Chương 5: Xuân vũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ tử Vân Mộng Giang thị cảm thấy mấy ngày nay Liên Hoa Ổ đã đổi gió!

—— Gió xuân!!!

Kể ra thì lạ, ai chẳng biết Giang Tông chủ cùng Ngu phu nhân cảm tình bất hòa, lâu năm không chung đụng bao nhiêu, đa phần đều là người này đi thì người kia ở, người kia đi thì người này về. Thế nhưng vài hôm nay bọn họ thấy gì?!

—— Giang Tông chủ mặt cười như xuân phong tiễn Ngu phu nhân rời núi! Sau đó còn đứng sững người như tượng, ngóng mòn con mắt nhìn giai nhân khuất bóng! Vẻ mặt ảm đạm kia, bóng lưng cô độc đó, không một cái không làm người thương tiếc! Phải chăng mùa xuân đang tới với Liên Hoa Ổ?!

"..." Giang Trừng nghe Gintoki kể lại lời đồn, mặt có chút khó tả. Như ăn phải cứt mà lại phát hiện trong cứt có vàng?

Chúng đệ tử quèn kia không biết chân tướng, không lẽ bọn họ lại không biết sao?! Kẻ hiểu rõ sẽ phát hiện mấy hôm nay Ngu phu nhân bên hông đều đeo một miếng ngọc bội tinh xảo vô cùng, làm bằng ngọc tím quý hiếm, điêu khắc hình hoa sen chín cánh, nhìn kỹ còn khắc một chữ 'Diên' như ẩn như hiện, không cần nghĩ cũng biết người đưa có rất nhiều dụng tâm...

Mà nói đến đề tài này, người vẻ mặt khó tả nhất chính là Ngụy Vô Tiện! Mặt hắn chính xác là như ăn phải cứt và phát hiện trong cứt chỉ có cứt! =,=

Mấy ngày hôm trước, Ngụy Vô Tiện vô cùng xui xẻo lại gặp mấy con chó của Giang Trừng, tạo hóa trêu ngươi, hắn bị bọn chó ghét mà xông lên rượt chạy khắp núi. Trong lúc tuyệt vọng nhất, hắn thấy hy vọng!

Xa xa, Giang Phong Miên đang đả tọa tu hành bên ao sen.

"Giang thúc thúc! Mau cứu con cứu con cứu con!!!" Ngụy Vô Tiện hai mắt đẫm lệ chạy như điên tới!

"Gâu gâu gâu gâu gâu!" Một con chó không rõ tên tuổi vẫn còn kiên nhẫn rượt theo Ngụy Vô Tiện không bỏ.

Giang Phong Miên mở mắt, thấy chính là Ngụy Vô Tiện mặt cắt không còn chút máu, hai chân đứng không vững nhào vào lòng hắn, lại nhìn Mạt Lị đang chạy tới. Hiểu ra, Giang Phong Miên an ủi vỗ lưng Ngụy Vô Tiện, nói: "Đừng sợ, nó sẽ không cắn người!"

(*Mạt Lị: Mary)

Ngụy Vô Tiện lúc này đã sợ tới mức đầu óc đờ đẫn, chỉ ngơ ngác chôn mặt trong lòng Giang Phong Miên không dám nhìn.

Giang Trừng nghe các sư đệ nói Ngụy Vô Tiện bị Mạt Lị dọa sợ, không biết chạy đi đâu, lòng vô cùng lo lắng chạy đi tìm. Lại thấy Gintoki đang bước chậm la cà trên đường, lập tức xông qua hỏi: "Gin, ngươi thấy Vô Tiện sao?! Hắn rốt cuộc chạy đi đâu vậy?!"

Gintoki nhíu mày, quát: "Cái gì?! Tiện Tiện bị người bắt đi sao?!"

Giang Trừng: "Không, hắn bị Mạt Lị dọa chạy."

Gintoki ngẩn ra: "Mạt Lị?! Mary?! Mary Sue?! Đó là tên nào?!"

—— Tên ai lại chuối như vậy?

Giang Trừng rút trừu khóe miệng: "Mạt Lị là con chó..."

Gintoki không nhịn được cảm thán: "Chủ của nó là ai?! Đặt tên chó thật quê mùa!"

Giang Trừng nghiến răng nghiến lợi: "Là! Ta!"

Gintoki: "..."

"Thôi bỏ đi, mau tìm Tiện Tiện!" Gintoki cười ha ha đánh trống lãng.

Lúc bọn họ tìm thấy Ngụy Vô Tiện thì Mạt Lị đã bị Giang Phong Miên đuổi đi. Giang Trừng chào hỏi Giang Phong Miên xong hỏi Ngụy Vô Tiện: "Ngươi không sao chứ?!" Mạt Lị không cố ý!

Ngụy Vô Tiện gật gật đầu!

Giang Phong Miên nhìn Ngụy Vô Tiện ba hồn bảy vía bay mất tiêu, cau mày nhìn Giang Trừng: "A Trừng, sau này ngươi đừng nuôi chó nữa."

Giang Trừng trợn mắt, ủy khuất lại không cam lòng mở miệng: "Chó của con sẽ không cắn người! Chúng thật ngoan!" Dựa vào cái gì không cho ta nuôi nó!!! Dựa vào cái gì luôn trách ta!!! Ta không phục!!!

Giang Phong Miên nhíu mày, "A Anh bị dọa thành như vậy, nuôi chúng không ổn!"

Gintoki vừa tới, thấy không khí quái dị, hỏi: "Sao vậy?! Mạt Lị đâu?!"

Giang Trừng nổi giận: "Mạt Lị?! Nó sẽ không còn ở đây!"

Gintoki kinh hãi: "Ai giết?!"

"..." Mọi người.

Giang Phong Miên thấy Giang Trừng không vui, lòng có chút không đành lòng, nhưng không biết cách an ủi, bất đắc dĩ nói: "Gin, A Anh sợ chó, ta cũng không có cách nào, chỉ có thể đuổi hết chúng đi." Hắn gián tiếp muốn giải thích cho Giang Trừng, chỉ là chả ai nhận ra.

Vào lúc này, Ngu Tử Diên cùng Giang Yếm Ly tới.

"Chuyện gì nữa?! Ai trong các ngươi lại gây chuyện đúng không?! Ngụy Vô Tiện?!" Trừng mắt đẹp, Ngu Tử Diên không vui hỏi.

"Mẫu thân!" Giang Trừng bước lại chỗ mẹ hắn tìm kiếm an ủi.

Giang Yếm Ly ôn nhu hỏi Gintoki: "Có chuyện gì vậy?"

Gintoki gãi đầu: "Đại khái là Tiện Tiện sợ chó, sư phụ biết được đòi không cho A Trừng nuôi chó, à, Mạt Lị chưa chết!"

"..." Mọi người: Trọng điểm của ngươi rốt cuộc là cái gì!!!

Ngu Tử Diên nhìn bên cạnh Giang Trừng không vui mím môi, hai mắt ủy khuất đỏ hoe, rõ ràng là rất giận lại không dám nói! Tốt lắm! Tốt! Dám vì một cái Ngụy Vô Tiện con nuôi bắt nạt con nàng!!!

"Một con chó mà thôi, khiến hắn sợ thành như vậy, đúng là không sợ làm mất mặt nhà họ Giang!" Ngu Tử Diên cười lạnh, "Giang Phong Miên, ngươi nói lại lần nữa, không thể nuôi chó sao?" Vừa nói, nàng đưa tay xuống bên hông, như vô tình như cố ý vuốt ve ngọc bội ai đó mới đưa...

Đại tỷ, ngươi quá rõ ràng!!! Thói quen của ngươi là xoa nhẫn mới đúng!!!

Uy hiếp! Trắng trợn uy hiếp!

Gintoki, Giang Trừng, Giang Yếm Ly cùng rốt cuộc định thần lại Ngụy Vô Tiện nuốt nước miếng, quay đầu lại nhìn Giang Phong Miên.

Chỉ thấy Giang Phong Miên cứng đờ người, sau đó làm một chuyện khiến mọi người mở rộng tầm mắt!

Hắn ôn hòa xoa đầu Ngụy Vô Tiện: "A Anh, Giang gia không có kẻ nhát gan, ngươi phải tập vượt qua nỗi sợ hãi!"

"..." Ngụy Vô Tiện.

"..." Gintoki.

"..." Giang Trừng.

"..." Giang Yếm Ly.

—— Kẻ nhát gan rốt cuộc là ai a uy!!!

Gintoki vỗ vai Ngụy Vô Tiện, ra vẻ thâm trầm nói: "Trong tình yêu, nam nhân chính là một đám đồ đê tiện."

"..." Mọi người.

"... Gintoki, mai ngươi theo ta tu hành." Giang Phong Miên 'ôn hòa' nói.

"Sư mẫu!!! Mau cứu Gin!!!" Gintoki nhào tới.

"Cút!" Ngu Tử Diên giơ chân, đá!

Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện nhìn nhau, đồng thời quay đầu nghĩ: Đồ ngu!

Giang Yếm Ly cười vui vẻ bóc hạt sen.

...

Sau đêm đó, để ý sẽ thấy, chỉ cần xa xa nhìn thấy chó hay nghe thấy tiếng chó sủa, Ngụy Vô Tiện lại tìm đường vòng mà đi. Có thể nói, ở đâu có chó, nhất định không có Ngụy Vô Tiện!

Gintoki nhìn con chó dưới chân gặm nát giày của hắn, chỉ nào nó gầm nhẹ: "Mạt Lị! Ai cho phép ngươi cắn giày của Gin?! Tin hay không ta đem ngươi làm thịt cầy?!"

Giang Trừng vừa đi vào nghe thấy, liếc xéo hắn: "Ngươi nói ai cho phép à?! Là lão tử!"

Gintoki cảm thán thói đời ngày nay...

"Còn nữa, con lông vàng này không phải Mạt Lị!" Giang Trừng trịnh trọng sửa đúng!

"Ồ, vậy nó là gì?" Gintoki.

"Maria!" Giang Trừng.

"..." Gintoki khép đít quỳ lạy.

...

Mùa xuân ùa tới làm chúng đệ tử Giang thị xuân tâm đại động, ngo ngoe rục rịch tà tâm dị đảm, chỉ chờ một cái châm ngòi, tất thành lửa lớn!

Mà ngòi nổ này, không ai khác chính là Đại sư huynh Gintoki!

"Các ngươi biết nơi nào ở Vân Mộng có nhiều mỹ nhân sao?!" Gintoki nhai bánh, hỏi.

Các sư huynh đệ nhìn nhau, "Đại sư huynh, chúng ta mặc dù chưa đi, nhưng cũng biết có một nơi trăng hoa nổi tiếng ở Vân Mộng, chỉ là..." Không cần nói cũng biết phía sau là gì.

Gintoki xua tay, "Các ngươi lo sợ cái gì?! Vân Mộng lại không phải Vân Thâm! Chúng ta là tự do! Là nam nhân!"

Vừa dứt lời hắn đã bị một tát vào ót, quay đầu thì chính là vẻ mặt khó ở của Giang Trừng.

Ngụy Vô Tiện cũng tới, nghe được, hắn xoa cằm: "Gin nói đúng! Không thử sao biết! Giang Trừng, chúng ta xuống núi thử đi! Cũng đã lớn rồi mà!"

"Hừ, không hứng thú! Các ngươi thích thì cứ đi! Ta sẽ nói cho cha!" Giang Trừng ôm kiếm, bộ dáng đại gia nói.

"Quả nhiên!" Ngụy Vô Tiện nhún vai, một phen kề vai bá cổ Giang Trừng nói: "Chỉ đi cho biết! Cho biết! Nhất định sẽ không làm bậy! Không làm bậy!"

Giang Trừng hất tay hắn ra: "Đó là chuyện của các ngươi, ta nói cho cha là chuyện của ta!"

Gintoki mắt cá chết lại gần hắn, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá, cuối cùng chậc lưỡi: "Bộ dáng này, sau này chả ai thèm gả cho ngươi!"

Giang Trừng cong môi, làm lơ hắn.

Cuối cùng, thật ra chỉ có Gintoki cùng Ngụy Vô Tiện dám đi.

Giang Trừng không ngờ lần này bọn họ xuống núi, lại cho hắn một 'bất ngờ' lớn!

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro