Chương 36: Ba tuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời lặn xuống tan chảy vàng, những đám mây hoàng hôn hòa vào nhau.

Mặt trời đang lặn về hướng tây, màu vàng mờ của nó tô thêm màu vàng cho vạn vật.Lênh đênh trên biển bình minh và hoàng hôn là những khung cảnh vô cùng quý giá, đặc biệt là trên tuyến Garnd Line, hầu như ngày nào cũng có thể nhìn thấy những khung cảnh khác nhau, không ai trên vùng biển này sẵn lòng bỏ lỡ nó, và băng hải tặc Ace cũng vậy.

Mặc dù chủ đề hơi...

"Mặt trời này thực sự trông giống như lòng đỏ trứng..." Ace cau mày sờ cằm, nghiêm túc nói.

"...Cậu nghiên cứu lâu như vậy, rốt cuộc chỉ đưa ra được cái kết luận này à?" Einstein nói.

"Đúng..."

"Theo tôi thấy giống màu màu mỡ người hơn." Andre đặt lọ thuốc trong tay xuống rồi đi theo.

"Im đi mồm đi tên bác sĩ! Thật kinh tởm khi nói một điều như vậy với cái phong cảnh lãng mạn này!" Einstein thản nhiên ném con cá Ace bắt được vào mặt Andre.

"... Đường biển và bầu trời, nhìn từ đây, cả thế giới dường như chỉ còn lại mặt trời. Thật cô đơn." Sirhe dài giọng nói, với giọng điệu rất lãng mạn và buồn bã. Einstein vừa định khen cậu ta thì cậu ta lại nói tiếp: " Nó thực sự trông giống như một chữ thập, như thể nó bị súng bắn hạ."

" Mấy người có thể thôi bộc lộ hết thuộc tính của mình cùng một lúc khi nói được không? !!!" Einstein thở dài: "Cảnh đẹp như vậy là quà tặng của thiên nhiên. Mặt trời lúc này đang ở góc thấp nhất trong ngày, tia nắng cắt xuyên qua bầu không khí dày đặc nhất trong ngày, chỉ có ánh sáng màu đỏ cam có bước sóng dài hơn trong tia nắng mặt trời mới có thể xuyên qua bầu khí quyển và được con người nhìn thấy..."

"..." Anh còn có gan đi nói người khác!

Ace vừa cười vừa cầm cần câu, Andre và Sirhe mỗi người nhặt một con cá ném vào mặt Einstein.

Lúc này Tiêu Viễn đẩy cửa đi ra ngoài, liền nhìn thấy mấy người ném cá cho nhau, boong tàu đầy nước, nồng nặc mùi cá.

"Phập!"

Một con dao bếp đâm sâu vào tấm gỗ và cắm thẳng vào giữa ba người đang quậy phá. Einstein thậm chí còn chưa đặt con cá đang ngọ nguậy trên tay xuống.

"Mấy ngươi..." Tiểu Viễn cầm con dao làm bếp bĩu môi: "Mấy ngươi cư nhiên chơi đùa với con cá mà Ace-san vất vả mới bắt được..."

Lưỡi dao sắc bén của con dao làm bếp tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng cam kỳ lạ dưới ánh hoàng hôn, cả ba người cùng nhau nuốt nước bọt. Nhanh chóng đứng dậy nhặt con cá bị ném trên sàn lên, Andre mỉm cười nói: "Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi sẽ vớt chúng ngay. Mỗi con cũng không thiếu, hahaha."

"Có gì ăn không? Tôi đói..." Ace sờ bụng, quay sang Tiểu Viễn.

"Ace-san muốn ăn gì?" Tiêu Viễn lập tức thu hồi dao làm bếp, lấy tạp dề lau tay.

"...Hmm." Ace nhìn hoàng hôn với vẻ mặt chảy nước miếng.

Anh bạn à, chắc cậu không muốn ăn nắng đâu phải không? Miệng Einstein giật giật.

"Mặt trời? Trứng mặt trời(seach thì thấy trứng rán long đào ấy)? Nhưng tốt hơn là nên ăn vào buổi sáng." Tiểu Viễn ngay lập tức đoán ra món ăn giống nhất.

"Ừm , vậy ngày mai ăn." Ace gật đầu, hài lòng đặt cần câu xuống, đứng dậy vươn vai.

"Vậy tối nay chúng ta ăn cá đi." Tiêu Viễn trong đầu nghĩ ra công thức, cúi người nhặt con cá mà đám người Andre đã gói lên.

Ace đi tới trước mặt Tiểu Viễn, cầm giỏ cá, tươi cười nói: "Nó nặng lắm, để tôi cầm cho."

"Ừm." Cô gái mềm mại đỏ mặt gật đầu.

Andre quay lưng lại và ngáp dài, ngạc nhiên kêu lên, kéo Ace lại nói: "Nhìn kìa!! Nó đang thở ra lửa!! Con cá voi đó!!"

Mọi người lập tức quay lại khi nghe thấy lời nói đó và nhìn thấy con cá voi lưng gù nhô lên khỏi mặt biển, hơi thở của nó thực chất là một quả cầu lửa.

"Có khi nào nó cũng ăn trái Mera Mera như Ace không?" Sirhe kêu lên.

"Không thể nào! Năng lực của trái ác quỷ không thể lặp lại!!" Andre phản bác.

"Vậy kia thì sao? Một con cá có siêu năng lực à!" Ace bước lên cột buồm, hưng phấn nhìn xung quanh, nếu bây giờ không phải là vịt cạn, chắc chắn cậu ta đã nhảy xuống biển bắt cá.

"Đợi đã, tôi sẽ bắt nó , mổ xẻ nó!" Đôi mắt Andre sáng lên màu xanh lục khi anh cởi cúc quần áo.

"Đó là hơi thở của cá voi."

Nhiều người lập tức quay lại nhìn Einstein, người duy nhất không tới gần, với vẻ bối rối.

"Đó không phải là ngọn lửa, đó chỉ là sương nước do cá voi phun ra, dưới sự khúc xạ của mặt trời lặn, nó chuyển sang màu đỏ cam. Trông giống như ngọn lửa, nhưng thực chất là sương nước." Là một hoa tiêu, hắn đã từng nhìn thấy những tình huống tương tự.

"Nó không bị bỏng sao? Đẹp thật đấy..." Ace ngưỡng mộ.

"Tch, cậu cho rằng con cá ngu ngốc đó giống cậu sao?" Einstein phàn nàn.

"Einstein, đừng bắt nạt Ace!" Tiêu Viễn lập tức trừng mắt nhìn sang.

"...Đệt."

Khi một số người bị thu hút bởi hơi thở hiếm hoi của cá voi, một bài hát hay đột nhiên vang lên, nhẹ nhàng du dương như tiếng chim chích, khiến nhiều người trên thuyền không khỏi nghi ngờ và say mê trong âm nhạc.

"Huh!?"

Tiếng hát vừa dứt, Tiểu Viễn chợt tỉnh lại, phát hiện mình đang giẫm trên mặt nước, chỉ cần nhích nhẹ bước chân, cô có thể nhìn thấy những vòng gợn sóng lan ra, nhưng cô không hề chìm mà đứng vững trên mặt nước.

"Ace-san...?"

Không phản hồi.

" Einstein? Anh Andre? Sirhe?"

Vẫn không có ai đáp lại.

Tiểu Viễn một mình đi trên mặt nước biển, đi bao lâu cũng chỉ nhìn thấy cảnh tượng tương tự.

Không có mặt trời, không có mặt trăng, thậm chí không có mây trên bầu trời.

Chỉ có chính cô và biển cả vô tận.

Ngay lúc Tiểu Viễn đang chuẩn bị hoảng sợ thì có ba bóng người xuất hiện trước mặt.

Người đàn ông cao lớn và người phụ nữ nhỏ nhắn quay lưng về phía cô, nghiêng người ra chỉ dẫn cho cô bé lùn và gầy.

——"Tiểu Viễn, bố mẹ ra ngoài đây, ở nhà một mình đừng nghịch linh tinh."

Tiếp theo là tiếng cửa bị khóa và bóng dáng của người đàn ông và người phụ nữ đang biến mất.

Tiểu Viễn ngồi xổm xuống, hồi tưởng lại, đây có lẽ là ký ức lúc ba tuổi của cô.

Khi cô ba tuổi, em gái đầu tiên của cô ra đời, cha mẹ cô trốn tránh cuộc điều tra dân số cho nên đến nhà một người họ hàng để sinh em gái. Khi lên ba, cô bị nhốt trong nhà một mình, mọi món đồ nguy hiểm đều bị lấy đi khỏi nhà, cô ở trong căn phòng ngủ nhỏ trống rỗng chơi đùa với đất cát. Mỗi ngày cảm thấy đói cô chỉ ăn chút đồ ăn trên bàn hoặc đồ ăn của mẹ chồng nhà bên cạnh mang qua cửa sổ. Đã hơn một năm không gặp mẹ, bố cô chỉ về thăm vài ngày một lần.

Có lần, mẹ chồng hàng xóm túm lấy bố cô đang mang đồ ăn về nhà nói với ông.

—— "Không biết vợ chồng mấy người bận việc gì mà không về thăm con. Nhìn đứa bé suốt ngày bên cửa sổ, thật đáng thương."

Bố nhìn lại bệ cửa sổ nơi Tiểu Viễn đang đứng, mỉm cười nói với bà .

——"Đứa trẻ này từ nhỏ đã lương thiện dễ nuôi, không khóc lóc cũng không gây rắc rối, không sao đâu, đứa nhỏ này rất hiểu chuyện."

Khi đó Tiểu Viễn hoàn toàn không biết ý của cha mình là gì, cô chỉ nghĩ rằng những đứa nhỏ của người khác chỉ cần khóc, họ sẽ được ôm ấp và mua nhiều thứ. Còn cô thì sao? Nếu cô cũng khóc, liệu bố mẹ có ở lại với cô không?

Vì vậy, lần tiếp theo khi bố về, Tiểu Viễn đã ôm lấy đùi bố, cố gắng nặn nước mắt không ngừng khóc. Đúng như dự đoán, lần này bô không rời đi ngay mà ôm cô, mua hai lát táo gai từ một cửa hàng nhỏ, sờ đầu cô rồi lại rời đi.

——"Nó thật sự có hiệu quả..."

Khi Tiểu Viễn còn nhỏ, cô đã nghĩ vui vẻ như vậy, mỗi lần nhìn thấy cha mình là cô đều bật khóc.

Thật tiếc là kể từ khi em gái chào đời, tiếng khóc không được chào đón một cách thoải mái nữa mà là sự ghê tởm.

Chỉ là đối với Tiểu Viễn, khóc đã trở thành thói quen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro