Phiên ngoại đặc biệt (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mạnh Dao còn chưa đi được mấy bước, tứ phương tám hướng bọn họ vây quanh một đám đệ tử của Ôn thị. Ôn Trục Lưu từ phía Bất Dạ Thiên bay đến, sắc mặt không được đẹp cho lắm, nhìn bọn họ lạnh lùng, "Là ai trong các ngươi làm ra chuyện này?"

Mặc dù là hỏi, nhưng ánh mắt của hắn rõ ràng quét về phía Katsura.

Bởi vì Mạnh Dao và Gintoki có chứng cứ ngoại phạm!

Gintoki lập tức đẩy Katsura lên đầu, "Đúng vậy! Là hắn! Tất cả mọi chuyện đều là một tay hắn bày ra, lừa gạt các ngươi cả! Gin này vô tội! Bắt hắn đi!"

"..." Katsura.

"..." Mọi người.

Ôn Trục Lưu hỏi: "Ngươi đã làm gì Tông chủ?"

Katsura lắc đầu, "Không phải ta!"

Là Huyền Nhất Lang làm! Hắn còn nhân từ cứu Ôn Nhược Hàn một mạng nữa kìa! Không cảm ơn thì thôi, còn tra hỏi hắn!

Ôn Trục Lưu cười lạnh, "Không nói nhiều với các ngươi nữa, Tông chủ xảy ra chuyện, các ngươi cũng không cần thiết sống làm gì."

Hoá đan thủ trong tay hắn xoay chuyển. Hiển nhiên hắn muốn bọn họ hôm nay không phế cũng phải tàn.

Mạnh Dao đáy lòng lạnh lẽo, vô thức siết chặt nắm tay.

Hắn... thế nhưng thất bại ở nơi này sao?

Gintoki nhìn chằm chằm Ôn Trục Lưu, nói đúng hơn là cánh tay có thể hoá nát kim đan kia của hắn.

Trận chiến đó hắn đến trễ một bước, chỉ nhận lại thi xác của hai người kia, nhưng kim đan của bọn họ đều đã vỡ nát.

Gintoki cười một tiếng, thấp đầu, huyết đồng tàn nhẫn.

Mạnh Dao dường như cảm nhận được gì đó, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, trong mấy chốc ngây ngẩn cả người, khí lạnh từ lòng bàn chân sọc lên tới não!

Ôn Trục Lưu chỉ chớp mắt cảm nhận được sát khí ngập trời, trước mắt đã bị một đôi huyết đồng máu tanh chồng chất chiếm sỡ hữu đại não, theo bản năng lùi lại, tung chưởng!

"Phanh!"

Mộc đao cùng chưởng khí va chạm khốc liệt, cạ ra ánh sáng lạnh!

Ôn Trục Lưu bị ép lùi lại mấy bước, kinh ngạc nhìn người trước mắt.

Nhưng không cho hắn thời gian để nghĩ nhiều, mộc đao lại một lần nữa bừa bãi chém xuống!

"Choang!"

Ôn Trục Lưu cũng đã rút kiếm đối kháng, chỉ nghe 'răng rắc' một tiếng, kiếm của hắn va chạm với mộc đao ngay lập tức nứt thành từng mảnh, vỡ vụn.

"..." Đám đệ tử xung quanh hít một ngụm khí lạnh, đồng loạt lấy bọn họ làm trung tâm lùi lại vài bước.

Nhìn Ôn Trục Lưu liên lục lùi lại, ngay cả hoá đan thủ cũng không có cơ hội thi triển, các đệ tử hai mặt nhìn nhau, một tên nói: "Hay... hay là chúng ta xông lên giúp hắn?"

Ôn đại nhân không hoàn thủ lại được, thì còn bọn hắn kia mà, đứng đằng xa trợ thủ!

Dường như đạt thành nhất trí, đám đệ tử lập tức tụ tập linh lực muốn yểm trợ!

Katsura rút kiếm.

Hắn bình thản điềm nhiên nói: "Đại tướng đã ở phía trước, tất nhiên phía sau hắn giao cho ta. Các ngươi——  đừng hòng cản trở hắn."

Đuôi tóc lất phất, ống tay áo sinh ra quý khí, một cái quét kiếm nhã nhặn.

Mạnh Dao cũng cầm lấy chuôi kiếm, kiên định cùng Katsura xông tới.

Linh lực vừa tụ lại tính đánh lên người Gintoki chuyển thành tự vệ đánh về phía bọn họ, chẳng mấy chốc bị Ngọc Lệ bên vành tai Katsura cản ở ngoài.

Katsura hiển nhiên không ra chiêu hiểm ác tàn nhẫn như Sakata Gintoki, thế nhưng đường kiếm sắc bén, đi đến đâu đều có người an tĩnh ngã xuống. 

Hắn có đủ can đảm cùng quả quyết, còn thập phần bình tĩnh.

Rất quý công tử.

Mạc danh, Mạnh Dao nhớ tới Lam Hi Thần.

Bên kia, Ôn Trục Lưu đã bị Gintoki chém cụt tay, ống tay áo rỗng tuếch, máu tươi không ngừng trào ra bên ngoài, vì mất máu quá nhiều mà lảo đảo khuỵu gối, quỳ trước người Sakata Gintoki.

"Đã từng có ai, quỳ xuống trước mặt ngươi?" Gintoki nhìn hắn, hỏi.

"Vô số."

"Vậy đã có người nào, ở trước mặt ngươi chửi ngươi là chó nhà họ Ôn chưa?" Gintoki hỏi tiếp.

"..." Ôn Trục Lưu.

"Đó là con mụ già hung dữ nào chứ gì? Ngươi có nhịn không nổi đánh ả ta không?"

"..." Ôn Trục Lưu.

Ôn Trục Lưu mặt trầm đen, nói: "Không đánh nữ nhân."

"Ồ, ngươi có cốt khí quá nhỉ? Không đánh đàn bà, chỉ thích đi diệt cả nhà người ta. Còn Gin này không có cái loại cốt khí chó má ấy đâu, ghét ai đều như thế này——"

Hắn vung nắm đấm, một đấm này khiến Ôn Trục Lưu văng ra hơn mười thước, răng rơi đầy đất, mồm hộc ra đều là máu tươi, rốt cuộc không đứng dậy nổi.

Xung quanh tiếng đao kiếm sớm đã không còn, tất cả đều lặng người chứng kiến, khiếp sợ.

Katsura mở miệng, hắn thoáng nhắm mắt nói: "Các ngươi đi theo loại chủ nhân gì, các ngươi chính là loại người ấy. Ôn thị như mặt trời giữa ban trưa, Ôn Nhược Hàn tính cách chước liệt kiệt ngạo, đã từng một thời cầm cờ đi trước, dẫn đầu tiên môn. Nhưng hiện tại... hắn đã không còn là người các ngươi nên đi theo, đúng sai các ngươi phải tự biết. Cùng huyền môn là địch, tận mắt nhìn thấy bao cảnh diệt môn thảm khốc, huynh đệ chiến hữu ngã xuống từng ngày. Cái các ngươi nhận được cuối cùng, chính là người người thoá mạ, đi ngược lại với chính đạo, là sát nghiệt cùng tội lỗi."

Katsura khoanh tay, nhìn bọn họ nói: "Kỳ Sơn Ôn thị các ngươi, mặc viêm dương liệt diễm áo bào, mỗi người đều tự phát ra ánh sáng chói mắt, không phải chỉ là ngọn đèn thuận theo chiều gió. Mặt trời Ôn thị sau này, phụ thuộc vào lựa chọn bây giờ của các ngươi cả."

...

Một lúc lâu sau đó.

Leng keng.

Có người bước lên phía trước, giao nộp kiếm cho Katsura.

Có người dẫn đầu, những đệ tử khác nhìn nhau, cuối cùng từng người nối đuôi nhau tiến lên giao nộp, gọi tắt là quy hàng.

Katsura gật đầu, vỗ tay nói: "Xếp thành hàng đi, trật tự!"

"..." Ôn Trục Lưu muốn nói chuyện ngăn cản, bị Gintoki đạp lên lồng ngực, lại hộc cả một ngụm máu đặc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro