Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aiki đã tỉnh táo về việc thay đổi số phận của Ace chỉ bằng một vài lời nói của chính mình chỉ đơn giản là mộng tưởng.

Nhưng Luffy thì khác, cậu ấy có khí chất của nhân vật chính, lại có ý chí mạnh mẽ, là người sau mỗi lần thất bại lại càng dũng cảm hơn. Những lời cô đã tiết lộ, dù cho chỉ nhớ được một chút, cũng có thể chuyển hóa thành lợi thế trên chiến trường, cuối cùng dẫn dắt chiến tranh sang một hướng mới.

—— Hy vọng vậy.

Aiki đã suy sụp rồi, lúc này Luffy đã choáng váng, cậu ta hoàn toàn đắm chìm trong sự hối hận vì "không thể cứu được bạn bè của mình". Lời nói của cô có thể không đi vào tâm trí cậu ta một chút nào. Luffy là người sẽ không nhớ mọi thứ.

Chữ "giao phó" quá nặng nề.

Cứu Ace là một nhiệm vụ bắt buộc đối với Luffy.

"Mình đã làm tất cả những gì có thể. Dù cái kết có tệ đến đâu thì đó cũng sẽ chỉ là một bi kịch khác, phần còn lại hãy để Luffy lo. Điều phải lo lắng bây giờ chính là bản thân và Law." -Aiki, bị Kuma đánh bay đi về một nơi không xác định, vui mừng nghĩ thầm.

Không biết Kuma đã chọn điểm đến nào cho cô? Cuối cùng cô cũng không thể đến được cánh cửa của Tân Thế Giới mà bị Kuma tát bay đi, sẽ ra sao nếu phải quay trở lại Thị trấn Melissa - Đảo Vanilla.

Làm ơn, nếu cô thực sự không muốn quay lại đó đâu, cô sẽ không thể ra ngoài được nữa, dù đôi cánh của cô có mạnh mẽ đến đâu cũng vô dụng! Đứa trẻ dù có lớn đến mấy cũng vẫn sợ bị người lớn đánh đòn.

-----------------------------------------------

Khoảng một giờ trước.

Đội do Law dẫn đầu đã quay trở lại Polar Tnag an toàn sau đó tăng tốc và lặn thành công khỏi 20GR, thoát ra khỏi Quần đảo Sabaody thành công.

"Thuyền trưởng, điểm đến tiếp theo là Đảo Người Cá phải không?" Bepo, một hoa tiêu, hỏi Law để xin chỉ thị.

Law đè nén sự lo lắng trong lòng, duỗi khớp ngón tay, gõ gõ liên tục lên mặt bàn chỉ huy, tâm trạng không tốt không thể giải thích được, lồng ngực nặng trĩu, tựa như thiếu một mảnh "Cắt đuôi hải quân trước, phần còn lại quyết định sau ." .

"Rõ đội trưởng." Bepo nhận lệnh đi xuống.

Hải quân không ngừng đuổi theo, tàu ngầm chỉ có thể tiếp tục lặn sâu để tránh súng đạn, thân tàu rung chuyển dữ dội, nhịp điệu gõ lên mặt bàn của Law càng lúc càng nhanh, điều này thể hiện sự cáu kỉnh trong nội tâm của hắn lúc này.

Bây giờ hắn đang cảm thấy rất không vui.

"Bùm..." Tầng nước rung chuyển dữ dội, chiếc tàu ngầm màu vàng lăn lộn lên xuống, cho dù ở tầng nước sâu cũng có thể cảm nhận được ảnh hưởng của vụ nổ vô cùng bá đạo này.

"Chuyện gì xảy ra?" Những thuyền viên khác tụ tập trong phòng chỉ huy đều bị rung chuyển mạnh mẽ làm cho khó có thể đứng vững.

"Tác động lớn như vậy, toàn bộ hòn đảo đều rung chuyển." Lance ngồi đối diện với Law, lông mày nhíu lại, vẻ mặt đờ đẫn, "Cậu nghĩ sao?"

Đương nhiên, còn cách nào khác ngoài dùng mắt mình để nhìn. Law liếc một cái, lạnh lùng nói: "Bây giờ, có lẽ còn quá sớm để đến thế giới mới."

Lance: "Thật không may, tôi cũng cảm thấy như vậy."

Hai người đàn ông bất ngờ đạt đến mức độ cùng chung một suy nghĩ trong cuộc truy đuổi ở Sabaody.

Tức là: Quá yếu, họ vẫn còn quá yếu, dù thành công thoát được nhưng tư thế chiến đấu của họ vẫn quá lúng túng khi đối mặt với những Pacifista .

Nếu đó không phải là sức mạnh của Thất Vũ Hải kia thì họ có thể tồn tại được bao lâu trước người thật.

Họ ngầm nhìn nhau rồi chán ghét quay mặt đi, Law thản nhiên hỏi: "Aiki đâu?"

"Aiki đang ở trong phòng, cô ấy nói có việc quan trọng phải làm, chúng ta không được phép làm phiền con bé."

Law cau mày.

"Chưa từng ra ngoài ?" Lance hỏi.

"Đúng vậy. Chúng tôi tận mắt nhìn thấy cô ấy về phòng, cũng chưa bao giờ thấy cô ấy đi ra."

"Aiki thực sự rất tuyệt vời. Cô ấy đã sắp xếp mọi thứ từ trước."

"..." Law đột nhiên đập bàn đứng dậy, sắc mặt nặng nề rời khỏi phòng chỉ huy.

Lance theo sát phía sau.

"Làm sao vậy?" Những người khác nhìn nhau, khó hiểu.

Lance quay người lại, ân cần nói thêm với họ: "Theo sự hiểu biết của mấy người, việc con bé Aiki không xuất hiện vào lúc này có bình thường không?"

Mọi người theo bản năng lắc đầu: "Không bình thường..."

"!!!"

Ý gi đây? ! Vậy có nghĩa là Aiki bây giờ...What, không!

Nhất thời, mọi người đều sốc đến mức suýt rớt hàm: Aiki là một kẻ nói!

............

Đứng trong phòng Aiki, những đường gân trên trán Law lần lượt nổi lên, sắc mặt đen tối đến mức mực chảy ra.

Lance đi theo hắn ta, vẫy tay để giải tán năng lượng đen xung quanh Law.

Tâm trạng của anh cũng kích động không kém Law, nhưng anh không muốn thể hiện quá rõ ràng nên mạnh mẽ kìm nén.

Dù biết Aiki không phải là em gái mình nhưng trong lòng vẫn luôn coi Aiki như em gái nên anh không có thiện cảm với Law, một tên đàn ông hôi hám có suy nghĩ rõ ràng về cô.

Trong phòng tự nhiên trống rỗng, người phản ứng được càng ngày càng nhiều, sau khi tràn vào, trong phòng đột nhiên trở nên đông đúc.

Phòng của một cô gái...

Đây là lần đầu tiên bước vào thế giới huyền bí dành riêng cho con gái, nhiều người không khỏi cảm thấy hưng phấn.

Law nhìn sang với ánh mắt sắc bén.

Cảm thấy... luồng sát khí đang dâng lên.

Mọi người không còn cách nào khác đành phải lui về phía cửa, kéo khung cửa nhìn vào trong.

Đúng như mong đợi đối với một người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng, việc sắp xếp phòng rất theo phong cách của Aiki, mọi thứ đều được cất giữ một cách ngăn nắp.

Law và Lance tinh mắt nhận thấy hai lá thư được đặt riêng biệt trên bàn.

「」

「Gửi Lance-nii」

Thư gửi thuyền trưởng Law / thư gửi anh trai Lance

Ánh mắt ta chạm nhau, hai người đồng thời nhìn thấy sự giễu cợt trong mắt đối phương.

Chó không thể chê mèo lắm lông, thân phận của bọn họ đã được đầu bếp nhỏ sắp xếp rõ ràng.

"Con nhóc này..." Law ép ra những lời này qua kẽ răng.

Lance liếc nhìn Law, cầm bức thư viết tay do Aiki viết lên rồi quay người không nói một lời rời đi .

.........

Aiki có một số linh cảm rằng cô có thể không kịp thời thể thực hiện chuyến đi. --Có lẽ đây là bàn tay vàng mà ông trời ban tặng cho cô để bù đắp, linh cảm siêu mạnh của cô chưa bao giờ sai.

Đối mặt với linh cảm bất an mạnh mẽ như vậy, cô kiên quyết vào đảo duổi theo băng Mũ Rơm. Đây là quyết định cố ý đầu tiên của cô sau khi khôi phục trí nhớ.

"Biết rằng không thể làm được nhưng vẫn làm."

Aiki đã cân nhắc và đặc biệt để lại hai bức thư này trước khi kịp quay trở về tàu .

Điều không ngờ tới là sở dĩ cô không đuổi kịp được Heart đang thuận buồm xuôi gió chính là vì nó! èBị bàn tay tàn nhẫn của Kuma tát đi!

May mắn thay, cô đẫ để lại thư tay, nếu không cô đã thực sự không từ mà biệt.

Mà cô thì không phải là một kẻ cặn bã như vậy.

Tất nhiên, điều Aiki không bao giờ ngờ tới là bức thư tay mà cô để lại không những không mang lại sự an ủi nào mà thậm chí còn trở thành nguyên nhân gây ra bất đồng lớn giữa hai người đàn ông.

"Con nhóc Aiki này..." Sau khi đọc thư, Law nghiến răng nặn ra vài chữ, dùng ngón tay dài bóp nát chiếc phong bì màu trắng.

Lúc này trong lòng hắn tràn ngập tức giận không có chỗ trút: Bình thường do hắn quá nuông chiều cô, đó là lý do tại sao không có thuyền trưởng nhưng Aiki lại đưa ra quyết định như vậy mà không được phép.

Bản chất của đầu bếp nhỏ là ăn cứng không ăn mềm...

"Thuyền trưởng?" Nhìn thấy Law sắc mặt tối sầm, trên người lửa giận tỏa ra tựa hồ muốn nổ tung toàn bộ khoang thuyền, Shachi và Penguin bất an đứng lên "Aiki... Trong thư nói gì vậy?"

"Phanh!" Mạch máu trên trán Law nổi lên, hai mắt như phun ra lửa, "Thông báo cho Bepo định vị lại hòn đảo phụ cận, dùng tốc độ tối đa tới đó."

Shachi và Penguin ngập ngừng nói, đội trưởng lần này thực sự tức giận ..... là kiểu tức giận hiếm có, hai người bất lực nhìn nhau và quay lại tìm Bebo.

"Quay lại, quay lại Sabaody." Lance, người đã rời đi, lại xuất hiện và đứng trước mặt họ.

"Không thể." Law ánh mắt xuyên thấu anh như một thanh kiếm sắc bén, hắn đè nén cơn tức giận, lạnh lùng cự tuyệt Lance, "Anh biết tình huống hiện tại ở đảo Sabaody như thế nào rồi, chúng ta lúc này không thể quay lại."

"Cậu cũng biết hiện tại Sabaody không an toàn?!" Lance nhịn không được tiến lên nắm lấy cổ áo Law, "Dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải quay lại Sabaody tìm Aiki!"

"..." Law bình tĩnh hất tay ra , đối mặt với anh với vẻ mặt nghiêm túc "Dù thế nào đi nữa, đó là lựa chọn của chính Aiki. Tôi không thể đặt sự an toàn của toàn bộ con tàu vào nguy hiểm chỉ vì cô ấy ."

"..." Lance bình tĩnh lại.

Anh không nói, Law cũng không nói, những người khác càng không dám nói.

Chiếc tàu ngầm chìm vào im lặng trong giây lát.

Im lặng hồi lâu, Lance lên tiếng.

"Thuyền trưởng Trafalgar," anh gọi Law "Tôi nghĩ sự hợp tác giữa chúng ta lúc này nên dừng lại."

Law: "..."

"Tôi không quan tâm kế hoạch tiếp theo của cậu là gì" Anh tiếp tục "Không may là tôi có việc quan trọng hơn phải làm ngay bây giờ."

Law: "..."

Con ngươi màu xám đen của Law co lại, vẻ mặt nghiêm túc.

"Vì Aiki? Anh \ thực sự muốn đi đến mức này?" Mặc dù câu hỏi được đặt ra, nhưng giọng điệu của hắn là câu khẳng định.

Lance bình tĩnh liếc hắn một cái: "Là thuyền trưởng, cậu có vị trí của mình, tôi có thể hiểu được, xin hãy tha thứ cho tôi, tôi sẽ không thay đổi ý định."

"Kể từ hôm nay, Aiki sẽ là nguyên tắc đầu tiên trong mọi hành động của tôi."

" Vì cậu cũng có những mối quan tâm của riêng mình nên sự hợp tác của chúng ta chỉ có thể dừng lại ở đây. Tiếp theo, tôi sẽ tiếp quản cuộc sống của Aiki."

Nói xong, mặc kệ Law phản ứng thế nào, cũng không để ý tới, anh xoay người rời đi.

Penguin kéo vạt áo của Shachi, hai người trao đổi ánh mắt: Mạnh mẽ tuyên bố chủ quyền.....Người mới đúng là trâu.

Nhưng tại sao thuyền trưởng không phản bác! ? Thuyền trưởng, anh định nhượng bộ à?

"Đứng lại!" Giọng nói của Law lạnh lùng vang lên.

Bước chân của Lance loạng choạng.

Giây tiếp theo, Law xuất hiện trước mặt anh.

"Có ý gì?" Law nửa nheo mắt, trong mắt tràn đầy cảnh cáo "Aiki là thuyền viên của tôi, đương nhiên tôi sẽ có trách nhiệm đưa cô ấy về. Rút lại lời nói của anh ngay" lời nói ra đầy đe dọa.

"Tôi không nói đùa." Lance không hề sợ hãi, thậm chí còn lặp lại lần nữa "Tôi sẽ chịu trách nhiệm tìm kiếm Aiki, tôi sẽ không bao giờ quay lại đây, và con bé cũng sẽ không bao giờ làm hải tặc nữa!"

Bất chấp ánh mắt trừng trừng của Law, anh chậm rãi tiếp tục "Tôi sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ cuộc sống cũng như tương lai của Aiki."

"!!!" Tuyên chiến trực diện! ---Trong bầu không khí căng thẳng vẫn còn một nhóm người đang im lặng ăn dưa.

Thuyền trưởng, cố lên! Mọi người trong băng lo lắng nhìn, âm thầm cổ vũ cho Law.

Law cười giận dữ, nắm chặt thanh đao dài trong tay, khịt mũi lạnh lùng, "Tại sao ?"

Lance nói từng chữ một: "Vì Aiki là em gái của tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro