Phiên ngoại: Khi Gin xuyên qua thế giới nguyên tác (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Độ Hồn nói cho hắn, hắn có thể tùy ý triệu hoán một người ở thế giới kia, miễn là người kia chấp nhận.

Gintoki hiện tại đang cùng hai cậu cháu Giang Trừng trên đường về Liên Hoa Ổ. Giang Trừng vẫn không quên người này cứu Ôn Ninh, mỗi lần nói chuyện với hắn đều dùng giọng điệu gay gắt, châm chọc móc họng, Gintoki cũng không vừa, nhiều lần làm Giang Trừng suýt tức chết.

"Ngươi, có thể triệu hoán Ôn Ninh đúng không? Cứu được hắn ta, chẳng lẽ cái này cũng làm không được?! Mau gọi hắn ra đây! Xem tình huống, xem chừng ngươi tu ma đạo còn vượt trội hơn cả Ngụy Vô Tiện. Đừng hòng gạt ta. Ngươi không làm thì đừng trách ta đánh ngươi hồn phi phách tán, ngươi sợ Tử Điện đúng không?! Hả?" Giang Trừng uy hiếp mười phần mà xoa xoa nhẫn trên ngón tay.

"..." Gintoki: Nói thật, Gin không ngờ có ngày Gin bị Tử Điện uy hiếp đến tính mạng! Đều là do A Trừng sai! Không cho Tử Điện nhận hắn là chủ! Giờ thì hay rồi!

Gintoki vẻ mặt bất đắc dĩ giơ hai ngón tay lên trời thề thốt: "Gin nói thật, ta tu ma đạo, nhưng đều là bị động! Ta bị động mà phải chấp nhận làm chủ của cái lệnh bài cũ kỹ, vô dụng này! Nói ra sợ ngươi không tin, ta cái gì cũng không biết! Kiến thức cơ bản cũng không biết! Một cọng lông của Ôn bảo ta cũng triệu hoán không ra! Nếu làm được, ta sớm đã bán hắn cho ngươi từ tám đời, đâu phải chịu khổ chịu nhục như thế này a!"

"..." Giang Trừng.

"..." Kim Lăng.

Gintoki thuận tay ném Độ Hồn vào lòng Giang Trừng, phẩy tay nói: "Đây, thứ này rất dễ sử dụng, ai cũng dùng được, giờ ta tặng nó cho ngươi. Hiện giờ Gin chỉ là người thường, chân yếu tay mềm, nhu nhược yếu đuối, thích ăn đồ ngọt, ta đói rồi."

"..." Giang Trừng.

"..." Kim Lăng.

—— Cái tên này!

Giang Trừng từ nhỏ sống với Ngụy Vô Tiện, vốn tưởng tên kia đã đủ làm người đau đầu, hiện tại hắn mới biết, so với cái thứ này, Ngụy Vô Tiện có thể xem như an phận thủ thường, ít nhất hắn còn lương tâm.

Không, dù có ghét bỏ hay căm thù Ngụy Vô Tiện tới mức nào, Giang Trừng vẫn biết tên kia là người có tình có nghĩa, trọng nghĩa khí, thích sính anh hùng. Còn tên này...

Vừa vào quán trọ, Gintoki đã ngồi xuống kêu: "Tiểu nhị, bày hết đồ ngon lên đây, hôm nay có đại gia trả." Gintoki chỉ chỉ Giang Trừng.

"..." Giang Trừng đầu đầy gân xanh, lần đầu tiên phát hiện bản thân tốt tính đến mức này, mấy ngày nay hắn học được cách ôn hòa (?), không, nếu so với trước kia thì có thể nói là ôn nhu như nước!

Kim Lăng làm chứng! Hắn thấy cữu cữu sắp bị tức hộc máu vài lần, nhưng ngạnh sinh sinh nuốt xuống!

Nếu trước kia hắn còn không tin hắn có mợ, thì hiện tại hắn tin!

Chưa từng có vị tiên tử nào làm được chuyện này! Bình thường đi xem mắt, chỉ cần nghe tiêu chuẩn của cữu cữu, cô nương nào cũng nản lòng, uể oải hoặc là khóc lóc chạy về!

Người này quá đáng sợ!

Rõ ràng không đạt được tiêu chuẩn nào, nhưng vô hình gạt bỏ mọi tiêu chuẩn!

Kim Lăng bị chinh phục.

Nhất là vừa rồi, lúc cữu cữu mắng hắn, người này mở miệng cản xuống! Khiến cữu cữu á khẩu không trả lời được!

Quá tuyệt a mợ!

Hóa ra cảm giác có mợ là như thế này sao?!

—— Ta chấp nhận rồi!

Kim Lăng ngồi xuống ghế, gật đầu nói với tiểu nhị: "Hắn nói đúng, ngươi làm theo đi. Cậu ta có tiền."

"..." Giang Trừng đầu càng đau.

Kim Lăng ngồi bên cạnh Gintoki, chống cằm hỏi hắn: "Cái kia, mợ này..."

'Phốc!'

Gintoki đang uống trà, sợ hãi phun ra đầy mặt Giang Trừng ngồi đối diện.

"..." Giang Trừng hít sâu một hơi: Nhịn...

—— Nhịn con mẹ nó!

Giang Trừng đứng phắt dậy, 'phanh' một cái đem cái bàn đánh ra một vết nứt.

Gintoki xua xua tay, kéo Giang Trừng ngồi xuống, nhìn về phía Kim Lăng nói: "Làm ơn, gọi ta là Gin đi, ngươi mà nói bậy... Nói như thế nào đây, cữu cữu ngươi ở thế giới kia mà biết được, nhất định không tha Gin! Hắn ghen thật đáng sợ, là cái đố phu."

'Phốc!'

Kim Lăng đang uống trà, nghe vậy nhịn không được phun đầy mặt Giang Trừng.

"..." Giang Trừng vừa mới lau mặt.

—— Các ngươi... Chết! Chắc! Rồi!

Gintoki nhanh nhẹn nắm lấy cổ áo Kim Lăng nhảy ra ngoài, quả nhiên cái bàn bị Giang Trừng vung roi chém nát.

"..." Tiểu nhị: Mời các ngươi nghĩ lại cảm giác của ta!

Cuối cùng vẫn là Gintoki cầu xin tha thứ mới làm nguôi cơn giận của Giang Trừng. Kỳ thực là do đồ ăn đã dọn lên, hắn đói bụng, quyết định nhường một bước để được no.

Kim Lăng gật đầu khen ngợi liên tục: Co được dãn được, mợ này, ta cướp định rồi!

Trên bàn ăn, Gintoki thuận tay gắp cho Giang Trừng một vài món hắn thích ăn, sau đó phát hiện Giang Trừng vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm chính mình, ánh mắt có chút phức tạp...

Không hiểu sao, Gintoki nhớ tới lời nhắc nhở của Tiện Tiện lúc rời đi.

"..." Gintoki sặc cơm: Mẹ nó Gin không phải cố ý câu dẫn ngươi! Làm ơn quên động tác vừa rồi đi!

Kim Lăng cười trộm.

Giang Trừng nhìn Gintoki bởi vì sặc cơm mà sắc mặt có chút ửng đỏ, bỗng nhiên cảm thấy người này... không tệ lắm.

... Giang Trừng ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ, giọng nói căng cứng: "Ăn đi, ta không để ý."

"..." Kim Lăng: Lỗ tai ngươi đỏ! Cữu cữu!!!

Gintoki cảm thấy không ổn, hắn sắp hồng hạnh xuất tường a uy! Ở đây quá nguy hiểm!

Không khí đọng lại.

Gintoki cười ha ha đánh trống lãng: "Gin mới tới nơi này, cái gì cũng không biết, A Lăng, ngươi kể Gin nghe xem."

Kim Lăng thuận theo ý hắn, rất phối hợp nói: "Không biết thế giới kia thế nào, nhưng hiện tại Tiên đốc là tiểu thúc của ta! Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao!"

—— Kim Lăng khoe khoang ý vị mười phần.

Gintoki phun tào: "Quả nhiên sao, A Dao đối với vị trí cao rất chấp nhất. Đại loại là do sinh thời quá lùn, uống sữa không có hiệu quả mà phải dùng cách đơn giản thô bạo nhất, đứng ở đỉnh."

"..." Kim Lăng.

"..." Giang Trừng.

—— Không ngờ còn có cách giải thích này...

Kim Lăng kinh ngạc hỏi: "Ngươi gọi tiểu thúc của ta là gì?! Ngươi và hắn rất thân sao?! Nói vậy ở thế giới kia, địa vị của ngươi nhất định không thấp! Là danh sĩ tiên môn như Hàm Quang Quân sao?!"

Gintoki nhai thịt, vẻ mặt lười nhác trả lời hắn: "Các ngươi cũng biết, thế giới kia ta họ Ôn, kỳ thực lúc ban đầu là được sư phụ, là phụ thân của Giang Trừng mang về, cùng Tiện Tiện cùng nhau nhận làm chính tông đệ tử, Tiện Tiện thì được nhận làm con nuôi. Trong Xạ Nhật, ta bị phái đi nằm vùng, sau đó, không cẩn thận, ta lên chức Ôn tông chủ."

"..." Giang Trừng.

"..." Kim Lăng.

Trong đầu bọn họ, một đàn ngựa chạy như bay mà qua.

—— Mẹ nó không cẩn thận lên chức Ôn tông chủ!!!

Giang Trừng vốn nghe được xuất thân của hắn là sư sinh ở Vân Mộng Giang thị, đang cải thiện cái nhìn về hắn thì nghe câu này, cơm cũng nuốt không trôi.

Cái gì gọi là không cẩn thận! Ôn Nhược Hàn chết rồi sao! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà 'không cẩn thận'?!

Gintoki sờ sờ mũi, "Gin này thật sự rất vô tội, ta chỉ bị Lam Hi Thần bắt đi nằm vùng, không cẩn thận lọt mắt xanh của Ôn Nhược Hàn, không cẩn thận nổi danh chiến trường, không cẩn thận lấy được lòng tin của Ôn Nhược Hàn quá mức, sau đó... không có sau đó, Gin cứ như vậy lên làm tông chủ a."

"..." Giang Trừng/Kim Lăng.

—— Đằng sau chữ không cẩn thận này, nhất định che giấu rất nhiều thứ!

Giang Trừng hờ hững hỏi: "Nói vậy, Ôn tông chủ, ngươi làm phản tiên môn?"

Gintoki không để ý thái độ bất hòa của hắn, sờ cằm nói: "Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, ta lúc đó giàu xụ, sống trong tài phú, không bị A Trừng quản thúc, cuộc sống như tiên. Nhưng Xạ Nhật cần một dấu chấm hết, mặc dù rất muốn mặc kệ, nhưng Gin này vẫn gánh hết trách nhiệm, thay mặt Ôn thị đứng ra cùng tiên gia đàm điều kiện. Bọn họ vốn bị ta đánh sợ... khụ khụ khụ, nói chung là tiên gia lúc đó phần thắng không nhiều, bị Ôn thị đè một đầu, năm lần bảy lượt phản kháng đều bị đánh lui. Ta lúc đó được Ôn Nhược Hàn nhận làm nghĩa tử, nhân lúc hắn bế quan tu luyện, cùng A Dao suy tính cách thâu tóm tiên môn, đẩy Ôn Nhược Hàn xuống... khụ khụ khụ, cuối cùng mọi chuyện phát triển rất thuận lợi. Ôn thị bị xử tội thích đáng, suy tàn, Ôn Nhược Hàn thân vong ngay ngày đại hôn, chết vừa nhục vừa lãng, Gin này được như mong muốn ngồi lên chủ vị, cùng A Dao cười thắng cuối cùng."

"..." Giang Trừng/Kim Lăng.

Giang Trừng có chút nghẹn, hắn không biết nên tức chỗ nào, đặc biệt là nhìn bộ dáng lười nhác, đúng tình hợp lý của tên này!

Giang Trừng nhíu mày, có một chỗ hắn có chút để ý, thuận miệng hỏi: "Ngày đại hôn?! Ôn Nhược Hàn ở thế giới của các ngươi nhìn trúng ai?"

"Khụ khụ khụ!" Gintoki bị nghẹn ngang cổ họng, ho sặc sụa.

Giang Trừng sắc mặt tối đen, nghiến răng nói: "Mẹ nó không phải là ngươi đi!!!"

"..." Kim Lăng cũng mắc nghẹn: Hảo cường!!! Mợ!!!

Giang Trừng hừ lạnh một tiếng, gác đũa xuống nói: "Ta đi nghỉ ngơi."

Hắn không muốn nghe nữa, cảm thấy nghe tiếp, hắn nhất định bị tức chết!

Có thể lấy được lòng tin của Ôn Nhược Hàn, khiến tu tiên giới nhường một bước... hừ, tài năng không nhỏ!

... Nhưng nếu vậy, Ôn thị không bị Kim gia bắt làm tù binh, Ngụy Vô Tiện không cần chống đối tiên môn cứu mấy chục mạng người của Ôn thị, Ôn Ninh không chết, không bị luyện hóa thành hung thi, không phát cuồng loạn cắn người... Vậy phải chăng bi kịch đó sẽ không xảy ra?

Giang Trừng cười nhạt, có chút đau thương.

Nếu thật vậy thì sao? Không có gì thay đổi, hắn nghe những lời đó để tự an ủi sao?! Tự liếm láp miệng vết thương?! Tự thấy đủ mà quên đi căm hận?!

Không có khả năng này.

Chỉ là...

Giang Trừng nhìn thoáng qua Kim Lăng, nhíu mày.

Như Lan, nhất định rất muốn nhìn thấy bọn họ.

Dù là ở một thế giới khác, nhưng đối với một đứa trẻ sinh ra liền mất đi phụ mẫu, dù có hắn che chở đến mức nào, chung quy vẫn không thể thay thế được thân sinh cha mẹ của hắn. Hắn nhất định vẫn khát vọng tình thương của bọn họ, nhân chi thường tình.

Ngay cả hắn, cũng nhịn không được cảm thấy được an ủi.

Tất nhiên, đó chỉ là đoán mà thôi, rất có thể vòng qua vòng lại, người nào chết vẫn phải chết. Không phải Ngụy Vô Tiện vẫn bước chân vào ma đạo sao?! Hắn vẫn chết, còn nhập vào xác Mạc Huyền Vũ.

Đợi Giang Trừng đi khuất, Kim Lăng rốt cuộc nhịn không được nhẹ giọng hỏi: "Gin, thế giới kia... ta có cha mẹ sao?"

Gintoki giật mình, sắc mặt lụi bại: Hóa ra không những sư tỷ không có, mà Kim Tử Hiên cũng không có!!!

Nhưng mà, vẫn là an ủi thằng nhóc này trước đã.

Gintoki sờ đầu hắn, cười nói: "Nếu ngươi không sợ bản thân quá yếu đuối, không dám đối mặt với phụ mẫu, Gin có thể cho ngươi gặp bọn họ. Dù là thế giới nào, bọn họ vẫn là bọn họ, giống như ta chưa bao giờ phủ định các ngươi là giả. Không phải tự an ủi, không phải mềm yếu, mà là dám mạnh mẽ đối mặt với mong muốn của mình, đừng như cữu cữu của ngươi. Hắn một câu cũng không dám hỏi."

Kim Lăng hai mắt sáng lên, "Thật sao?!"

Gintoki gật đầu, "Mỗi lần chỉ có thể gặp một người, ngươi muốn gặp ai trước?"

Kim Lăng do dự một hồi, đỏ mặt lí nhí nói: "Mặc dù muốn gặp mẫu thân nhất, nhưng ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, vẫn là phụ thân đi!"

Gintoki hăng hái gật đầu, triệu hoán: "Tử Kim! Mau hiện thân!"

... Không có ai.

Kim Lăng rút trừu khóe miệng: "Tên cha ta là Tử Hiên đi a uy!!!"

Gintoki bĩu môi, gán mà đọc đúng một lần, "Kim Tử Hiên! Chủ nhân ta kêu gọi ngươi! Mau 'gâu' một tiếng đi!"

—— "Triệu hoán, Kim Tử Hiên!"

"... Đang liên lạc."

"Người nhận từ chối nhận cuộc gọi này."

"..." Gintoki.

"..." Kim Lăng: Xuất hiện mới lạ đi!

"..." Giang Trừng đang núp gần đó.

—— Cái tên này!!!

Gintoki thương lượng: "Gặp mẫu thân ngươi trước đi A Lăng! Là nam nhân ngươi phải mạnh mẽ lên!"

"... Không! Ta đã nói là ta chưa chuẩn bị sẵn sàng! Mau! Ta muốn gặp phụ thân! Ngươi làm gì thì làm! Ta muốn gặp hắn!" Kim Lăng nhảy lên quát.

"..." Gintoki mắt cá chết.

Cuối cùng, Gintoki bại trận, đành đường cong cứu quốc.

"A Dao."

—— "Triệu hoán, Liễm Phương Tôn."

Thân ảnh của Kim Quang Dao dần dần xuất hiện, vẫn là kim bào Kim Tinh Tuyết Lãng, ấn đường điểm chu sa, ý cười như có như không, mặt như quan ngọc.

"Tiểu thúc!" Kim Lăng hô lên. Rõ ràng vẫn là tiểu thúc, nhưng vẫn có khác biệt rõ ràng! Hắn cũng không rõ khác nhau điểm nào, nhưng khác chính là khác!

Giang Trừng lại nhận ra rõ ràng, là khí thế.

Kim Quang Dao ở nơi này, dù đã thân ở địa vị cao, nhưng vẫn có thói quen thuận theo ý người khác, dùng miệng lưỡi lấy lòng người. Còn người này... nói thật, không hổ là Kim gia.

'Kim Quang Dao' vừa mới xuất hiện, nghe được Kim Lăng kêu gọi, cười nói: "Như Lan, đây là..."

Gintoki cắt lời: "A Dao?! Ngươi đang ở Kim thị sao?! Mau về nhờ Tử Kim nhận lời qua đây một chút! Nhi tử của hắn đang chờ, nói hắn đừng nhỏ mọn như vậy! Cẩn thận sư tỷ bỏ hắn!"

"... Ngươi đi mà nói!" Kim Quang Dao hắc tuyến.

Gintoki chọc chọc Kim Lăng. 

Kim Lăng hiểu ý, đáng thương nói: "Tiểu thúc, mặc dù ta biết ngươi không phải tiểu thúc của ta, nhưng ta vẫn muốn nhờ ngươi, ta muốn được gặp phụ thân một lần."

"..." Kim Quang Dao liếc thoáng qua vẻ mặt đắc ý của ai đó, bỗng nhiên cười nói: "Gintoki, ngươi ở đây... an phận sao?"

"..." Gintoki: Uy!

Kim Quang Dao như có điều chỉ mà nói: "Ngươi, cẩn thận chọc phải một cái khác, lúc đó Ôn thị không đón ngươi về, ngươi biết, ta và Giang Tông chủ có giao tình."

"..." Gintoki: Các ngươi không tin Gin chút nào sao a uy!!!

Uy hiếp xong, Kim Quang Dao thần thanh khí sảng lập tức cười đồng ý, trước khi chuẩn bị đi còn tặng cho Kim Lăng một miếng ngọc bội, không phải của Lan Lăng Kim thị, mà là của Kỳ Sơn Ôn thị, ngọc bội có màu đen tuyền, vô cùng sáng, mặt trên còn khắc hoa văn chìm nổi, hắc hồng đoàn phiến, nhìn vô cùng uy thế, nhất định là giá trị không nhỏ, hơn nữa còn tượng trưng cho thân phận của hắn. Nhưng Kim Quang Dao vẫn cảm thấy quá nhỏ mọn, hứa hẹn lần sau sẽ mang quà khác cho Kim Lăng, lần này thì trên người hắn chỉ có thứ này có giá trị.

Gintoki đứng một bên nhìn, chỉ vào cái mũ trên đầu hắn: "Nếu được thì tặng A Lăng cái mũ đi A Dao! Thứ này còn đính rất nhiều đá quý! Chịu khó lùn một chút, về nhà rồi lại cao ha! Tặng quà thì phải chân thành một chút mới được!"

... Kim Quang Dao vẻ mặt tươi cười tạt vào mặt hắn một ly nước trà. 

"..." Kim Lăng: Giờ thì ta biết khác chỗ nào.

Mà không, là do mợ quá thích đi tìm đường chết!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro