòng, "Nể tình họ còn trẻ người non dạ, và đây cũng là lần đầu phạm lỗi, hay là..."

"Đừng bắt ta lặp lại lần thứ hai." Ly Luân nheo mắt, ngồi xuống bên giường ngọc, khuôn mặt lạnh lùng, "Lôi ra ngoài xử lý, đừng làm bẩn chỗ này."

"Dạ." Ngạo Nhân thở dài trong lòng, biết rằng không thể cầu xin được, chỉ có thể cúi đầu nhận lệnh, dẫn họ ra khỏi băng thất, sau đó lấy đi lệnh bài, cánh cửa tự động đóng lại.

Ngay sau đó, từ bên ngoài phòng ngủ truyền đến vài tiếng thét đau đớn, nhưng chỉ một lúc sau, không còn tiếng động nào nữa.

"A Yếm, xin lỗi, đã để những kẻ bẩn thỉu làm phiền sự thanh tịnh của ngươi..." Ánh mắt Ly Luân trở nên dịu dàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua gương mặt của Triệu Viễn Chu, sau đó từ từ cúi xuống hôn lên đôi mắt đang nhắm chặt của y

Hắn luôn hối hận về những gì đã làm trong hang động ngày hôm đó, nhưng giờ đây không thể rút Lạc Hồn Châm ra được nữa. Một khi không còn chút sức mạnh tinh phách nào trong cơ thể đối phương, nội đan cũng sẽ tự động rời khỏi thân thể, và cơ thể sẽ nhanh chóng già yếu mà tan biến.

Vì vậy, Ly Luân chỉ giữ lại một chút tinh phách trong cơ thể Triệu Viễn Chu, vừa để duy trì hình dáng không tan rã, vừa có thể điều khiển tâm ý để giữ cho đối phương thực hiện một số hành động đơn giản.

Sau khi bị hắn hôn, Triệu Viễn Chu vô thức mở mắt, rồi theo động tác đỡ lưng của hắn mà ngồi dậy, nhai vài miếng thức ăn được đút vào miệng một cách máy móc, rồi nuốt xuống bụng.

Ly Luân nhẹ nhàng ấn đầu y vào ngực mình, nước mắt trượt xuống từ khóe mắt, "Tiên thảo ta đã tìm thấy, xin ngươi đó A Yếm, hãy tỉnh lại đi, ta thực sự sắp không chịu nổi nữa rồi..."

"Chỉ cần ngươi tỉnh lại, ta sẽ không bao giờ ép buộc ngươi làm bất cứ điều gì nữa, ngươi muốn ta tha cho những người trong Tập Yêu Ti cũng được, tha cho cả nhân loại ta cũng nghe theo ngươi, ta có thể buông bỏ mọi thứ, có thể tha thứ mọi điều, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?"

Giữa trán của Triệu Viễn Chu lóe lên một tia sáng trắng, ánh mắt vô hồn dần có tiêu điểm, y đưa mắt nhìn về phía bàn tay bị nước mắt của Ly Luân làm ướt.

Một chút ngạc nhiên thoáng qua trong mắt y, rồi ánh mắt lại trở nên trống rỗng, miệng khẽ hé mở. "Đói... đói quá..."

Ly Luân nghe thấy tiếng của y, ban đầu sững sờ một lúc, sau đó mới vội vàng kéo thẳng người y dậy, vui sướng tột cùng nhìn vào gương mặt của y, "A Yếm, ngươi có thể nói chuyện rồi sao?"

Triệu Viễn Chu nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, nhưng trong mắt vẫn không có nhiều cảm xúc, chỉ tiếp tục lặp lại từng chữ, "Đói, đói quá."

Ly Luân phấn khởi đi gọi hạ nhân lên núi hái đào tươi, rồi sai yêu nô đi nhân gian mua các loại bánh ngọt, thậm chí còn bắt vài đầu bếp nổi tiếng của các tửu lâu về, làm một bàn đầy thức ăn thịnh soạn.

Sau khi Triệu Viễn Chu tỉnh lại, chỉ kêu đói mà không nói muốn ăn gì, nên Ly Luân đã chuẩn bị mọi thứ có thể nghĩ đến để y tự chọn.

Không ngờ Triệu Viễn Chu nhìn quanh phòng đầy thức ăn, ngửi từng món một, nhưng đều lắc đầu, không chịu ăn.

"Không có món nào A Yếm muốn ăn sao? Vậy để ta bảo họ làm món mới..." Ly Luân không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, phẩy tay cho người bưng đồ ăn lui ra, rồi vui vẻ ôm y tiếp tục.

"Đại nhân, có lẽ là Chu Yếm đại nhân muốn thứ này?" Ngạo Nhân đứng bên cạnh lấy ra bình nước có chứa Ngọc cao Vô Tâm Thảo, đưa đến trước mặt hắn, "Có thể do lệ khí bị đè nén quá mức..."

"Đúng vậy, có thể..." Ly Luân mỉm cười, tán thưởng nhìn nàng một cái, rồi cầm bình nước đút cho người trong lòng uống, "A Yếm, uống nhiều vào, uống xong sẽ dễ chịu hơn."

Nhưng không ngờ Triệu Viễn Chu vừa uống một ngụm, lập tức cau mày, khó chịu hất bình nước đổ xuống đất, giọng nói mang theo chút tức giận, "Không phải cái này, uống càng nhiều càng đói!"

Y giật khỏi Ly Luân, bật dậy chạy ra ngoài.

"A Yếm!" Ly Luân muốn giữ lấy vai y, nhưng bị Ngạo Nhân giơ tay chặn lại, "Đại nhân, Đại Hoang có kết giới, dù sao cũng không có nguy hiểm gì, chi bằng chúng ta theo dõi Chu Yếm đại nhân xem y muốn làm gì."

Ly Luân kìm nén sự lo lắng trong lòng, gật đầu, rồi cùng nàng cẩn thận đuổi theo.

Triệu Viễn Chu chạy ra khỏi Ly Cung, cau mày nhìn quanh, đột nhiên y nhắm mắt lại, khi mở ra thì trong mắt đỏ tươi lóe lên một tia phấn khích, "Tìm thấy rồi, thơm quá."

Y thi triển pháp thuật bay về một hướng nào đó, Ly Luân và Ngạo Nhân cũng vội vàng theo sau.

Khi họ hạ cánh, thấy có vài binh sĩ yêu tộc không biết vì mâu thuẫn gì mà đang đánh nhau, mặt mũi bầm dập, khóe miệng cũng rỉ máu.

Triệu Viễn Chu nhìn thấy họ, vui vẻ cười, rồi giơ tay lên hút ra những đốm sáng đỏ từ cơ thể họ. Chẳng mấy chốc, y dừng lại, mấy tên tiểu yêu đó dường như bỗng nhiên trở nên bình tĩnh, không còn đánh nhau nữa.

"Thôi, chẳng có gì to tát cả."

"Phải đấy, đừng để chậm trễ tuần tra, không lại bị phạt." Họ chỉnh lại y phục lộn xộn, nhưng đột nhiên nhìn thấy Ly Luân và Ngạo Nhân đứng phía sau Triệu Viễn Chu, lập tức quỳ xuống cầu xin.

"Đại nhân tha mạng, chúng tiểu nhân không nên đánh nhau..."

"Tha mạng đi, đại nhân..."

Ly Luân không có tâm trạng để ý đến họ, chỉ trầm ngâm nhìn Triệu Viễn Chu với vẻ mặt thỏa mãn, một lúc lâu không động đậy.

"Được rồi, hôm nay tha cho các ngươi một lần, mau cút đi!" Ngạo Nhân liếc nhìn Ly Luân đang im lặng, quyết định thay cho hắn.

Vài tên tiểu yêu lòng đầy may mắn, cúi đầu lạy rồi vội vã rời đi.

"Đại nhân, y đang... nuốt lệ khí." Ngạo Nhân nhìn Triệu Viễn Chu phía trước, lo lắng nói.

"Đúng vậy, trước đây lệ khí bẩm sinh đã khiến y khổ sở, tốn công kiềm chế và hóa giải, nay lại chủ động hấp thụ." Ly Luân hạ mi mắt, không biết đang suy nghĩ gì.

"Có thể là vì những năm qua lệ khí của Chu Yếm đại nhân đã bị ngài ép xuống, phản tác dụng chăng?"

"Không... là vì y chưa hoàn toàn khôi phục ý thức tự chủ, giờ chỉ hành động theo bản năng." Ly Luân mỉm cười nhẹ nhàng, không nản lòng, "Không sao, hiện tại thế này đã rất tốt rồi, cứ từ từ, một ngày nào đó y sẽ hoàn toàn hồi phục."

Nói xong, hắn tiến lên trước, bế Triệu Viễn Chu lên.

Triệu Viễn Chu lần này không còn phản kháng, ánh mắt cũng trở lại màu hổ phách bình thường, chỉ là có chút ngạc nhiên nhìn hắn.

"A Yếm, bên ngoài lạnh, chúng ta về thôi." Ánh mắt Ly Luân dịu dàng như nước.

"A Yếm?" Triệu Viễn Chu chớp chớp mắt, "Là ta sao?"

"A Yếm." Ly Luân gật đầu, ngón tay chỉ vào tim y, nhắc lại một lần nữa, rồi nhẹ nhàng kéo tay y, chỉ vào mình, "Ly Luân."

"Ly Luân." Triệu Viễn Chu nghiêm túc lặp lại theo hắn, ánh mắt lóe sáng, trong mắt hiện lên chút ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro