Chương 6 :Tương trợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bàn tay.

Tiểu Viễn có đôi bàn tay thăng trầm.

Các ngón tay bao phủ bởi vết chai, các đốt ngón tay hơi dày và thô. Mỗi khi ở cùng các bạn cùng lớp, cô luôn lén lút chắp tay sau lưng nhìn những dôi bàn tay trắng nõn và mềm mại của các bạn. Chỉ biết vụng trộm ghen tị.

Đây là cái giá cho sự trưởng thành.

Khi còn học cấp hai, trong khi những đứa trẻ khác đang phung phí tiền gia đình cho việc mua sắm quần áo mới , khoe đủ loại kẹp tóc đắt tiền lộng lẫy thì Tiểu Viễn được cha mẹ đưa đến thăm một nhà hàng nổi tiếng ở địa phương để trả tiền học việc cho một đầu bếp năm sao đã nghỉ hưu. Tiểu Viễn không xa lạ gì với người đầu bếp béo này. Năm năm trước, ông ấy đã chính miệng nói ra sẽ không nhận con gái làm đầu bếp, vì sức mạnh cánh tay của nữ nhân không thể đáp ứng được yêu cầu của một đầu bếp chuyên nghiệp.

Sau đó, Tiểu Viễn bắt đầu ngày đêm sống với tạ, mỗi ngày sau khi hoàn thành bài tập ở trường, đầu tiên cô phải tập xới cát bằng xẻng, hoặc lật liên tục chiếc chảo sắt bỏ đi để rèn luyện sức mạnh cổ tay. Lúc đầu, cô không cầm được bút vì căng cơ, buồn đến mức chỉ biết ôm tay vào chăn mà khóc nghẹn ngào, hôm sau vẫn đến lớp với quầng thâm dưới mắt. Sau này... dần dần cô cũng quen.

Phần thưởng cho nỗ lực này là sức mạnh thể chất và sức mạnh cánh tay không kém gì đàn ông, cũng như những vết chai thô ráp đầy sẹo lốm đốm.

Cô không thể phàn nàn cũng không bướng bỉnh, đây chính là con đường mà cha mẹ đã lựa chọn cho tương lai của cô. Xuất thân từ một gia đình nghèo, cô không thể đến trường chính quy để đào tạo nấu ăn nên phải nhờ đến những giáo viên nổi tiếng để dạy dỗ, cuối cùng cô đã thay thế ông ấy làm việc tại nhà hàng này. Dù đã định sẵn tương lai nhưng ai là người đã phong cô lên làm chị cả? Có những người thật kỳ lạ, dù gia đình rất nghèo nhưng lại thích sinh nhiều con, thậm chí rời bỏ quê hương để sống một cuộc sống hạnh phúc.

Ngay từ khi còn nhỏ, cô được rất nhiều người lớn đánh giá cao vì bản tính ngoan ngoãn. Những tính từ ngoan ngoãn, nó giống như một con rối , đó không phải là điều cô mong muốn.

Có lẽ...chỉ sau khi gặp Ace cô mới cảm thấy thực sự hạnh phúc , phải không? Những ngày này cô đã cười rất nhiều, như thể đang cố gắng bù đắp những gì đã nợ cô trong mười năm qua, niềm hạnh phúc thật khó tả, dù trước đây bọn họ chỉ là những người xa lạ...

"Này ,Này!"

Một giọng nói lớn đột ngột xuất hiện khiến Tiêu Viễn thoát khỏi dòng suy nghĩ, Einstein mở cửa cabin ra, vẻ mặt không kiên nhẫn, Tiêu Viễn rùng mình, run rẩy đưa tay ra: Tôi, tôi đây. "

"Hừ, đồ ăn còn lại trong bếp có thể dùng được bao nhiêu ngày? Tôi đang suy nghĩ có nên dừng lại ở hòn đảo tiếp theo hay không."

À... quên chưa nói, vì mấy ngày trước , trong một lần trò chuyện ngẫu hứng, biết được Einstein là hoa tiêu bị Ace giữ lại. Nói chính xác thì trước khi ra khơi , Ace hoàn toàn không cho rằng mình hoàn toàn không biết lộ trình của Grand Line, khi Einstein nhắc nhở, cậu ấy rốt cuộc nhận ra rằng mình dường như cần một hoa tiêu.

Thành thật mà nói , có thể sống sót đến được đây, Ace đúng là một thuyền trưởng rất may mắn...

"Sao lại ngơ ngác nữa rồi, đồ ngốc, mau nói cho tôi biết đi." Nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của Tiểu Viễn, Einstein sốt ruột đưa tay đánh vào đầu cô.

" Thật, thật xin lỗi." Tiểu Viễn rụt người lại, Einstein luôn tỏ ra rụt rè trước mặt Ace. Nhưng tại sao anh ta chỉ hung dữ với mình cô như vậy? "Einstein, chúng ta còn có thể trụ được nửa tháng..." Vật tư trên tàu đang còn rất đầy đủ, hơn nữa cái lạnh ở khu vực này làm lương thực có thể bảo quản được lâu hơn.

"...Hừm, còn khoảng 10 ngày nữa cho đến khi chúng ta đến hòn đảo tiếp theo, vì vậy chúng ta không cần phải dừng lại ở hòn đảo kế tiếp." Einstein thở phào nhẹ nhõm.

"Xin lỗi nhưng mà... hòn đảo kế tiếp có chuyện gì à?" Sau khi lấy hết can đảm để nói chuyện, Tiểu Viễn thử bắt chuyện với anh. Dù sao hắn cũng là người được Ace công nhận, vì tương lai, Tiêu Viễn muốn cùng hắn có quan hệ tốt.

"..." Einstein run rẩy, không khí xung quanh dường như ngưng tụ lại. Hắn nhếch môi, trong giọng điệu có chút chán ghét: "Hừ, nghe nói phát hiện ra kho báu, cho nên hải tặc gần đó đều đổ xô đổ bộ vào."

"Vậy à..." Nhiều tên hải tặc nói rằng chúng rất nguy hiểm. Ace không thể biết về vấn đề này. Tên đó...

"Cậu đang nói về kho báu à~?"

Ace xuất hiện phía sau Einstein với nụ cười và đặt tay lên vai anh. "Thú vị ~ chúng ta đi đi."

Tiểu Viễn thở dài,cậu ấy ... thực sự rất tò mò.

"Ace! Ở đó cực kỳ nguy hiểm! Thậm chí còn có cả những tên hải tặc đến từ Tân Thế giới!"

"Tôi biết ~ Nhưng như vậy mới gọi là phiêu lưu chứ. Những ngày như thế này thật là nhàm chán~" Vẻ mặt của Ace có chút mong đợi.

Einstein cau mày nhìn Ace vài phút, thấy cậu ta vẫn không dao động, cuối cùng cũng hạ vai, cam chịu thay đổi lộ trình.

Anh ta từ bỏ dễ dàng như vậy à? Trong ấn tượng của Tiêu Viễn, Einstein luôn là người rất biết lo nghĩ, vậy mà lần này anh ta thực sự đã thỏa hiệp với Ace đi đến một nơi nguy hiểm. " Einstein...?Chúng ta thật sự sẽ đi đến đó sao?"

Liếc nhìn cô, Einstein ném cho cô một ánh mắt nhìn đồ ngốc: "Hừ, Là hoa tiêu, tôi có nghĩa vụ phải đưa thuyền trưởng của mình đến nơi cậu ta muốn đến."

Nghe được lời này kiên trì giống như một lời thề, Tiêu Viễn vẫn không hiểu.

Con người ở đây rất kỳ lạ, bị ám ảnh bởi một số điều kỳ lạ, giống như Ace khao khát biển cả đến mức liều mạng. Tiểu Viễn chưa bao giờ có loại ý thức này, thậm chí chưa từng nghĩ tới. Trong thế kỷ 21 hòa bình và bình yên, nếu nói ra những điều như vậy, sẽ chỉ bị coi là kẻ ngốc. Giờ thì sao? Tại sao cô lại muốn đi cùng Ace cho đến tận bây giờ? Cho dù biết nguy hiểm, cũng không có ý nghĩ rời đi...

Cô càng ngày càng bối rối, từ sau khi dấn thân vào thế giới này, ngay cả tính cách của cô cũng bắt đầu thoát khỏi tầm hiểu biết của bản thân cô...

Tiêu Viễn đang trầm tư không nhận ra sự thay đổi của thời tiết, khi cảm thấy có gì đó kỳ lạ, thân tàu đã theo thủy triều rung chuyển dữ dội, Tiểu Viễn theo phản xạ nắm lấy lan can bên cạnh, nhanh chóng quấn tứ chi quanh đó, Ace, cách đó không xa, dường như không cảm thấy chút nguy hiểm nào, trong cơn gió mạnh cậu ấy vẫn đứng đó, reo hò vui vẻ.

Với một tiếng động vang lên, chiếc cốc trong tay Einstein chuẩn xác rơi và đầu Ace. Khuôn mặt đã méo mó vì tức giận: "Đồ ngốc!! Chúng ta gặp phải bão rồi. Chiếc thuyền này chắc chắn sẽ không thể trụ vững được! Còn không mau đi không lấy gỗ hay vật thể nào có thể nổi buộc nó vào cơ thể của mình và nhảy ra khỏi thuyền đi!!"

Nguy hiểm ập đến quá nhanh khiến Tiểu Viễn vốn luôn sống trong hòa bình không kịp phản ứng, khi Aiin đã cầm tấm ván trong tay nhảy ra khỏi thuyền, cô vẫn đang nắm lấy lan can lắc lư một cách ngu ngốc. Nhìn xoáy nước trước mặt, nỗi sợ hãi dâng trào đến tận đáy, khiến bộ não không thể hoạt động được nữa. Tất cả những gì cô có thể nghĩ là mình phải làm gì bây giờ.

Một hơi thở quen thuộc bao quanh cô, Ace cầm lấy thùng rượu rỗng, nắm lấy cổ áo Tiểu Viễn ném cô vào thùng, dùng dây trói quanh eo bản thân rồi cùng cô nhảy xuống biển. Động tác lưu loát chỉ trong một hơi thở đã hoàn thành, trong khoảng thời gian này, thiếu niên cũng cùng tuổi cô mỉm cười an ủi vỗ vỗ gò má Tiêu Viễn, lộ ra vẻ trầm tĩnh hơn tuổi.

Vòng xoáy vẫn đang tiếp diễn, con tàu mà họ cưỡi trên đó đã bị hút vào đáy xoáy nước bị sóng ầm ầm đập nát thành từng mảnh. Ba người lênh đênh giữa vòng xoáy, từ từ chầm rãi, trái tim như muốn nghẹn lại, không biết qua bao lâu, vòng xoáy bắt đầu đổi hướng, họ cũng từ từ nổi lên.

Khi mặt trời lặn về phía tây và những tia nắng lấp đầy đường chân trời, biển cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Tiêu Viễn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, toàn thân ngã xuống, rơi vào thùng rượu, Ace bên cạnh vẫn mỉm cười nhìn cô, vẻ mặt thoải mái, cơ thể cậu ấy sưng tấy với những vết phồng rộp. Đầu ngón tay đang ôm chặt chiếc thùng cũng đông cứng lại, mang một màu sắc khủng khiếp, Lúc này Tiểu Viễn mới phát hiện thùng rượu mình đang ở không có nước, người đàn ông trước mặt , mỗi khi nước biển chuẩn bị xô vào thùng, cậu ấy sẽ dùng tay nhấc nó lên đúng lúc , xây nên một bức tường bằng xương bằng thịt của mình.

"Ace..."

Nghe được giọng nói như sáp của cô, Ace mỉm cười xoa xoa mái tóc ướt của cô: "Ngoạn mục và thú vị quá đúng không, lần này Tiểu Viễn đã làm rất tốt, cậu thậm chí còn không khóc." Nếu không, có lẽ, cậu ấy cũng sẽ trở nên hoảng loạn.

"Ace..." Cô thậm chí không thể nói lời xin lỗi chỉ biết cảm ơn dưới nụ cười của mình. Cuối cùng, vẫn là cậu ấy... "Ace, cậu có lạnh không...?"

"A! Hình như, có chút lạnh... haaaa, lạnh thật đó!" Chợt nhận ra Ace chỉ mặc quần áo mỏng manh đang run rẩy trong nước, Tiểu Viễn không khỏi cố ý mỉm cười .

Đôi chân tê dại của cô cố gắng đứng dậy trong xô, đôi bàn tay không ấm áp lắm của cô bám lấy quàng qua cổ chàng trai.

Hiếm khi không ngượng ngùng, Tiểu Viễn vùi mình vào cổ cậu, nhỏ giọng nói: "Như thế này có ấm hơn chút nào không?"

"...À." Chỉ một cái ôm thôi cũng khiến anh cảm thấy ấm áp không thể giải thích được.

Khi mặt trời lặn và mây đỏ che phủ biển, đôi nam nữ dịu dàng ôm nhau.

Đằng xa...

"Có nhầm không vậy! Tôi cũng lạnh này! Ngoài kia còn cô gái dễ thương nào không!!" Einstein, tôi cũng là một anh chàng đẹp trai này! !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro