Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aiki ngủ đến khoảng bốn giờ chiều, sau bữa trà chiều vội vàng, cô sang phòng bên cạnh tìm Law.

Aiki: Ngày đêm đảo ngược là không nên, một khi việc lật đổ đất nước này được giải quyết, nhất định phải mua những sản phẩm chăm sóc da đắt tiền nhất để bù đắp.

Law nhìn thấy cô, bình tĩnh đếm từng ngày trên đầu ngón tay, nói: "Hết hôm nay, cô còn có hai ngày."

"Hai ngày? Hai ngày gì cơ?"

"Ngày thi dự kiến ​​ban đầu" Law "Còn hai ngày sẽ đến thời gian tập trung mà cô đã thỏa thuận với những người khác."

Không, làm gì còn kỳ thi nào khiến cô quan tâm vào thời điểm này nữa? Không phải đã nói là sẽ không tham gia nữa rồi sao?

"Thuyền trưởng, anh quá khắc nghiệt đi!" Aiki phồng má bất mãn "Anh cũng biết chuyện này khó khăn đến thế nào, nhưng chỉ cho tôi năm ngày! Trời ơi, nếu có thể làm được trong năm ngày ,tôi còn theo anh làm hải tặc làm gì, tôi đi xây dựng đất nước của riêng mình và trở thành nữ hoàng không phải tuyệt hơn à ?!"

Law khoanh tay bình tĩnh nói tiếp: " Tôi không ngại làm mọi thứ hồn loạn rồi bỏ đi."

"Còn tôi ngại!" Aiki gầm gừ với hàm răng cá mập lộ ra.

"Đau đầu quá, Thuyền trưởng," cô bĩu môi nhìn Lă một cách đau khổ, "Ít nhất hãy đợi cho đến khi siêu cấp trợ lý của tôi đến rồi hẳn rời đi. Anh ấy đang trên đường đến đây..."

"Cô đang ra lệnh cho tôi đó à?"

"Không dám!" Aiki lập tức quỳ xuống, ngồi xổm trên mặt đất vẽ một vòng tròn, lẩm bẩm nói: "Thuyền trưởng của người khác thật dũng cảm.Thất Vũ Hải cũng đánh, Chính phủ Thế giới cũng tuyên chiên. Ngày nào cũng được lên báo. Còn thuyền trưởng của tôi ..." Cô thương hại liếc nhìn Law, "Ô ô......."

Gân trên trán Law lại giật giật, ý là nói hắn không có dũng khí? Cái nhìn thương hại đó là ý gì đây?

"Thuyền trưởng!" Aiki lại ngấn nước mắt, đáng thương kéo chiếc quần đốm của Law.

Law âm thầm nghiến răng và cố gắng kiêng định một lần nữa.

Mười giây sau——

"Này! Đừng có giả vờ đáng thương!"

Aiki: QAQ

Sau khi giữ thêm mười giây nữa——

Law mím môi, khó chịu tránh ánh mắt của Aiki "Hôm nay tôi không có việc gì thì đừng có lãng phí thời gian."

Thuyền trưởng Trafalgar ngày nay vẫn đang thử thách giới hạn của tính cách khác xa của mình.

-----------------------------------------------

Đứng trên bức tường ngoài của cung điện, Aiki xúc động nói: "Nếu hai chúng ta không phải là hải tặc, lúc này chúng ta có thể hành động như những anh hùng công khai bước vào bằng cửa trước."

"Nhưng, so với việc trở thành một anh hùng công lý, tôi thực sự thích sự tự do khi trở thành một hải tặc hơn..."

"Thuyền trưởng, anh thật sự muốn khen ngợi tôi là hải tặc sao?"

Law: "Không, hy vọng cô có thể tự giác hơn với tư cách là một thuyền viên trong băng, Hãy ngoan ngoãn, vứt bỏ ý thức hải tặc của cô đi và đừng tìm việc cho tôi làm nữa. "

Aiki lè lưỡi: "Thuyền trưởng, đàn áp ở nơi làm việc là không nên. Tôi khuyên anh nên thử giáo dục động lực..."

Law: "..." Nếu còn tiếp tục tiếp tục khuyến khích tôi, cô có thể không lên được thiên đường đâu.

Hai người vừa nói vừa nhanh chóng bước vào trong cung điện và chẳng mấy chốc đã đến cung điện nơi Vua Nuchka XII đang ở.

Ngay khi xuất hiện, họ đã phải đối mặt với vệ binh của Nhà vua đang canh gác giơ súng lên cao.

Aiki bĩu môi nói: "Ngu Vương, ngươi là đang muốn thất hứa sao? Nếu không muốn sống tốt, vậy chúng ta cũng sẽ không quan tâm."

Sau đó, cô thậm chí không thèm nhìn lính canh, quay người muốn rời đi.

"Chờ một chút..." Vua Nuchka XII ngăn cô lại, dùng tay ấn xuống khẩu súng do đội trưởng đội cận vệ cầm rồi đi về phía Aiki. "Tz không bao giờ thất hứa,ta sẽ giữ lời. Chỉ cần thực sự có thể cứu ta, ta sẽ không bao giờ hối hận về những gì tôi đã hứa với cô."

"Nhanh gọn vậy đi!" Aiki quay lại giơ ngón tay cái lên với ông ta, đưa một tay lên vai Law "Việc đó giao việc đó cho thuyền trưởng của chúng tôi, Bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất thế giới!"

Law không thương tiếc đập tay cô xuống, giọng nói mượt mà: "Đừng có ra lệnh cho tôi."

"Ò" Aiki ngoan ngoãn rút tay lại đặt ngón tay lên cằm "Đây đâu phải là mệnh lệnh, mà là thỉnh cầu, đó là làm nũng. Lamd ơn đi mà , thuyền trưởng anh là người tuyệt vời nhất, please~ ~"

Trong hoàn cảnh như vậy, hai người này vẫn có thể thản như vậy, hành động làm nũng này trực tiếp khiến Nuchka XII và các cận vệ của hắn chết lặng.

"Ahem" Aiki hắng giọng đưa tình hình trở lại bình thường, "Tôi đã nghĩ rồi. Với chỉ số IQ của ông, thật khó để làm được điều gì lớn lao. Ông không cản trở chúng tôi là Ok rồi, Vì vậy, tôi sẽ nói thẳng, tôi chỉ có một yêu cầu, đó là trong khoảng thời gian tiếp theo, cho dù gia tộc Cuoco có xảy ra chuyện gì, ông cũng không được giúp đỡ họ. "

Nuchka XII sửng sốt: "Cô muốn ra tay chống lại gia đình Cuoco? Cả Cuoco Armstrong sao?"

"Có vấn đề gì không?" Aiki mỉm cười hỏi.

"Không, không có vấn đề gì cả." Nuchka XII im lặng lùi lại vài bước, dựa sát vào đội trưởng đội cận vệ, việc hai người này dám nói những lời như vậy chứng tỏ họ hoàn toàn tự tin vào thực lực của mình. Hắn ngu ngốc như vậy, cũng biết loại chuyện này đối với vương thất Nuqika sẽ không có hại "Yên tâm đi, chỉ cần ta có thể khỏi bệnh, ta sẽ không bị Cuco uy hiếp, đến lúc đó nhất định sẽ giúp ngươi!"

Aiki: "..." Được rồi, hoàn toàn không để ý tới lời cô vừa nói, Với chỉ số IQ này chắc chắn sẽ chỉ có thể là kẻ ăn hại.

Aiki xin miễn thứ cho kẻ bất tài. Trong phiên bản mới nhất của kế hoạch, vị vua không đủ IQ đã bị gạch bỏ, việc ông ta không làm gì chính là sự giúp đỡ lớn nhất rồi, còn việc cứu ông ta thì thuần túy là từ nhân đạo.

Sau khi đồng ý về những điều này, bước tiếp theo là phẫu thuật.

Nuchka XII chắc chắn là người lo lắng nhất có mặt.

Từ ngày sinh ra, hắn đã được định sẵn là nghiện thuốc phiện và bị gia tộc Cuoco kiểm soát cả đời, dù rất oán hận nhưng cũng không có đường thoát thân, ông nội và cha của ông ta đều biết rằng gia tộc Cuoco từ lâu đã có ý định cướp nước, Chỉ vì thần dân của đất nước này trung thành không phải với đất nước mà là với hoàng gia Nuchika, nên gia tộc Cuoco đã phải mất hơn một trăm năm để từ từ tìm ra tìm cách làm điều đó, khiến gia tộc họ gần như không thể sống sót.

Nếu người đàn ông trước mặt thực sự có thể giúp ông thoát khỏi sự kiểm soát nghiện thuốc phiện của gia tộc Cuoco, thì sự sỉ nhục kéo dài hàng thế kỷ của hoàng gia Nuqika cuối cùng cũng sẽ chấm dứt, chỉ khi đó đất nước mới có thể được giải phóng khỏi xiềng xích bệnh lý của gia tộc Cuoco.

"Vị bác sĩ nhỏ này, nếu ngươi có cần gì để giúp cho việc chữa bệnh của ta, ta sẽ dùng toàn bộ nỗ lực của cả nước tìm cho ngươi." Vua Nuchka XII lo lắng xoa xoa tay nhìn Law.

Law lắc đầu: "Không cần, cho ta một phòng cách âm là được."

Không, không cần? Nuchka XII lại ngơ ngác, lời nói của Law hoàn toàn đảo ngược sự hiểu biết của ông, dù sao ông ta cũng sắp phải làm phẫu thuật, ở đây ngay cả giường mổ cũng không có, chẳng lẽ... Ông nhìn vào ánh mắt của Law và Aiki trở nên nghi ngờ, cuối cùng đã có chút hy vọng rằng mình có thể gặp phải một kẻ lừa đảo.

"Vì chúng ta theo đuổi hiệu quả, nên chỉ có thể thực hiện những ca phẫu thuật độc đáo." Law vỗ tay cười tà ác.

Nuchka XII và Vệ binh Hoàng gia run rẩy: "...Thật đáng sợ. Người đàn ông này thực sự là bác sĩ sao?..."

Trước khi phẫu thuật, Law đã cảnh báo Aiki "Tuyệt -đối- không-được- nhìn -trộm!"

"Được rồi thuyền trưởng!"

Mặc dù cô cũng rất tò mò về việc làm thế nào để phẫu thuật mà không cần chuẩn bị gì cả, chắc là đẫm máu nên tốt nhất cô không nên tham gia vào.

Aiki ngoan ngoãn. ---Hai năm sau, Law cũng sử dụng giọng điệu tương tự ở Punk Hazard đưa ra lời cảnh báo tương tự cho bác sĩ của băng Mũ Rơm. Tuy nhiên, con tuần lộc nhỏ nào đó cũng là bác sĩ, cuối cùng không khỏi nhìn lén, sợ chết khiếp tại chỗ. Khi đó, Aiki mừng vì mình không trở thành con mèo bị giết bởi sự tò mò.

-----------------------------------------------

Sau khi cuộc phẫu thuật được hoàn thành thành công.

Cách Nuchka XII nhìn Law trở nên rất phức tạp, phức tạp đến mức Aiki có thể nhìn thấy sự phân bổ biểu đồ hình tròn từ mấy củ cà rốt của mình, đó là ba phần sợ hãi, ba phần ngưỡng mộ và bốn phần kinh hãi.

Aiki: Tốt lắm, tôi chỉ đang thắc mắc, chính xác thì điều gì đã xảy ra khiến học sinh biến đổi?

Bác sĩ phẫu thuật trưởng luôn lạnh lùng không quan tâm Nuchka XII nghĩ gì về mình.

Điều anh quan tâm bây giờ có lẽ là khi nào trò hề này kết thúc, thì quầng thâm dày đặc dưới mắt anh tích tụ do ngủ không ngon giấc mấy ngày qua sẽ mờ đi.

Không may, trước khi Aiki lên tàu, anh chưa bao giờ nghĩ rằng làm thuyền trưởng lại là một việc rắc rối như vậy.

...

Sự sắp xếp quan trọng nhất hôm nay chính là lần phẫu thuật này, thời gian để Law hoàn thành cuộc phẫu thuật ngắn hơn rất nhiều so với dự định của cô, sau khi phẫu thuật, họ thậm chí còn có thời gian rời khỏi cung điện và đi đến một nhà hàng bên ngoài để ăn tối.

Ăn tối xong, cô trở về khách sạn tắm rửa như thường lệ, trước khi đi ngủ, Aiki lại có một cuộc điện thoại khác với "siêu trợ lý" của mình. Cô lần lượt thuật lại những suy nghĩ và điều tra của mình cho người trong điện thoại, cô thực sự hy vọng người trong điện thoại có thể đến càng sớm càng tốt, không chỉ vì thời gian cô có thể ở lại hòn đảo này có hạn mà còn vì cô muốn gặp người đó trước khi rời Đảo Đầu Bếp.

——"Tôi chắc chắn không muốn làm rối tung tình hình và để lại toàn bộ mớ hỗn độn đó cho anh đâu!"

—— "Đã lâu không gặp, cuối cùng tô cũng đã được ra khơi như ý muốn. Là bạn bè, anh không phải nên trực tiếp tới chúc mừng tôi sao?"

——"Tôi đã tìm được một người thuyền trưởng tuyệt vời rất đáng tin cậy, cùng một nhóm cộng sự đáng yêu."

--"Cố vấn quân sự, xin hãy chỉ cho tôi biết tôi nên làm gì tiếp theo..."

Aiki nằm trên giường, thân mình chìm vào trong chăn bông mềm mại, đôi chân nhỏ nhấc lên hạ xuống, nghe điện thoại mỉm cười ấm áp.

Tưởng chừng như một đêm yên bình nhưng một cuộc khủng hoảng hỗn loạn đang ập đến.

Ngày hôm sau, gió đổi chiều đột ngột trên đảo Chef.

Aiki theo sát bước chân của Law, đi vòng quanh đường phố mà không khỏi rơi nước mắt, cô nhận ra sâu sắc ý nghĩa của việc "không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như bò".

Aiki: Mẹ, tên nhà vua ngu ngốc dám đào hố chôn cô!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro