Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều gì đã khiến thuyền trưởng Trafalgar get được trọng điểm trong lần đầu tiên cùng họ tham gia trong một cuộc trò chuyện vô ích như vậy vây?

Đôi mắt Aiki hướng về phía anh, cố gắng tìm ra manh mối nào đó trên khuôn mặt liệt của anh.

Law lúng túng né tránh, khiến Aiki bật cười. Thuyền trưởng của cô thực sự vụng về và đáng yêu.

Ferro là một xạ thủ khả năng ở mức trung bình, đặc điểm lớn nhất của anh ta là thân hình to lớn, nửa khuôn mặt phủ đầy những hình xăm lớn, thoạt nhìn rất hung dữ.

Aiki gãi tóc, xấu hổ nhìn Law, thấp giọng nói: "Nhưng thuyền trưởng, Ferro trông giống như một kẻ bắt nạt*. Sẽ rất bất tiện khi làm việc với anh ấy."

(: Ác bá; cườnghào; ác bá cường hào)

Đứng một mình với anh ta, hai người không có phong giống nhau, cô trông vô cùng nhỏ nhắn. ---Cảm giác như déjà vu một tên lưu manh bắt cóc một cô gái ngoan ngoãn.

Law: "..."

Cuối cùng là do sự phụ thuộc ở khuôn mặt? Được rồi, như vậy mới là Aiki.

Mọi người: Cảm thấy thế giới có ác cảm với họ QAQ~

Vậy là cuối cùng, ứng cử viên ra đường chính cùng Aiki đã được xác định : chính là kiếm sĩ Snow.

-----------------------------------------------

Đã đến ngày chính thức cập bến đảo.

Sáng sớm, một cô gái bước ra khỏi phòng đầu bếp, mặc một bộ váy lolita, tóc vàng hoe buộc hai bím, trang điểm màu hồng dâu ngọt ngào, trong tay còn cầm một chiếc ô ren nhỏ.

Thiếu nữ tóc vàng đến rồi đây! Mọi người nhìn thấy đều bị sốc, Nhãn cầu rớt xuống cằm tỏ vẻ khó tin.

"Chào buổi sáng mọi người." Giọng cô nhẹ nhàng ngọt ngào truyền thẳng vào tai .

Rất rất dễ thương! ! !

Trang phục hầu gái! Vạn tuế*! ! !

( 赛高 = saiko trong tiếng Nhật có nghĩa là thứ gì đó tốt nhất. Cái cao nhất/ Cái đẹp nhất/ Cái tốt nhất/ Cái tuyệt vời, cao nhất/ Đẹp nhất/ Tốt nhất, đắt nhất, tối cao, tuyệt vời, ...)

"Chào buổi sáng, chào buổi sáng!"

"Cô là ai?"

Trong số những lời chào lắp bắp có một giọng nói xa lạ.

Mọi người đồng loạt nhìn chủ nhân của giọng nói đó. Ồ, hóa ra là thuyền trưởng của họ,vậy không sao cả.

Law: Đây chắc chắn là một sự khiêu khích trần trụi

"Chào buổi sáng, thuyền trưởng" cô gái hơi nghiêng người về phía trước, nở một nụ cười ngọt ngào tao nhã "Đêm qua anh có một giấc mơ đẹp chứ?"

Lạc: "...Nói chuyện đàng hoàng."

Aiki và các thuyền viên khác: "..."

Người nên quay lại học lại khóa "Nghệ thuật nói chuyện" thực chất nên là thuyền trưởng phải không? Làm sao có thể cứu được... Trên đời này thực sự có một người đàn ông có thể từ chối chiếc váy nhỏ của Aiki.

"Cô định lên đảo như thế này à?" Law cau mày nhìn cô.

"Đúng a!" Aiki nắm lấy gấu váy của mình xoay một vòng "Thật ngọt ngào phải không! Nếu mặc như vậy, sẽ không ai nhìn ra tôi với lệnh truy nã."

"Siêu ngọt ngào~Ai-chan kawaiiii ~~~" Mọi người điên cuồng bắn ra những trái tim màu hồng.

Thuyền trưởng Trafalgar có một trái tim sắt đá, trong lý trí của anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Chưa kể hải quân có nhận ra cô hay không, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Aiki ăn mặc như thế này xuất hiện trên boong , anh đã không thể phục hồi tinh thần trong vài giây.

Aiki cảm thấy cô đã chuẩn bị rất đầy đủ , từ ngọn tóc đến gót chân: để phù hợp hơn với chiếc váy nhỏ đang mặc, hôm nay cô đã đặc biệt nhuộm tóc thành màu vàng, và toàn bộ phong cách trang điểm của cô đều rất ngọt ngào, dáng lông mày , màu môi đều được điều chỉnh cho phù hợp: "Nhìn màu này xem. Vì màu quá ngọt nên tôi chưa bao giờ có cơ hội sử dụng trước đây..." Aiki khoe màu son.

Law: Nó có đặc biệt à? Quên đi, anh hoàn toàn không nhìn ra màu gì... cả lớp trang điểm nữa, cô ấy vừa thay đổi kiểu tóc phải không? !Trông như một đứa lừa đảo! ! !

Vừa định nói cô cẩn thận quá mức rồi, như lại thấy đầu bếp nhỏ giơ một cánh tay lên trước mặt mình, trong ánh mắt khó hiểu, cô cởi sợ dây ren để trang trí buộc ở cánh tay, để lộ huy hiệu mặt cười hình trái tim màu đỏ bằng bạc bên dưới.

" Quan trọng nhất là cái này. Cứ tìm trái tim màu đỏ sẽ không bao bị lầm."

Cờ hải tặc và lolita, sự kết hợp thật độc đáo.

Law nuốt lời vào: "Tuỳ ."

Cô gái tóc vàng cúi đầu che miệng cười khúc khích.

Một lúc sau, Snow đã thay quần áo bình thường bước ra khỏi cabin.

Nhìn cậu mặc bộ quần áo thường ngày, đôi mắt Aiki sáng lên: áo gió đen và bốt cưỡi ngựa dài, lạnh lùng và hiên ngang, với đôi mắt khẳng định, vẻ ngoài bị phong ấn bởi bộ đồ một mảnh trái tim màu đỏ cuối cùng cũng được giải phóng.

"Snow, cậu đến rồi~" Aiki chào .

"Vâng." Câu trả lời của kiếm sĩ nhỏ vẫn ngắn gọn hơn bao giờ hết, cậu lặng lẽ bước đến đứng đằng sau Aiki.

Law liếc nhìn hai người họ có vẻ thản nhiên, sau đó nhanh chóng quay đi, nhìn từng người trên boong tàu rồi nói với giọng trầm.

"Mọi người, chuẩn bị xong chưa? Lên đảo !"

"Ồhhhhhh--!"

Một dải rừng rộng lớn ngăn cách phía trước và phía sau hòn đảo, một bên sáng và một bên tối.

Sau khi đổ bộ xuống đảo, Aiki và kiếm sĩ áo đen cùng nhau đi bộ và chào tạm biệt mọi người: "Vậy chúng tôi đi trước nhé. Nếu có chuyện gì hãy liên lạc cho tôi nhé."

Law nói "Ừ", "Chúng ta không vội, có thể ở lại thêm vài ngày nữa."

Aiki gật đầu "Được."

Kiếm sĩ nhỏ lặng lẽ đi phía sau cô, luôn cách cô một bước chân, nhẹ nhàng gật đầu với Law, sau đó cùng Aiki dọc theo con đường ngoằn ngoèo hướng vào rừng.

-----------------------------------------------

Một bên.

Đối với hải tặc, những khu vực vô luật pháp như đường phố tối tăm là sân khấu tuyệt vời nhất của chúng.

Mặc dù băng Heart không phải là một nhóm cướp biển tàn bạo theo kiểu truyền thống sẽ đốt, giết người, cướp của và phạm đủ loại tội ác, nhưng bằng cách treo lên cờ cướp biển, gen phiêu lưu và cướp bóc đã được ghi vào xương của họ.

Đầu bếp nhỏ là một con chim bồ câu hiền lành, kể từ khi cô lên tàu, các thủy thủ đoàn của Heart đã vô thức kiềm chế lại hành động của mình, sợ đi quá xa sẽ hù dọa đầu bếp nhỏ.

Bây giờ cô đầu bếp đã tạm thời rời đi, cuối cùng họ cũng có thể vui vẻ mà không phải lo lắng gì.

Mặt khác.

Aiki và Snow đang một chiều trò chuyện.

Nguyên nhân chính là do vị kiếm sĩ này tính tình còn nhàm chán hơn cả Law, Aiki thì nói, Snow thì nghe, một khi đã quen rồi sẽ trở nên hòa hợp.

Phải chăng tất cả các kiếm sĩ đều có bản chất lạnh lùng? Hay là những kiếm sĩ cô gặp chỉ ngẫu nhiên là những người thờ ơ và lạnh lùng? ——Nhưng dù sao đi nữa thì họ đều rất ngầu. Cô thích kiếm sĩ nhất (nhấn mạnh: chỉ những người đẹp trai). Điều đó không liên quan gì đến tính cách của cô .

Cô có thể tùy tiện liệt kê một loạt kiếm sĩ nổi tiếng trong thời đại hải tặc, chẳng hạn như Mihawk Kiếm sĩ mạnh nhất thế giới, Hoàng Tử Hải Tặc Cavendish, v.v. Sở dĩ hai người trên được liệt kê là vì hai người này lần lượt đều có sức mạnh và ngoại hình lý tưởng về kiếm sĩ trong Aiki.

" Mà nè, Snow anh có hâm mộ hay yêu thích vị kiếm sĩ nào không?" Aiki cố gắng tạo chủ đề. "Tôi thì thích nhiều lắm á. Tất nhiên, người tôi thích nhất là Roronoa Zoro, kiếm sĩ tam kiếm của băng Mũ Rơm. Còn anh?"

"Thuyền trưởng." Snow không chút do dự trả lời.

"..." Nói như thế nào đây nhỉ? Thuyền trưởng tuy rằng cũng là kiếm dĩ, nhưng Snow nè , xin anh hãy kiềm cái sự tán dương của anh về Law một chút đi ,muốn trở thành kiếm sĩ lừng danh , thuyền trưởng phải cố gắng nhiều nữa cơ.

Aiki im lặng thay đổi chủ đề cô cố gắng nói về điều gì đó thường ngày hơn, chẳng hạn như, " Snow, tên của anh có phải từ tuyết không?「SNOW」ấy "

Snow gật đầu, hiếm khi chủ động nói: "Ngày tôi sinh ra, trong thị trấn tuyết rơi dày đặc. Từ cửa sổ bệnh viện nhìn ra, bầu trời trắng xóa, cho nên mẹ mới đặt cho tôi cái tên này."

"Hừmmmm" Thì ra là như vậy "Mẹ của Snow hẳn là một người phụ nữ rất thanh lịch và nghệ thuật."

Snow lại gật đầu, với nụ cười trong đôi mắt điềm tĩnh.

Aiki ngay lập tức bị ấn tượng bởi cái nhìn này, với Snow, mẹ anh có lẽ là phần mềm yếu nhất trong trái tim anh.

"Tôi tò mò tại sao Snow lại chọn làm hải tặc vậy?" Cô nói thêm "Đối với những người bình thường, họ thường chọn đứng về phía hải quân chính nghĩa không phải à? Nếu anh trở thành hải tặc, mẹ anh sẽ lo lắng phải không? Dù sao làm hải tặc là làm người xấu , có thể hôm nay còn sống nhưng ngày mai thì chưa chắc À, câu hỏi này có vẻ hơi thô lỗ, nếu cậu cảm thấy không muốn trả lời thì không trả lời cũng không sao."

"Không có gì là không thể nói" Snow nhẹ lắc đầu, "Thuyền trưởng đã cứu mẹ tôi, tôi muốn báo đáp anh ấy nên đã gia nhập băng và cùng thuyền trưởng ra khơi."

"Là vậy à..." Một bí mật như vậy, Aiki không có chút gì gọi là kinh ngạc, vì đó chính là mà Law sẽ làm.

Aiki nghĩ so với việc cô tự tiến cử mình lên tàu thì mọi người trong băng hẳn đều có một câu chuyện với thuyền trưởng Law. Chính vì có một người lãnh đạo như vậy nên linh hồn của băng Heart mới cô đọng lại thành mối liên kết vô tận giữa những trái tim đỏ.

-----------------------------------------------

Xuyên qua khu rừng, thế giới bên kia là thiên đường hạnh phúc của thú cưng ,đường phố tràn ngập thú có lông.

Pet Town, có một nguyên tắc nhất định phải tuân theo ở thị trấn này: phải có tấm lòng yêu thương thú cưng và mọi hành vi làm hại thú cưng đều tuyệt đối không được phép.

Một khi vi phạm điểm mấu chốt này, ngoài sự trừng phạt tàn khốc, người ta sẽ bị đày đến "Kuragai" và không bao giờ được vào vùng đất của đại lộ nữa.

Khi còn là một cô gái, Aiki tất nhiên là rất nữ tính cô vô cùng yêu thích những con vật lông bông đáng yêu này.

Bởi vì chiếc lolita đang mặc không tiện ngồi xổm nên cô chỉ biết cúi người tiếc nuối ngắm nhìn những "bóng mèo" uể oải nằm thành quả bóng dưới những luống hoa trên phố.

Một, hai, ba, bốn... đen, trắng, cam, đủ màu cả. Ôi chúa ơi, quả bóng quá khổ đó trông giống như "quả bóng chó".

"Trời ơi, chữa lành quá..." Muốn trộm đi! Chết tiệt, Polar Tang là một chiếc tàu ngầm, nếu không thì cô đã muốn bắt cóc một vài đứa dễ thương từ Thị trấn Thú cưng và giữ chúng lại. Aiki rất oán hận, mặc dù gấu trắng to lớn cũng rất đáng yêu, nhưng Bepo vẫn là một người tộc mink, một thuyền viên và là đồng đội.

Thú cưng là một khái niệm rất chủ quan. Trong cộng đồng có người hâm mộ mèo và người hâm mộ chó. Tất nhiên, cũng có những người yêu thích thằn lằn, rắn và các động vật da lạnh khác. Ngay cả một con hổ lớn vẫn muốn làm thú cưng.

Thú cưng lý tưởng trong tâm trí Aiki phải có kích thước nhỏ hơn, tốt nhất là có thể nằm trong lòng bàn tay, tính cách mềm mỏng, bám víu và nghe lời, quan trọng hơn, là thú cưng thì không được phép nói!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro