Chương 72: Ám độ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đêm nay ánh trăng thật đẹp."

Sakata Gintoki đi theo phía sau lưng Giang Trừng, làm như lơ đãng ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh trăng sáng ngời trên cao.

Bọn họ đang trên đường trở về phòng ngủ, Lan Lăng Kim thị hành lang trồng đầy Kim Tinh Tuyết Lãng, nó nở rộ dưới ánh trăng, phát ra ánh sáng nhu hòa, lộng lẫy quang huy.

Giang Trừng đi tới trước cửa phòng, nghiêng đầu nhìn hắn, cười nói, "Tới đây là được, ngươi có thể cút về."

Gintoki ỡm ờ gật đầu, "Rồi rồi rồi, Gin cút về ngay đây."

Gintoki mắt đỏ chợt lóe, vút người.

Giang Trừng cười lạnh, Tử Điện vung ra, thoăn thoắt hướng về thắt lưng của hắn mà tấn công, muốn đem hắn trói lại vứt ra ngoài!

Gintoki than thở, xem ra không đánh, không có cơ hội về phòng rồi.

Hắn dùng mộc đao chặn lại thế công của Tử Điện. Tử Điện quấn quanh thân đao, bất di bất dịch.

 Gintoki ngẩng đầu, lười biếng cùng Giang Trừng tầm mắt giao phong.

Giang Trừng giống như nghĩ tới thứ gì, cười nhạo mang theo chút châm chọc, "Đôi lúc ta không hiểu được ngươi, Sakata Gintoki."

Gintoki đột nhiên trầm mặc, ánh mắt lướt qua một chút uể oải, phiền muộn.

Năm xưa vì bảo vệ một nữ tử, hắn che trước người nàng, cùng A Trừng đao kiếm tướng hướng.

"A Trừng..."

"Trong lòng ngươi, rốt cuộc có thứ gì không quan trọng?"

Giang Trừng đùa cợt, ánh mắt lạnh lẽo, như dao nhỏ, hung hăng cắm vào trong lòng người kia.

Sakata Gintoki, làm hắn bị thương, vô số lần.

Vô luận là vì một nữ nhân không quen không biết mà cùng hắn trở mặt hay bất chấp tính mạng cứu Ngụy Vô Tiện, đều trở thành một cây gai trong lòng hắn, vô pháp bỏ qua.

Chính bởi vì, ngươi làm không sai, ngươi làm quá tốt, nên ta dù ghen đến phát điên, vẫn phải tìm lý do bắt buộc bản thân mình chấp nhận, lần lượt thoái nhượng, dùng hết sở hữu kiên nhẫn cho ngươi.

Chỉ là, ta không chịu đựng được ngươi rời khỏi ta.

Ngươi cứu Ngụy Vô Tiện là đúng, nhưng ta chịu đựng không được.

Ngươi có từng nghĩ tới, 13 năm không có ngươi ở, ta như thế nào sao?

Hiện tại ngươi trở về, sẽ lại vì ai mà hồn phi phách tán, ta lại phải đợi bao nhiêu năm?

Gintoki mí mắt rũ xuống, không dám nhìn vào ánh mắt lạnh thấu xương của Giang Trừng, hắn trốn tránh.

Giang Trừng nhíu mày, thất vọng thu hồi Tử Điện, mở cửa bước vào phòng. Gintoki chớp mắt, ủ rũ cụp đuôi nhấc chân tiến vào, thậm chí còn săn sóc đóng cửa lại.

"..." Giang Trừng nghiến răng: Trong tình cảnh này mà hắn còn dám chọc lão tử!

Gintoki ho khan một tiếng, nhìn ngắm dáo dác nói, "A, A Trừng, Gin cảm thấy giữa chúng ta có hiểu lầm. Đêm nay... đêm nay tâm sự, có chuyện gì cũng từ từ giải quyết, ha?"

Giang Trừng từng bước đi tới trước mặt hắn, nhìn xuống khuôn mặt hắn ngày nhớ đêm mong 13 năm, âm trầm nói: "Giải quyết? Giải quyết thế nào? Lão tử muốn ngươi, ngươi cho được sao?"

"..." Gintoki bộn rộn.

... Hắn xác thực không cho được, hiện tại hắn chỉ là một hồn phách, đâu thể nào làm được tới mức đó a. 

Trừ khi, hắn đánh đổi một chút... luyện ra được nhục thể.

Giang Trừng cũng không cần hắn trả lời, trào phúng cười nhạt, quay đầu chuẩn bị đi ngủ. Chờ hắn cởi ngoại bào chỉ còn lại trung y, nhìn lại thì thấy Gintoki ngoan ngoãn trải chăn, sửa sang lại giường đệm, thấy hắn nhìn qua còn giơ tay vẫy vẫy, hai mắt cong cong cười.

... Dù là hồn phách, nhưng hắn đủ ấm áp.

Giang Trừng đáy lòng lại bị hắn va chạm mãnh liệt, một chút nữa, liền lại tha thứ cho tên này.

Giang Trừng xoa xoa mi tâm, mất hết hứng thú ngủ.

Ngủ cái gì mà ngủ, tên kia nằm bên cạnh không chạm vào được, còn không bằng không ngủ.

Gintoki thấy Giang Trừng ngồi xuống uống trà, vẻ mặt nhạt nhẽo, lập tức nảy ra ý kiến, "A Trừng, đêm nay chúng ta uống rượu giải sầu đi, Gin bồi ngươi uống."

Giang Trừng cau mày, nhìn thoáng qua chén trà trong tay, lại nhìn Gintoki hai mắt chờ mong nhìn chính mình, trầm mặc một lúc lâu mới than nhẹ một tiếng, đáy mắt hiện lên một mạt bất đắc dĩ, tùy hắn.

"Dưới giường có rượu, lấy ra đây."

"..." Gintoki.

Giang Trừng thấy ai đó sắp bị áy náy bao phủ đến chết, cười nhạo.

13 năm, không uống rượu sao có thể quên đi ngươi.

Gintoki phảng phất bị người đánh một trận bầm dập, uể oải ỉu xìu lượn lờ đi lấy rượu, khép nép ngồi xuống bên cạnh Giang Trừng, vì hắn rót rượu. Mắt đỏ buồn bã nhìn chằm chằm chén rượu trong tay, sườn mặt tú khí được ánh nến khắc họa, phá lệ đẹp đẽ. Trong nháy mắt kia, quanh thân hắn phảng phất tản ra quang mang nhu hòa.

Giang Trừng khựng lại, giơ chén rượu lên bên môi, uống một ngụm cạn sạch, kiềm chế cảm giác muốn ôm hắn, hôn hắn, thầm trách bản thân không biết tiến bộ.

Gintoki lại rót.

Giang Trừng uống.

Gintoki lại rót.

Giang Trừng uống.

...

Giang Trừng nhướng mày, nghéo môi hỏi: "Sao ngươi không uống? Áy náy? Cảm thấy thật có lỗi với ta? Không phải nói bồi ta uống sao? Uống. Qua đêm nay, ta sẽ không cho ngươi uống nữa."

"A Trừng, có lẽ về sau ta vẫn sẽ vì bảo hộ người nào mà rời đi ngươi, sẽ bị thương cũng sẽ chọc phiền toái không nhỏ, nhưng ta nhất định sẽ trở về. Ta là nghiêm túc, nghiêm túc muốn bồi bên cạnh ngươi. Ta sẽ dùng hành động chứng minh cho ngươi biết, lần này ta hứa hẹn đều là thật, ngươi nhất định không thể mất lòng tin với ta, phải tin tưởng Gin sẽ dùng mọi cách để trở lại bên cạnh ngươi a."

Gintoki khẩu khí thực cẩn trọng, không nói nên lời mềm mại, như là kiên định tuyên thệ, lại mơ hồ như là mềm yếu thỉnh cầu.

Giang Trừng trong lòng đau xót, tròng mắt hằn lên tia máu, "Lần này là vì ai, ngươi bất chấp tất cả vì ai?"

"Ngươi năm lần bảy lượt rời bỏ ta, ngươi còn có mặt mũi hứa hẹn? Lão tử mẹ nó không tin! Ngươi nghe rõ sao?! Không thời thời khắc khắc bồi bên cạnh ta, vậy cút đi!"

Giang Trừng uống cũng không ít rượu, mất khống chế mà nắm lấy cổ áo của hắn quát lạnh.

"Ngụy Vô Tiện, ngươi bất chấp tất cả tiến lên chắn kiếm. Tiết Dương, ngươi cũng bất chấp tất cả ngăn cản hắn tự hủy hoại mình. Thậm chí vì cứu một nữ nhân, ngươi cũng có thể trước mặt ta ôm lấy nàng, bất chấp tất cả! Kể cả ta!"

Gintoki chớp chớp cặp mắt đỏ sẫm, hiện lên một tia tinh quang.

Hóa ra, là ghen.

Thật là, không nói sớm một chút, làm Gin này hết hồn.

"Cái kia, A Trừng, cậu ấm, Vãn Ngâm! Gin có thể vì bảo vệ bọn họ mới bất chấp tất cả. Đồng dạng, cũng có thể vì an ủi ngươi, bất cứ giá nào."

...

Giang Trừng kinh ngạc nhìn thân thể người kia tinh quang lóng lánh, lất phất ánh sáng nhạt, từng chút từng chút biến hóa, chậm rãi... sống sờ sờ hiện ra trước mặt mình, mà không phải một hồn phách hư vô mờ mịt, đụng chạm cũng ném chuột sợ vỡ đồ. 

Gintoki nhướng mày, lười nhác xoay xoay trên đầu ngón tay một cái còng, "A Trừng, ngươi có bất mãn, ta cũng có, không bằng chúng ta đổi phương thức giải quyết."

Giang Trừng nhíu mày, đầu óc thanh tỉnh mà nhìn Gintoki cắn trong miệng một viên thuốc, nhướng người qua, ở trên môi hắn hàm chứa nửa viên, cắn nát, nửa viên còn lại đẩy vào miệng hắn.

Giang Trừng thuận theo ý hắn mà nuốt xuống, hai mắt sáng quắc nhìn Sakata Gintoki.

Tử Điện trên ngón tay đã bắt đầu có động tĩnh.

Giang Trừng vuốt ve Tử Điện, giống như đang trấn an nó, càng giống như đang trấn an chính mình.

"Nói đi, ngươi sẽ xảy ra chuyện gì khi trở thành bộ dáng này?"

Giang Trừng mừng rỡ như điên, chỉ trong chốc lát, lại cảm thấy hoang đường. 

Người này không có khả năng có nhục thể mà im hơi lặng tiếng đến giờ. Chỉ sợ... chỉ sợ hắn lại chứng nào tật lấy, tùy tiện làm liều.

Nếu vậy thì đủ rồi, hắn không chịu đựng nổi, mất đi lần thứ hai.

Giang Trừng sắc mặt âm u bóp cằm hắn, lạnh lùng hỏi: "Phải thành thật trả lời ta, Sakata Gintoki."

Gintoki thoải mái phẩy phẩy tay, mặt mày mềm mại đặt trong tay Giang Trừng, cọ xát, "Đừng lo đừng lo! Gin rất để ý mạng nhỏ của mình mà. Có chuyện gì, để ngươi lại một mình bị Tiện Tiện ăn hiếp thì làm sao bây giờ nha."

A Trừng sao có thể thua những người khác đâu?

Chỉ vì quá để ý, ngược lại không giống người khác, dễ dàng ôm ngươi vào lòng.

Giang Trừng hai mắt trầm xuống, thanh âm ám ách, "Thứ ngươi cho ta ăn là cái gì?"

Một ngọn lửa len lỏi trong cơ thể, từng chút ăn mòn lý trí của hắn, ngón tay thon dài nhịn không được xoa nhẹ lên đôi môi dính chút rượu cay, nhợt nhạt hồng phớt của người nào đó, yết hầu khô rát, hận không thể lập tức ngậm lấy hai phiến mềm mại, đè hắn xuống hút sạch, không còn chút ướt át nào dính bên trên.

Gintoki rất có tâm trạng chơi bời, tùy ý để hắn đụng chạm, ngồi một bên bắt chéo chân, tự rót rượu cho bản thân, cười cợt: "Tất nhiên là xuân dược, yên tâm, dược hiệu phát tác rất chậm, có đủ thời gian để chúng ta trò chuyện nhân sinh đó."

Giang Trừng xuy cười, "Còn cần xuân dược? Ngươi cảm thấy 13 năm không đụng vào ngươi, lão tử cần thứ này sao?!"

Cái gì là chậm? 

Hiện tại, lập tức!

Giang Trừng hạ thân một trận lửa nóng, càng cháy càng vượng, hai mắt hiện lên một chút u hàn.

Gintoki sặc rượu, hiếm khi biết ngượng là vật gì mà đỏ vành tai, thầm than cậu ấm trưởng thành, 13 năm đúng là biến đổi bất ngờ, quá cầm thú a uy!!! Biết vậy không đánh liều chơi xuân dược! 13 năm trước hắn là hung thi, căn bản là chỉ có thể ở dưới hưởng thụ, lần này kỳ thực hắn muốn phản công nên chơi lớn... Khụ, đáng giá thử!

Đại khái là từ vẻ mặt đắc ý, thiếu tấu của hắn nhìn ra hắn nghĩ gì, Giang Trừng cười gằn.

Hắn mang hơi thở đầy mùi rượu tiến lại gần, ở vành tai của người này thở ra một hơi, "Sakata Gintoki, 13 năm trước ngươi không có cơ hội, 13 năm sau, càng sẽ không có cơ hội."

"..." Gintoki mắt cá chết chớp một cái, không cho là đúng thầm nghĩ, đúng là nam nhân ngông cuồng, một chút nữa khóc ra tiếng thì đừng trách Gin này không biết thương hương tiếc ngọc!

Bất tri bất giác, hai người chậm rãi tới gần. Giang Trừng nắm lấy sau ót của hắn, ấn hắn vào trong lòng, môi lưỡi đụng chạm, phát điên hấp/duẫn, liếm hút.

Vừa hôn, bàn tay to vòng qua eo mông, đem người gắt gao ôm vào trong ngực, bế lên hắn hướng về phía giường, động tác kịch liệt tháo thắt lưng của hắn vứt xuống nền đất.

Gintoki cảm thấy không ổn rồi, đây chắc chắn là do hắn quá quen bị người hầu hạ, căn bản không phải là do hắn yếu thế! 

"Khoan khoan!! A Trừng! A Trừng! Dừng lại một chút! Gin cần tìm máy thời gian!! A Trừng!!"

Giang Trừng ở hõm vai hắn cười khẽ, giống như hiểu rõ hắn nghĩ gì, âm trầm nói, "Ngươi biết tại sao, đến giờ ta vẫn không cho Tử Điện nhận ngươi là chủ sao?"

Dứt lời, Giang Trừng đem tên này ném lên giường, nhanh nhẹn đè ép lên người hắn, vật hắn xuống đệm mềm, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, ân ái không nghi ngờ.

... Gintoki sắc mặt vặn vẹo cảm thụ Tử Điện tê tê dại dại quấn lấy hắn, y phục trên người nhanh chóng bị người cởi bỏ, sạch bóng, cả người trần trụi bị bò lên, cưng chiều di động trên cơ thể, khống chế vô cùng tốt, gãi đúng chỗ ngứa mà khiến hắn hưng phấn vô cùng.

"A, A Trừng, chúng ta bàn bạc lại một số chuyện..."

Giang Trừng một ngụm cắn lên hầu kết của hắn, thấp giọng nói: "Không sai, chúng ta còn một số chuyện cần bàn bạc."

"Nói ta nghe xem, chuyện của Kim Quang Dao, ngươi còn nhúng tay vào hay không? Hả?"

Giang Trừng nắm lấy hai chân thon dài thẳng tắp của hắn, tách ra, đem hạ thân chen vào giữa hai chân hắn, cọ ra ngập trời sóng tình, dục hỏa mãnh liệt thiêu đốt.

Tử Điện hưng phấn kêu lên một cái, đầu roi còn dư lại đã trực tiếp quấn lấy phía dưới, khiến ai đó lập tức cứng đờ, cơ thể căng chặt, hai mắt tràn ngập sợ hãi nhìn chằm chằm đỉnh giường hét: "Không không không! Ta sai rồi! A Trừng, chơi như vậy là rất nguy hiểm nha! Mau thả ta ra!"

Giang Trừng không để ý, chuyên tâm liếm hôn khắp người hắn, một bàn tay thò qua, ở dưới gối tìm kiếm, lấy ra một chiếc bình sứ.

"Còn cùng hai vị đạo trưởng kia chạy sao? Ân?"

Hai chân bị hắn sửa lại, đè ép ở ngực, cao lên tận đỉnh đầu, hai cánh mông tròn trịa trắng nõn nằm trong bàn tay to của hắn, mặc sức xoa bóp. Nho nhỏ nhục huyệt theo tư thế này, không hề phòng bị bại lộ trước mặt hắn, để cho ngón tay của hắn dễ dàng đụng vào, đâm thọc.

Ngón tay mang nhẫn Tử Điện thon dài, khớp xương rõ ràng ở nhục huyệt ấn ấn, không nặng không nhẹ lại miết lại xoa, nộn nộn nhục huyệt bị hắn miết thành màu hồng phấn. Gintoki phẫn nộ quát: "Ngươi, ngươi đê tiện... Ách, đừng đụng bậy..."

'Răng rắc' một tiếng.

Giang Trừng không có hơi sức đâu chơi lâu dài với hắn, tiện tay đem còng tay người này chuẩn bị, đem hai tay của hắn, một lúc còng lại, vòng qua cổ mình, cho hắn dựa dẫm vào bản thân, dâng lên môi lưỡi, cần cổ, yết hầu, xương quai xanh cho chính mình âu yếm.

"Trả lời ta." Giang Trừng thả lỏng ra một chút, vẫn không quên vấn đề quan trọng, hai mắt ám trầm, giọng khàn khàn ép hỏi cho bằng được.

"Không... không chạy nữa... thả ta ra đi A Trừng.... Gin bù cho ngươi các khác."

Giang Trừng hài lòng, yêu thương mà cúi người cùng hắn trao đổi một cái hôn môi, từ chậm chạp, lưu luyến đến nóng nảy hấp duẫn, ngậm lấy cánh môi của hắn liếm cắn. Ách giọng nói, "Ngoan, ta sẽ làm ngươi thật thoải mái."

Bình sứ bị hắn mở niêm phong, mùi hương lập tức tỏa ra xung quanh, ngọt ngấy.

Gintoki giật mình, sợ ngây người, lời nói muốn thốt ra lập tức bị Giang Trừng từng chút từng chút nuốt vào, môi lưỡi phát ra chậc chậc tiếng nước, khiến cả hai chịu không được bắt đầu cọ sát lẫn nhau, yết hầu tràn ra tiếng rên rỉ ái muội.

Thân thể trộn lẫn, quấn quýt say mê không ngừng.

Gintoki tê mỏi, lỗ nhỏ phía sau bị người tỉ mỉ xoa bóp, một trận mát lạnh, thấm ruột thấm gan ngọt nị dính ngấy từ nơi đó truyền đến. Mẹ nó Giang Trừng chuẩn bị đúng là kỹ!

Giang Trừng thả lỏng ra môi răng của hắn, áp sát ở bên trên, cùng hắn môi kề môi nói nhỏ: "Không phải ngươi thích ngọt sao? Ngươi hiện tại rất ngọt. Rất hợp ý ta."

Vân Mộng Giang thị ăn cay, hiện tại hắn phá bỏ nguyên tắc, ngọt đến ê răng cũng nuốt xuống bụng, tra cũng không thừa.

Gintoki đã từ bỏ chống cự, hắn lựa chọn thỏa hiệp chờ cơ hội. Huống chi thật sự rất thoải mái, nhịn không được kích thích vươn tay che lại miệng, ân a tiếng rên ngâm vẫn cứ thoát ra ngoài, kèm theo là hậu huyệt co rút lại, biểu thị nó đang khát cầu bị người cắm vào.

Giang Trừng chết mê chết mệt bộ dáng khát tình, đáng yêu như mèo con này của hắn. 

Hắn nhẫn nhục chịu đựng, không muốn làm bị thương người này, từng chút ôn nhu vuốt ve, ân cần sờ soạng.

Đầu ngón tay mát lạnh của Giang Trừng đi vào, nộn nộn đỏ au nhục huyệt đã mềm ướt trơn nhẵn, từng chút từng chút bao vây lấy ngón tay hắn, theo động tác đút vào phát ra tiếng nhóp nhép ái muội. Giang Trừng yết hầu lăn lộn, lại thêm một ngón tay đi vào, ở bên trong đảo quanh, bắt buộc thịt mềm thừa nhận, nộn thịt khẽ mấp máy, chặt chẽ gấp gáp nhấm nuốt, phun phun nuốt nuốt liên tục...

Bảo bối động tình.

Động tác trên tay càng thêm nhanh chóng, càn quấy, hai ngón tay ở bên trong khuấy đảo, một vòng lại một vòng, vừa đâm vào vừa đụng chạm, thịt non càng ngày càng hoạt ướt, Gintoki suyễn tắt, thở gấp chống đẩy hắn, muốn thoát ra, lại lập tức bị Giang Trừng quát lạnh một tiếng, kiềm chế lại, Tử Điện ánh sáng rất nhạt, chỉ như một chiếc roi bình thường, làm dây thừng quấn lấy hắn, không cho hắn giãy giụa.

"A Trừng, Vãn Ngâm..."

Hắn dùng thanh âm bị tình dục khiến cho khàn khàn, thẳng thắn thành khẩn mà gọi tên của ngươi, lại không nói những lời thổ lộ hoặc cầu hoan, khóe mắt ửng đỏ, mê mang mờ mịt mang theo một chút nhợt nhạt nước mắt, lông xù xù đầu tóc bạc trở nên mềm yếu đáng thương. Giang Trừng yết hầu lăn lộn mãnh liệt, cả người nóng rực, phát trướng, rút ra ngón tay ướt nhẹp, đem người chặt chẽ ấn lên đầu giường, nâng mông của hắn cắm vào.

Thật là chịu không nổi.

Cho ngươi câu dẫn ta.

Chỗ tương tiếp của hai người khẩn trương mà bao bọc lấy hắn, như một vũng đầm lầy nhầy nhụa, chờ người sa vào, rút không ra. Giang Trừng thở hổn hển, bẻ đùi của hắn cắm càng sâu, đỉnh đến địa phương sâu nhất, khiến cho người này thở gấp liên tục, nơi mẫn cảm nhất đều hơi hơi run rẩy, cao trào, được hắn đưa đến tận mây xanh.

Đỏ sậm đồng tử mang theo hơi nước, mê mang ậm ừ từ chối hắn, ngón chân đáng yêu co rút, hai bắp đùi thành thật quấn lấy Giang Trừng, kéo hắn sát lại gần.

Giang Trừng thần sắc tàn nhẫn, thắt lưng kịch liệt luật động, đâm hết sức hung ác, hết lần này tới lần khác ở bên trong nghiền nát, xoay tròn, không ngừng cắm, rút.

Nóng bỏng mà đặc sệt tinh dịch bắn vào bên trong, đảo đầy miệng huyệt, lại bị lửa nóng gậy thịt không chút do dự cắm tràn ra ngoài, vách thịt được nó bôi trơn, nhễ nhại, trơn trượt chờ đợi người cầu ái.

Giang Trừng dừng lại, khẽ vuốt sống lưng hắn, khiến cho hắn rùng mình một cái, bên dưới chảy ra chất lỏng.

"Tiếp tục."

Không biết qua bao nhiêu lần, đợi Giang Trừng dứt khoát rút ra, Gintoki thần trí tan rã thở hổn hển, phía dưới lạnh lẽo nhễ nhại khiến hắn khó chịu, muốn khép hai chân lại...

Sau đó, Gintoki phát hiện có chuyện càng tồi tệ hơn xuất hiện, chuôi roi của Tử Điện, mạnh mẽ đi vào cơ thể hắn.

"A, A Trừng..."

Giang Trừng hôn hắn, liếm láp làm bờ môi hắn ướt nhẹp, ôn nhu nói: "Nó sẽ không làm tổn thương ngươi."

"..." Gintoki: Tử Điện này có độc!

Vì nó, Gin này cả đời cũng không phản công được a uy!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro