Chương 31 : Tấn Công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cây nhà lều khổng lồ đầy đặn cao chót vót có các hoa văn khác nhau được chạm khắc ở mặt trên và mặt dưới của mỗi cây và được cắt tỉa nhân tạo hướng lên trên để tạo thêm không gian. Năm cây bị chặt xuyên qua tạo thành một pháo đài cây khổng lồ, lớp vỏ bên ngoài được đào cẩn thận ra trông giống như cây thường xuân. Ngoài cửa, hai con sư tử đá khổng lồ hung dữ dường như đang gầm lên, hàm răng bóng loáng.

Nơi ở của đảo chủ không nằm trong thành phố mà quay lưng ra biển, phía trước là những con đường thương mại trải dài khắp đảo.

Ace kéo Sirhe lao thẳng về phía bờ biển. Đối với người ngoài, nó giống như một quả cầu lửa lơ lửng trong đám đông. Người dân trên đảo hét lên sợ hãi tự động tránh đường, gây ra một sự náo động khá lớn.

"Đây là nơi này sao?"

Ace, người không hề tỏ ra mệt mỏi trông rất tự nhiên, đặt Sirhe xuống, người đã kéo chạy đi, thở hổn hển.

"Ha, ha... chờ... chờ đã, để tôi, nghỉ chút... ha..." Sirhe nằm sấp xuống đất xoa bụng.

Thật là điên rồ! Anh ta thực sự chạy nhanh hơn trong mười phút một quãng đường mà người khác phải mất một giờ đi xe đạp.

Đặt một tay lên trán để che nắng, Ace đứng trên mặt đất nhìn lên ngôi nhà trên cây khổng lồ tưởng chừng như đang ở trên mây thốt lên: "To quá đi , tuyệt ghê!"

"Ha..." Sirhe bình tĩnh lại nhịp thở, quỳ gối đứng dậy nói: "Đương nhiên rồi, những cái cây này đã hàng trăm năm tuổi. Vốn dĩ trên đảo còn sót lại rất nhiều cây khổng lồ như vậy. Sau khi Wesen trở thành người đứng đầu, hắn ra lệnh cho thuộc hạ chặt hạ , bởi vì hắn nói chỉ có đảo chủ mới là người duy nhất đủ cao quý để sử dụng chúng."

"Wesen...?" Ace hỏi sau khi nghe thấy cái tên xa lạ.

"...Những tên cướp đã chiếm giữ hòn đảo này lúc đầu, và cũng là chủ sở hữu hiện tại của hòn đảo, cũng là những người... ra lệnh xử tử cha tôi." Sirhe cúi đầu nói.

Ace chớp mắt khi đối mặt với ngôi nhà trên cây, vuốt thẳng mũ nói: "Đi thôi!"

"Chờ chút...anh muốn xông vào thật à" Sirhe ngạc nhiên nói.

"Tất nhiên ." Ace tỏ vẻ mặt như "Sao cậu hỏi nhiều thế?"

"Đừng có đùa! Đi như vậy chẳng khác nào nộp mạng! Tuyệt đối không có thành công!" Sirhe đứng trước mặt Ace hưng phấn nói.

"Nhưng..."

Ace vòng tay qua vai Sirhe mỉm cười dịu dàng nói: "Không thử sao biết được."

Nói xong, cậu đẩy Sirhe sang một bên một mình đi đến ngôi nhà trên cây của chủ đảo.

Mình có muốn thử không?...

Nắm đấm của cậu buông ra rồi lại siết chặt, Sirhe nghiến răng đi theo Ace.

Mình muốn thử!

...

Cánh cửa sắt trường tồn bị đá bay, những nắm lửa bay ầm ầm cuốn lên đám lính gác canh cửa vào vũng sấm sét mà suốt 20 năm qua không ai dám xâm phạm. Bóng dáng hai thiếu niên được bao bọc trong ngọn lửa nhảy múa cuồn cuộn, họ tiến về phía trước một cách bình tĩnh, chậm rãi. Mỗi bước đi đều khiến Weisen, người an nhàn mấy năm nay sợ hãi.

Kẻ đột nhập đội mũ cam một tay phát ra lửa, khuôn mặt tuấn tú toát ra vẻ tự tin của một thiếu niên ngông cuồng trẻ tuổi.

"Người bên trong, nghe đây! Tôi đến đây để cướp!!"

Thật kiêu ngạo! !

Binh lính của thành chủ tụ tập chưa được bao lâu liền đột nhiên nghẹt thở, lần lượt cười khinh thường, một người đứng đầu thậm chí còn trực tiếp hét lên: "Đúng là thằng ngốc, lại quỳ các ông mày đây mấy cái, nếu mấy ông đây có tâm tình tốt liền thả ngươi đi!"!"

"Ha ha ha ha."

Ace ngừng cười, trong lòng bàn tay đột nhiên tập trung xuất hiện một quả cầu lửa, chỉ cần một cái búng tay, người vừa nói đã bị bao vây bởi những quả cầu lửa giận dữ.

Thân hình người đàn ông vặn vẹo kêu gào trong ngọn lửa, xung quanh mọi người quan sát dường như đều cảm nhận được cơn đau từ cơ thể hắn xuyên qua cơ thể mình. Nhìn thấy ngọn lửa tắt dần và toàn thân người đàn ông đã cháy đen, một nhóm lính canh sợ hãi rút lui.

Những têni lính linh tinh đóng quân trong sân chính của hòn đảo đều là những tên cướp trước đây. Bọn hắn dựa vào số lượng mới trở nên bá đạo như vậy, cho dù hơn 20 năm trước gặp phải phản kháng, bọn hắn cũng là đối phó một đám người bình thường, làm sao có may mắn gặp được một người có năng lực sống.

Khi gặp phải chênh lệch thực lực rất lớn, họ chỉ có thể rụt rè rút lui với vũ khí trong tay.

Chỉ bằng một cái búng tay, ngọn lửa trong sân đột nhiên lan rộng, cuốn hút mọi thứ trong tầm mắt và trở nên không thể ngăn cản. Ace sắc mặt lạnh lùng nói: "Còn có ai có ý kiến gì không?"

Những người thua cuộc nhìn nhau đồng loạt lắc đầu.

Tình huống bên ngoài khiến đảo chủ không dám ngồi nhìn nữa, hắn cởi chiếc áo choàng lộng lẫy sang trọng, để lộ con dao ngắn và khẩu súng lục bên trong. Nghiêng về phía trước nhảy trực tiếp từ mái cây. Cùng lúc đó, các chuông báo động kết nối với nhau trên đảo Imaba đột nhiên vang lên, dưới tiếng động cực lớn xuyên thấu trời đất, toàn bộ hòn đảo dường như đang rung chuyển.

"Kẻ thù tấn công! Cảnh báo cấp 1!!"

Ngọn lửa xuyên không, cuộn vào với sức nóng rực rỡ, những lưỡi lửa như rồng bay lên trời bao quanh toàn bộ dinh thự của chủ đảo, không ai có thể ra vào.

Bị bao vây bởi hỏa lực dày đặc, Ace và Wesen đối mặt trực diện với nhau bằng nắm đấm!

Tiếng bước chân gọn gàng từ xa đến gần, lực lượng hỗ trợ mạnh mẽ hơn mạnh mẽ xuyên qua ngọn lửa để tấn công. Đây là đội cận vệ tư nhân mà Wesen đã đào tạo trong nhiều năm, họ đều là một nhóm tội phạm hoặc cướp biển hung ác.

Tiếng súng lần lượt vang lên, và Wesen, người hoàn toàn tránh được cuộc giao tranh với Ace, trực tiếp tấn công vào cơ thể Ace.

Vào thời khắc mấu chốt, phía sau lại vang lên một loạt tiếng súng, khoảnh khắc tiếp theo, một cảnh tượng khiến cả địch lẫn ta đều choáng váng xuất hiện trước mặt mọi người!

Tất cả những viên đạn lẽ ra đang hướng tới Ace đều bị chặn lại giữa chừng! ! Chỉ có thể nhìn thấy những mảnh vỡ rải rác trên mặt đất.

"Quên tôi rồi sao"

Sirhe giơ một khẩu súng đen khổng lồ bằng cả hai tay, chiếc hộp dưới chân chứng tỏ cậu ta vừa lắp ráp nó ngay lập tức. Và khẩu súng màu đen với ánh sáng vàng chảy đó thậm chí còn không có ống ngắm!

Đứng vững vàng phía sau Ace, Sirhe chỉ vào mình kiêu ngạo nói:

"Tôi là xạ thủ mạnh hơn mấy ngươi vạn lần!"

Trong chốc lát, những người bảo vệ riêng của Wesen, những người không thể chịu đựng được việc bị thằng nhóc khiêu khích, cau mày quay vũ khí nhắm vào Sirhe, kẻ đã khơi dậy lòng thù hận.

Ace, được bao quanh bởi ánh lửa, nhìn đống đổ nát trên mặt đất khen ngợi Sirhe: "Cậu..."

Vẫy tay ngăn cản Ace nói tiếp, Sirhe bước tới, quay lưng về phía cậu, thề: "Đừng nói những điều vô nghĩa, tôi ở sau lưng anh!!"

Chớp mắt, Ace kéo vành mũ lên, quay lại làm động tác xúc phạm Wesen, người đang nhìn cậu chằm chằm, cười lớn và nói: "Vậy thì giao cho cậu! Cộng sự!!"

Wesen nghiến răng, sau đó rút dao ra và ra lệnh cho lính canh xung quanh Ace và Sirhe: "Bắn! Giết chúng!!"

Sau khi nhận được lệnh, lính canh nhanh chóng giảm bớt đội hình bao vây nhanh chóng giương súng.

Ace và Sirhe đã hoàn toàn cảnh giác và sẵn sàng, mồ hôi trên cơ thể họ ngay lập tức bị nhiệt độ xung quanh bốc hơi.

"Bắn."

"Rầm!"

Tiếng súng còn chưa vang lên, một giọng nam trong trẻo có chút trẻ con át đi giọng nói của Wesen, kèm theo tiếng gầm yếu ớt ở phía sau.

Mọi người theo tiếng động nhìn lên trời, ngơ ngác, lúc này toàn bộ biệt thự của chủ đảo đều bị bao phủ bởi tầng mây đen, trong tia chớp, một bóng người mảnh khảnh mơ hồ đứng trên thân cây cao dường như đang mơ hồ dễ thấy.

"Mau, đứng thành đội hình!!"

"Bùm!!"

Lưỡi kiếm sấm sét đã tích tụ trong một thời gian dài ngay lập tức bị đập vỡ bằng toàn bộ sức mạnh của nó, ngọn roi ánh sáng màu xanh chói lóa đánh trúng những người hộ tống đang cầm súng, nhưng nó không ảnh hưởng đến Ace và Sirhe.

"so1anumsaeforthianumander."

Trước khi để những người bảo vệ không bị sét đánh có thời gian vui mừng, một chàng trai trưởng thành giọng trầm khác xuất hiện trên ngọn cây phía bên kia. Người đàn ông mặc áo khoác trắng mỉm cười và vẫy tay chào họ.

Những dây leo màu xanh với những bông hoa nhỏ nhanh mọc dày đặc bao phủ toàn bộ mặt đất, thân cây mảnh khảnh quấn quanh cơ thể con người, bất cứ ai chạm vào cây đều cảm thấy yếu ớt và đau bụng dữ dội.

"Ace-san!!"

Thứ xuất hiện lần này là tiếng gọi lanh lảnh của một cô gái.

Cô gái mặc váy ngắn màu trắng chạy qua những người bị thương trên mặt đất, khuôn mặt gầy gò và nhợt nhạt hơi đỏ bừng vì chạy.

"Đến lượt cậu! Ace!"

Hai người đứng phía trên thi triển chiêu cuối nhảy xuống cạnh cô gái ,đồng thanh nói với tư cách là người bảo vệ.

Ace mỉm cười, nghiêng đầu né đòn đánh lén của Wesen và tấn công bằng toàn lực.

Dù an nhàn trong những năm gần đây nhưng Wesen không phải là kẻ yếu. Hắn ta thành thạo chiến đấu hơn Ace trẻ tuổi, mỗi chiêu thức đều âm hiểm và hung ác, tấn công vào mọi điểm yếu.

Cô gái cuối lên xuất hiện tiếng về những điểm yếu, sơ hở khiến mọi người chú ý.

"Ace! Hàm trên, bắp chân trái, vai trái..."

Thiếu niên trẻ gật đầu, tấn công với một lực cực mạnh sau đó tình thế nhanh chóng lật ngược. Wesen bị thương chỉ bằng một chiêu, buộc phải rút lui!

"Cuối cùng!! Mũi!"

Cùng lúc với giọng nói của cô gái vừa tuôn ra, nắm đấm rực lửa mang theo hơi thở nóng bỏng với tốc độ cực nhanh đập vào mũi Wesen, hắn rên rỉ nặng nề va vào nhà trên cây, gãy vài cành cây.

"Kết thúc rồi..."

Ace thu nắm đấm lại, hít một hơi thật sâu, quay người cười nói: "Tiểu Viễn, Andre và Einstein cũng ở đây à."

"Bạn học Ace, cậu không sao chứ?" Tiểu Viễn bước tới, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới cơ thể Ace.

"Yên tâm, tôi không có bị thương." Ace vỗ đầu Tiểu Viễn an ủi.

Andre nhặt một lọ thuốc thả xuống, dây leo trên mặt đất nhanh chóng co lại, biến thành hạt giống. Sau đó, anh ta vỗ Einstein đang không vui nói: "Tôi nghe nói chỗ đảo chủ xảy ra chuyện, biết chắc thế nào cũng liên qua đến cậu mà."

Ace nhéo vành mũ, lè lưỡi tinh nghịch: "Đúng vậy."

Sirhe vẫn đứng bên cạnh không nói nên lời, Ace vỗ đầu cậu, kéo lại nói: "Đây là Sirhe, từ nay trở đi sẽ là đồng đội của chúng ta!"

"Hah!?"

"Hở!?"

Không chỉ Andre và Einstein mà cả chính Sirhe cũng bị sốc.

Tiểu Viễn đứng ở Ace bên cạnh vỗ tay vang vọng: "Hoan nghênh, hoan nghênh."

"Tôi nói này Tiểu Viễn!! Cô quá chiều chuộng thằng nhóc này rồi đó! Vừa nãy cậu ta còn tự đặt mình vào nguy hiểm! Sau đó lại đột nhiên lại nói chúng ta có thêm đồng đội... quá phản khoa học!!" Einstein dậm chân, Andre gật đầu, về mặt hành động liều lĩnh của Ace thực sự không thể quen được.

"Đợi đã, tôi trở thành đồng đội của anh hồi nào!" Sirhe hét lên phía sau cậu.

Ngay lúc một số người đang hỗn loạn cãi cọ thì một nhóm người khác lao vào. Khác với đoàn hộ tống của đảo chủ trước đó, họ mặc đồng phục màu nâu tượng trưng cho đảo Imaba , cầm súng trường cũ. Trong số đó, người đàn ông có huân chương tiến lên một bước, khuôn mặt lạnh lùng thô ráp có những vết sẹo gớm ghiếc do bị dao đâm.

"Cậu là ai!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro