Chương 1. Hệ thống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang trừng cảm thấy mình rất xui xẻo rồi. sinh thời không gặp may đã đành lúc chết cũng không được an bình nữa.

Cả người nóng hổi toàn thân vô lực tứ chi cũng bũn rủn. Nếu không phải phải tin tưởng xác định mình đã chết rồi Giang Trừng cảm thấy mình đang phát sốt nữa.

- A  Trừng,... A Trừng... 

Bên tay mơ hồ có người kêu gọi hắn tên quen thuộc giọng nói là của ai nhớ không rõ cũng không muốn nhớ ra. Người lạ từng quen mà thôi.

Mơ màng ngủ thiếp đi Giang Trừng không biết Ngụy Anh ở bên tai hắn lặp lại không ngừng tên hắn không biết mệt .Giống như muốn xác định điều gì cũng giống như sợ hãi  điều gì.

( Ngươi có muốn làm lại từ đầu không ?)

( Không ) Giang _ phũ phàng _ Trừng.

Làm lại đồng lại trải qua một lần nữa. Ha hả. Điên sao.

(...) Lần này tới phiên đối phương trầm mặc người thường có nghịch tập cơ hội không phải là mừng như điên vội vàng mà đồng ý sau.
Vì sao lần này nó lại gặp phải một cái phong cách thanh kỳ kí chủ vậy nè.

Rõ ràng người này cả đời trôi qua không hề trôi chảy, đau khổ cả đời đến lúc chết mới chân chính buông tay tất cả. Được trọng tới cơ hội không phải vừa mừng vừa sợ chờ không kịp đáp ứng làm sao cứ như người này không hề dao động a .

Hệ thống đã ký khế uớc không có mười cũng có tám linh hồn nhưng lần đầu tiên gặp trường hợp như vậy .Rõ ràng đối quá khứ không vừa lòng nhưng cơ hội trước mắt lại sự việc phũ phàng từ chối.

Không phải là lạt mềm buộc chặt cũng không phải phải không dám thay đổi mà là không muốn thay đổi. Giang Trừng làm một thế hệ tông chủ hắn không phải hữu danh vô thực gối thêu hoa hắn là một tay trùng kiến Liên Hoa Ổ   Giang gia tông chủ Vân Mộng Giang Vãn Ngâm.

Hắn minh bạch trên thế gian này đã trả giá chưa chắc đã được đáp lại huống chi là không cho đi mà được nhận .Hắn không tin tưởng bầu trời rớt xuống bánh có nhân chuyện này. Đối với hệ thống càng là một chữ cũng không tin tưởng nó . Giang tông chủ khiến hệ thống không biết phải làm sao .

Đã kí khế ưc rồi trừ phi hắn cảm thấy hạnh phúc hệ thống mục tiêu nhiệm vụ hoàn thành giữa hai bên khế ứơc sẽ tự động biến mất nếu không hai bên sinh mạng....    Ha hả liền nối liền với nhau... cả đời đi .

Giang Trừng tuy không biết rõ tình huống này như thế nào nhưng thân là Giang gia gia chủ hắn như thế nào sẽ khiến người khác chiếm quyền chủ động đâu.
Cho dù thứ này không phải người cũng áp dụng được không phải sao.

Liên Hoa Ổ đã giao cho hắn đại đệ tử Giang Khinh , Kim Lăng đã trưởng thành một mình đảm đương một phía rồi. Trước khi chết cũng đã đem kim đan đào ra uỷ khác Giang Khinh trả nó cho Ngụy Vô Tiện rồi . Nợ đã trả rồi, một thân nhẹ nhàng.

Cuộc đời này đã không còn lưu luyến gì nữa rồi. Yên tâm nhắm mắt Giang Vãn Ngâm tuyệt không muốn lần nữa trải qua. Phụ thân bỏ qua, mẫu thân nghiên khắc, tỷ tỷ bất công, duy nhất nhìn thẳng thắn huynh đệ tốt cũng không còn. Làm  lại muốn nếm lại vị đắng chác của cuộc đời sau. Tuyệt không.

Hắn không có điên cũng không có chịu ngược khuynh hướng.

(...) Trầm mặc rất lâu sao hệ thống kiểm tra số liệu chính chủ mười lần xác định nhân gia thật lòng không muốn sống lại. Làm sao đây. Làm sao đây.

Bất kì người đời trước đau khổ nếu khiến họ hạnh phúc thì điểm sẽ rất cao. Bởi vậy hệ thống gặp được Giang Trừng thì gắp không chờ nổi định ra khế uớc nhưng vì sao hắn ký chủ  lại là cái vô dục vô cầu ký chủ chứ.

Lại không phải hòa thượng, không phải khổ hạnh cao tăng ngươi vì cái gì mà như thế .Làm ơn đi như vậy không có dục vọng sao sống vậy.

Không thấy hệ thống đáp lại Giang Trừng đem hệ thống làm lơ hoàn toàn bản thân tiếp tục ngủ  như chết. Ui , quên mất hắn đã chết rồi. Đã chết rồi mà ta . Thôi chuyện khác mặc kệ đi đã chết thì quên đi thôi.

Giang trừng không chỉ  mệt mỏi thể xác, tinh thần cũng vô dụng.
Ngủ tiếp đi. Đã mất rồi cái gì trách nhiệm, cái gì Ngụy người nào đó ném qua một bên đi .Hắn không quan tâm nữa.

Có việc thì để lại cho người sống đi hẳn một cái quỷ quản chi chuyện dương gian. Giang Trừng hạ quyết tâm không để ý tới cái thứ gọi là hệ thống. Cùng lắm thì hồn phi phách tán mà thôi.

Đến này đó hắn cũng không sợ chẳng lẽ lại sợ cái kẻ hèn một cái không dám quang minh chính đại xuất hiện trước mặt hắn thứ gì đó sao . Hệ thống cảm nhận được Giang Trừng  ý tưởng nên mới không dám thiếu suy nghĩ hành động.

Điện giật đối với nắm giữ tử điện mấy chục năm Giang Tông chủ sao có thể sợ bị điện giật chứ. Chết dưới tay hắn bởi tử điện mà từ, quỷ tu không có một ngàn  cũng có chín trăm tên .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro