Chương 44: Người về (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày sau.

Vân Mộng Giang thị.

Sáng sớm, Giang Trừng đang nằm trên giường mở mắt ra, xoa xoa trán ngồi dậy, không thèm nhìn vào vị trí bên cạnh, nhẹ nhàng đặt chân xuống giường muốn mang giày. Bỗng nhiên, hắn bị người từ phía sau ôm lấy, thanh âm trầm thấp từ tính mang theo một chút khàn khàn từ đỉnh đầu truyền xuống, khiến hắn lạnh cả người: "Tỉnh dậy sao không gọi ta? A Trừng."

"..." Giang Trừng: Nếu không phải ta là tông chủ, ta không muốn tỉnh chút nào.

Mở mắt ra nhìn thấy người nằm bên cạnh mình là Ôn Nhược Hàn, cảm giác này thế nào?

... Muốn chết!

Giang Trừng kiềm chế không phát điên, âm trầm nói: "Thả ta ra, ta muốn đi ra ngoài. Ngươi thích ngủ thì cứ ngủ tiếp đi."

Gintoki, hay hiện giờ là Ôn Nhược Hàn cười khẽ, thả Giang Trừng ra, nằm nghiêng ở trên giường chống tay nói: "A Trừng, ngươi đang trốn tránh ta sao?"

Giang Trừng nhìn thoáng qua hắn, lập tức sắc mặt khó coi quay đầu lại, không nói hai lời bước xuống giường, không muốn phản ứng hắn.

Gintoki lười nhác ngáp một cái, cảm thấy dùng thân xác Ôn Nhược Hàn thật sự là quá tuyệt! Thân cao trực tiếp nhảy lên 1m9, cơ thể tràn đầy linh lực, nếu không phải đây là thân thể của nam nhân khác, hắn đã làm Giang Trừng hai mắt ướt nhẹp khóc ra tiếng!

Gintoki bình tĩnh tưởng tượng, nở một nụ cười âm u.

"..." Giang Trừng chấn động.

Ôn Nhược Hàn cười đê tiện là cảm giác gì?

... Muốn chết!

Ba ngày trước.

"Ginko, ngươi nói ngươi được Ôn Nhược Hàn gọi về sao?! Vậy tâm nguyện của hắn là gì?" Ngụy Vô Tiện cùng đám hậu bối vây quanh Ginko, nghe nàng kể.

"Hả? Nói ra thì ngại quá, hắn muốn ta gả cho hắn." Ginko xoa loạn đầu tóc, ngượng ngùng dùng ngón tay gãi gãi má.

... Giang Trừng hai mắt trầm xuống.

Ngụy Vô Tiện sững sờ nói, "Không xong rồi."

Mọi người bị thần sắc của hắn làm trong lòng căng thẳng. Ôn Tư Truy trầm tĩnh phân tích: "Ngụy tiền bối nói đúng, không xong rồi. Thuật hiến xá về cơ bản là thỏa mãn nguyện vọng của kẻ hiến xá, nếu không sẽ bị nguyền rủa ngược lại."

Ginko sợ run nói: "Vậy chẳng lẽ Gin phải gả cho hắn thật sao?! Hắn đã chết rồi!"

"Người dùng thuật này lên người Ôn Nhược Hàn, nhất định hiểu rõ chấp niệm sinh thời của hắn là ngươi nên mới làm như vậy. Huống chi, kẻ giữ được thân xác của Ôn Nhược Hàn, giấu được tai mắt của tiên môn, hiện giờ chỉ có thể là một người!" Ngụy Vô Tiện nói.

"Còn ai vào đây nữa, là A Dao! Hắn lại hố Gin nữa sao?!"

"Không, thật ra vẫn còn một lỗ hổng!" Ngụy Vô Tiện dùng nhánh cây vẽ vời dưới đất, nói: "Chính là, thuật này kẻ hiến xá sẽ hiến thân xác cho quỷ thần bị triệu hồi. Giống như Mạc Huyền Vũ hiến thân xác cho ta vậy!"

"..." Mọi người.

... Không vui chút nào đâu.

"Không tin ta sao?! Ta đã nhìn qua trận đồ trên nền đất ở miếu rồi! Xác thật chỉ sửa lại một chút về người hiến xá là người chết mà thôi."

"Mà khoan đã, vậy là sao? Hắn muốn ta, ta cũng muốn hắn?!" Ginko há hốc mồm nói.

Giang Trừng sắc mặt giận dữ, Tử Điện xung quanh cơ thể hắn roẹt roẹt kêu lên.

Lam Vong Cơ ung dung ngồi bên cạnh đống lửa, âm thầm cảm tạ thiên đạo cho hắn một Ngụy Vô Tiện bình thường.

Hiển nhiên, mọi người xung quanh cũng nghĩ như vậy, nhìn Giang Trừng bằng một ánh mắt khác.

Kim Lăng ngồi xổm xuống nhìn đống lửa, vẻ mặt mơ màng nói: "Cữu cữu, ta nhức đầu quá."

"..." Giang Trừng: Ta thì bị tức chết rồi!

Lam Cảnh Nghi cũng ngồi xổm xuống bên cạnh Kim Lăng, hai mắt nhan muỗi nói: "Ta không hiểu gì hết."

Ngụy Vô Tiện lại nói: "Dù sao quan trọng là triệu hồi được thần hồn của ngươi trở về, quá tốt rồi! Mọi chuyện còn lại thì từ từ tính tiếp, chúng ta đi tìm Liễm Phương Tôn bàn bạc lại. Hiện tại phải giải quyết Ôn Nhược Hàn trước, hoàn thành tâm nguyện của hắn."

"Tiện Tiện, có cách nào thay đổi nguyện vọng của hắn sao? Tân nương gì đó, không phải như vậy như vậy lại như vậy như vậy chứ!"

... Giang Trừng vung roi đem thân cây gần đó quất ngã xuống.

"..." Mọi người: Giang tông chủ thật đáng thương!

"Có thể, chỉ cần bản thân hắn đồng ý là được." Ngụy Vô Tiện bắt gặp ánh mắt bất thiện của Giang Trừng nhìn qua, sờ sờ mũi nói.

"Bằng miệng thôi?"

"Bằng miệng thôi. Nhưng nhất định phải là mong muốn từ trong nội tâm của hắn mới được!"

...

"Ta biết cách rồi! Đều là nam nhân với nhau, ta hơn ai hết hiểu nam nhân muốn gì!" Ginko đứng lên, mắt đỏ tràn đầy tự tin nắm chặt nắm tay nói.

Mọi người đầu đầy chấm hỏi nhìn nàng.

"Tiện Tiện, gọi hắn lại đây đi!"

Ngụy Vô Tiện lập tức thi thuật gọi quỷ thi. Mọi người chỉ thấy từ trong bóng tối đi ra một nam nhân cao lớn, tuấn mỹ vô trù.

"Đây chính là, Ôn thị tông chủ một thời, mặt trời của tu chân giới Ôn Nhược Hàn sao?! Sao hắn trẻ vậy? So với Giang tông chủ không phân cao thấp! Đã vậy nhất định rất cường đại! Nguy rồi nguy rồi!" Lam Cảnh Nghi lắc đầu nói.

Giang Trừng lãnh đạm nhìn Lam Vong Cơ nói: "Lam gia các ngươi, từ đâu ra thứ này?" Chỉ Lam Cảnh Nghi.

"..." Lam Vong Cơ.

Ôn Nhược Hàn nhìn thiếu nữ nhỏ nhắn đứng ở bên kia, cười nói: "Ta đã nói rồi, ngươi trốn không thoát đâu, Ôn Ngân."

Ginko cười, cong cong hai mắt, đáng yêu vô hại nói: "Nhược Hàn, ngươi muốn thử sao?" Nàng bóp bóp ngực, quyến rũ nháy mắt.

"..." Mọi người.

Giang Trừng đóng mắt lại, khóe miệng chảy ra tơ máu.

"..." Mọi người: Giang tông chủ!!! Ngươi bình tĩnh lại!!!

Kim Lăng tam quan nát bét, cảm thấy hóa ra lúc nhỏ hắn bị mợ dùng dây xích chó dẫn đi chơi đều là bình thường!

Ôn Nhược Hàn nhướng mày, cười nói: "Lại muốn đá ta sao? Nhưng ta xác thực muốn sờ thử. Lại đây!"

"..." Mọi người: Không hổ là lão bánh quẩy! Không biết xấu hổ!

Giang Trừng hít sâu một hơi, Kim Lăng lo lắng chạy qua vuốt lưng cho hắn.

Ginko bước chân nhẹ nhàng đi tới trước mặt Ôn Nhược Hàn, nắm tay của hắn để lên ngực, cười nói: "Tiện Tiện."

Một trận đồ hiện lên dưới chân bọn họ, Ôn Nhược Hàn kinh ngạc nhíu mày, chỉ thấy đầu óc choáng váng, lại mở mắt ra thì tầm mắt của hắn thay đổi. Hắn nhìn thấy chính mình đang bị chính mình sờ ngực.

"..." Ôn Nhược Hàn.

Gintoki chớp chớp mắt, giơ bàn tay lên, một chưởng đánh ra. Mọi người chỉ thấy một luồng linh lực thật lớn bay ra ngoài, cuồng phong nổi lên, cây cối ầm ầm ngã xuống.

Gintoki trầm mặc thả tay xuống, vẻ mặt hờ hững che một bên mắt nói: "Làm sao bây giờ, thế giới này trở nên quá vô vị!"

"..." Mọi người: Thành Boss rồi!!!

Quay trở lại ba ngày sau.

"Ngụy Vô Tiện! Ngươi nghĩ cách cho ta! Ta chịu hết nổi rồi!" Giang Trừng phẫn nộ đem trà cụ trên bàn hất xuống đất.

13 năm nhớ thương một người, đợi đến khi hắn trở về thì thành ra như thế này đây! Ôm cũng không dám ôm, nhìn cũng không dám nhìn! Càng không cần nói tới chuyện hắn muốn làm! Đã vậy cái tên kia còn thích diễn! Cả ngày dùng bộ mặt tà mị bá đạo của Ôn Nhược Hàn chọc ghẹo hắn!

Tất cả đều giống như ác mộng! Hắn sắp sụp đổ rồi!

Giang Trừng choáng váng xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy trời đất quay cuồng.

Ngụy Vô Tiện có chút đau lòng Giang Trừng, nói thật, nếu là hắn, hắn cũng chịu không được. Hắn còn chưa kịp nói gì, đã thấy Giang Trừng gục lên bàn ngất xỉu.

"..." Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện hoảng sợ chạy ra ngoài gọi người.

Người đến đầu tiên là Ôn Nhược Hàn, không, là Sakata Gintoki.

Chỉ thấy hắn bước thật nhanh vào phòng, nâng mặt của Giang Trừng lên, đặt trán mình lên trán của Giang Trừng thử độ ấm, phát hiện trán hắn nóng hổi, sốt.

Gintoki có chút hối hận chính mình chơi quá trớn, ôn nhu than nhẹ nói: "Thật xin lỗi A Trừng."

Dứt lời, hắn chặn ngang bế lên Giang Trừng, bước chân trầm ổn đi ra ngoài.

"..." Ngụy Vô Tiện: Ôn Nhược Hàn x Giang Trừng, cũng đẹp đôi đó!

Giang Trừng mơ màng nhìn thấy một bóng người quen thuộc ngồi ở đầu giường, vẫn là vẻ mặt lười nhác không chút để ý, nhưng động tác ôn nhu vì hắn thay khăn ướt chườm lên trán, kiên nhẫn lặp đi lặp lại.

"Sakata Gintoki."

Hắn cong cong hai mắt, ôn hòa nói: "Là ta."

Khuôn mặt của Ôn Nhược Hàn và Gintoki đè lên nhau, từ từ rõ ràng...

Bỗng nhiên, Giang Trừng hai mắt bị bàn tay của hắn che lại, bên tai chỉ nghe ngữ điệu chậm chạp lười biếng quen thuộc, "Ngủ đi, A Trừng. Gin này nhận lỗi rồi, nếu biết trước ngươi sẽ bị bệnh, ta nhất định không nỡ làm như vậy."

Trong lòng bình tĩnh lại, Giang Trừng bất chấp tất cả ôm lấy người này, an ổn nhắm mắt ngủ say.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro