Chap 1: Tái Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa một không gian tối đen không chút ánh sáng, có một nàng thiếu nữ nằm đó, đôi mi khẽ động đậy dần mở ra để lộ đôi đồng tử màu nâu sáng.

Nàng động đậy với ý muốn ngồi dậy thì một cơn đau nhức lan rộng khắp cơ thể khiến nàng nhăn mặt. Cơn đau khiến nàng dần tỉnh táo hơn và nàng hoang mang nhìn xung quanh.

Xung quanh chìm trong bóng đêm vô tận không có điểm dừng, mặc dù nàng hoang mang và cũng chút lo sợ nhưng Kiyoko vẫn cố gắng đứng dậy rồi bắt đầu đi theo một đường thẳng.

Kiyoko cứ đi mãi nhưng thứ mà nàng thấy được cũng chỉ là một màu đen, nàng mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, cúi xuống nhìn hai lòng bàn tay mình.

Nơi này thật lạnh lẽo làm sao, khiến cho nàng rất cô đơn. Không có một âm thanh nào ở đây cả, chỉ có tiếng nàng hét lên rồi vang vọng khắp không gian chốn này.

Bỗng nhiên một đốm sáng nhỏ xuất hiện đằng xa, khiến nàng vui mừng rồi nhanh chóng ngồi dậy chạy vừa phía nơi đó.

Tới nơi thứ đó lan rộng ra, và thứ ở trong đó khiến Kiyoko rất ngạc nhiên. Bởi ở trong đó là một đám tang đang được diễn ra và người đang nằm trong quan tài đó chính là xác của nàng.

Nàng bất động nhìn mọi thứ đang diễn ra trong làn ánh sáng đó, nàng mới ngộ ra là mình đã chết rồi và nàng bây giờ chỉ là một linh hồn vất vưởng đang ở nơi nào đó chứng kiến mọi chuyện đang diễn ra.

Kiyoko bước qua ánh sáng đó liền trở về lại dương giới, nàng nhìn về phía người anh trai, anh đang gục xuống ngồi gần đó, tay ôm chặt di ảnh của nàng làm nàng đau lòng muốn chết. Nàng bước nhanh về phía anh, ngồi cạnh anh và dựa đầu vào vai anh.

Satoru như cảm thấy gì đó đang ngồi bên cạnh mình, chút hơi lạnh rợn người khiến anh bất giác nhíu mày lại. Nhưng không hiểu sao anh lại nhìn xuống nhìn di ảnh rồi cười buồn.

'Kiyoko à có phải là em đang ở đây không. Em thật là ác quá đi, lại dám bỏ anh đi trước.'_anh thì thầm.

Nàng khóc, cảm giác tội lỗi dâng trào khắp tâm trí. Kiyoko muốn chạm vào anh nhưng cánh tay xuyên qua cơ thể của anh. Nàng mới nhớ ra hiện tại bản thân nàng chỉ là một linh hồn vất vưởng trên trần thế mà thôi.

Nàng lau nước mắt rồi nhìn xung quanh, ba mẹ nàng ngồi gần đó gương mặt vô cảm nhìn về phía quan tài rồi ngoảnh mặt đi nhìn nơi khác. Nàng cũng không có gì là buồn cả dù sao thì từ lúc nàng sinh ra chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm trọn vẹn từ phía cha mẹ, chỉ có người anh trai luôn âm thầm quan tâm và chăm sóc cho nàng, thay cha mẹ mà yêu thương nàng nhiều như thế.

Xa hơn một chút là có những người bạn học của nàng, nhưng cũng không hẳn là bạn bởi vì những người này luôn luôn bắt nạt cô mà giờ đây đang khóc lóc một cách đau khổ.

"Thật giả tạo làm sao, lúc mình còn sống thì đánh đập rồi hành hạ mình khiến mình đau đớn rồi giờ đây ngồi khóc"

Ngồi cách không xa chính là bạn thân của nàng, cô ấy bất chấp tất cả vì nàng mà đối đầu với nhóm bắt nạt, vì nàng mà bảo vệ khiến cho nàng rất hạnh phúc.

Đi đến rồi ngồi cạnh cô, nàng thấy Sayuri đang nhìn về phía quan tài khiến nàng cười khổ.

"Nha cậu cũng đừng buồn quá đó, sau này sống tốt với chăm sóc cho bản thân vào đó. À mà hiện giờ cậu đâu nghe được giọng mình đâu nhỉ?"

Nàng ngồi đó đợi cho đám tang kết thúc rồi bay theo Sayuri để về nhà.

'Không biết gia đình của Sayuri như thế nào nhỉ, mình chưa từng được nghe cậu ấy kể về gia đình của mình gì cả'

Khi đến nơi nàng thấy cô chần chừ mãi không chịu mở cửa khiến nàng rất khó hiểu và chỉ một lát sau thì nàng cũng hiệu ra mọi chuyện.

Sayuri mới mở cửa ra, một số chai rượu bia đang nằm lăn lóc trong nhà, tiến vào sâu hơn thì thấy một người đàn ông đang vừa xem ti vi vừa uống rượu.

"Mày về rồi à, tao hết rượu rồi mày mau đi mua rượu cho tao mau lên"_Gã đó liếc nhìn về phía Sayuri với gương mặt say mèm.

"Nhà hết tiền rồi không có tiền mua rượu cho ông đâu."

"Mày dám nói vậy với tao à, có tin tao đập chết mày luôn không?"

"Tại sao tôi lại không thể nói, ông nên nhớ rằng chính ông đã gián tiếp giết chết mẹ và anh trai tôi, khiến họ chết trong đau khổ."

"Mẹ nó mày ngông vừa phải thôi."_Gã tức giận gào rú lên, tay ném chai rượu rỗng trong tay về phía cô, cái chai trúng ngay đầu cô và vỡ toang, máu với mảnh thủy hòa lẫn với nhau nhưng cô không làm gì cả, dùng ánh mắt kinh tởm nhìn gã rồi bỏ lên phòng mặc kệ lời chửi rủa của gã.

Nàng ở bên cạnh thất kinh, lo lắng muốn chạm vào vết thương của Sayuri nhìn chỉ thấy bàn tay mình xuyên qua, nàng khóc rồi nhanh chóng bay theo Sayuri lên phòng.

Nàng nhìn Sayuri đang sơ cứu vết thương trên đầu của mình khiến nàng cảm thấy xót xa. Trên trường nàng rất ngưỡng mộ cô, cô là người bạn đầu tiên của nàng, cũng là người bạn đầu tiên sẵn sàng bảo vệ nàng rồi đánh nhau với người ta rồi bị kiểm điểm, cũng là một trong hai người khiến nàng cảm thấy được hạnh phúc. Nhưng giờ đây Kiyoko chỉ có thể trơ mắt nhìn Sayuri bị người cha bạo hành, khắp nơi trên cỡ thể toàn là những vết thương lớn nhỏ lẫn vết bầm tím.

"Đây là lý do tại sao cậu luôn mang áo dài tay phải không Sayuri? Bây giờ tớ thật vô dụng có phải không, cậu lúc nào cũng bảo vệ chăm sóc tớ, còn bây giờ tớ chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu như vậy thôi sao?"

Bỗng nhiên một hố đen xuất hiện và nó đang hút nàng vào bên trong.

"K-Khoan đã, ít nhất cũng cho tôi ở bên cạnh cậu ấy thêm một lúc nữa chứ"_sau đó, à không có sau đó nữa Kiyoko bị hút vào trong và hố đen đó biến mất.

"Kiyoko?"_Sayuri như cảm giác ai đó đang gọi tên mình rồi nhìn quanh phòng.

"Cậu đến thăm mình trước khi đi đây sao?"



Tại một nơi nào đó

"Aaaaaaaaaaaaaaaaa"_ Kiyoko từ trên cao rớt xuống và nàng tiếp đất bằng mông...

"Trời ơi đau quá trời ơi, may mình chết rồi nếu không mình cũng tan xương nát thịt rồi"_Nàng xoa xoa cái mông đáng thương của mình rồi ngồi dậy.

"Ủa mình lại trở về chỗ ban đầu nè, nhưng sao mãi không thấy có ai xuất hiện vậy nhỉ?"

"Giờ thì có rồi này"_ một giọng nói cất lên từ phía sau lưng nàng khiến nàng giật mình rồi quay lưng lại lùi xa.

"A-anh là ai. Đừng có đứng sau lưng người ta rồi bất ngờ cất tiếng chứ, đau tim lắm đó"

"Thôi nào ta xin lỗi~. Ta cũng đâu có ý nghĩ gì xấu xa đâu"

"Không đánh tự khai thì chắc chắn có mục đích gì đó, nói đi anh là ai?"

''Xin tự giới thiệu ta tên là Shokushi, là người cai quản dưới địa ngục, người ta thường gọi ta là Diêm Vương."

"..."

"Này sao ngươi cứ im lặng thế, nói gì đi chứ"

"À do ngài làm tôi bất ngờ quá, không ngờ lại được gặp Diêm Vương ngài đây khiến tôi lấy làm cảm kích."

"Sao ta có cảm giác ngươi đây có ác cảm với ta ấy nhỉ?"

"Chắc do ngài tưởng tượng đấy thôi chứ tôi làm gì có ác cảm với ông."

"..."

"..."

"Thế ngài không có gì để nói với tôi sao?"_Kiyoko nghiêng đầu nghi hoặc, tự nhiên có người từ đâu xuất hiện rồi nói mình là Diêm Vương khiến nàng hơi hoài nghi một chút. Nhưng khi nghe câu tiếp theo của gã khiến nàng muốn đập người trước mặt một phát mặc dù chuyện đó là bất khả thi.

"À suýt thì quên, ta muốn nói với ngươi là do chút sai sót trong lúc làm việc nên ta bất cẩn khiến ngươi lìa đời hơi sớm."

"...Ông nói thật?"

"Ừ thật đấy."

"...Mé nó cái ông Diêm Vương chết tiệt, ông nghĩ mạng sống của tôi là trò đùa hay gì mà ăn nói tỉnh bơ vậy hảaaaaaaaaa"_ Nàng gào thét khóc lóc trong lòng chứ không dám nói ra, lỡ người ta tức lên rồi cho nàng xuống địa ngục không cho luân hồi nữa thì sao, nàng chưa có ngu.

"Chà sao ngươi trong bình tĩnh vậy? Không tức điên lên đòi đánh mắng ta hả?"

"..."

"Thôi nào, để sửa chữa sai lầm của ta thì ta đây sẽ cho ngươi tới một thế giới mới như một món quà. Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ít khi ta tự đích thân làm mấy việc kiểu như vậy đấy.

Kiyoko nghe như vậy liền hai mắt sáng lên nhưng cũng nhanh chóng thể hiện được sự lưỡng lự trong ánh mắt của nàng, Shokushi như hiểu được gì đó liền cất tiếng.

"Ngươi đừng lo, những người mà ngươi yêu thương nhất sau này có một cuộc sống rất tốt. Đừng lưỡng lự vì đây chính là cơ hội cho ngươi được làm lại cuộc đời mới."

Nàng nghe được những lời nói đó liền yên lòng, bất giác trên khuôn mặt thanh tú ấy nở một cười nhẹ.

"Ý tốt của ngài khiến tôi rất cảm kích, cảm ơn ngài vì món quà đó."

Gã phất tay từ đằng sau lưng nàng xuất hiện một cánh cửa lớn màu đen, nàng kinh ngạc vì sự đồ sộ của chiếc cổng này.

"Ta sẽ cho ngươi tới một thế giới mà ngươi mong muốn nhất, còn nữa ta cũng dành tặng ngươi một vài món quà nhỏ coi như đền bù cho ngươi."

Nàng cúi đầu cảm ơn rồi nhanh chóng chạy về cánh cổng, một thế giới mới đang chờ đợi Kiyoko. Và không biết thứ đang chờ đợi Kiyoko tới là gì nhỉ, vì Kiyoko sẽ là người viết ra câu chuyện của riêng nàng.
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro