Chap 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bị Doflamingo dùng tơ bắt đi, Kotori hiện đang ngồi đơ bên cạnh hắn, kèm theo nụ cười cực ngu khiến bất cứ ai nhìn vào cũng muốn tát một phát cho tỉnh táo. Nó chưa xác định được nó đang ngồi đâu và chuyện gì đang diễn ra, não của nó tự nhiên ngừng nhảy số các bác ạ!

Bàn bạc với Trebol xong xuôi, hắn quay sang bên cạnh nhìn liền bắt gặp gương mặt đang nghệt ra trông rất dễ thương, véo má nó một cái làm nó từ trên cành cây đánh cờ đàm đạo với Khổng Tử trở về hiện thực. Ngơ ngơ nhìn Doflamingo hỏi ngu:

"Ô! Doffy-san nói chuyện xong rồi ạ?"

"Ta đã bàn xong với Trebol rồi, một chút nữa là bọn Law cùng Mũ Rơm sẽ đến đây, em nhớ ngồi im ở chỗ này cho ta, đừng có mà nghĩ tới việc chạy ra khỏi nơi này"

"Em biết rồi mà, em không có chạy đi đâu" Nó bĩu môi hờn dỗi "Em chỉ là trốn đi thôi à"

Không để cho hắn kịp xử lí thông tin mới được phát ngôn ra, nó đã dùng hết sức bình sinh mở ảo cảnh ra, thành công vô hiệu hoá năng lực của tất cả những tên trái ác quỷ bên trong này. Trước lúc bay đi, nó còn tinh nghịch lè lưỡi trêu chọc:

"Tôi là tôi hơn mấy người ở đầu óc đó, phải biết giả ngu để trốn đấy nhé"

Mặc kệ phía đằng sau đang la hét om tỏi lên, nó vẫn mặc kệ tất cả bay một mạch xuống tầng 4. Các chị em ơi tôi tới đây!!!





Phía dưới tầng 4, Rebecca đã đoàn tụ được với người cha của mình, Kyros, bên hai vợ chồng nào đó, Law được thoát khỏi cái còng tay liền quăng một mớ cẩu lương siêu chất lượng vào mặt Inari, hai chàng trai kia thì không nói chứ cô đã nhanh trí mỗi tay một con sên chụp lia lịa luôn rồi kia kìa!

Sau khi xác định được khoảng cách sức mạnh của bản thân với Doflamingo, Kyros đành phải nhường công việc hạ bệ cho đôi phu phu Lawlu giải quyết. Đúng cái lúc mà hai con người kia quay người bước đi thì phía trên Kotori rơi xuống và tiếp đất ngay lên con đồng đội của mình.

"Ô! Mọi người hả? Vẫn bình an chứ?"

"Tiên sư bố con điên này nữa, sao mày lại từ bên trên trời bay xuống hả?" Inari gắt gỏng kêu trời la đất.

"À! Tao bị Doffy-san bắt lên trên đỉnh cung điện kia kìa" Đánh mặt lên phía bên trên "May mà tao dựng ảo cảnh nên mới trốn được đó"

"Biết là tốt rồi nhưng mà..." Cô bất lực "Mày có xuống ngay không hả? Nặng như một con lợn luôn ấy!!!"

Tiếng hét kinh thiên động địa của cô khiến nó cười trừ, nhanh chóng nhảy ra giúp cô gái xấu số nằm bẹp dí dưới đất lấy lại không khí. Một lúc sau, Law cùng Luffy tạm biệt bọn họ để đi đến hoàng cung, trước đó cả hai đã ngỏ lời muốn Kotori đi cùng nhưng nó lại từ chối, bảo rằng nó không muốn đối đầu với vị ân nhân đã giúp đỡ nó vào ngày đầu tiên ra khơi, hai người cũng đành bất lực mà di chuyển vào bên trong cung điện bằng năng lực của trái Ope Ope no Mi.

"Kotori, tao không có nghĩ mày sẽ thiện lương như vậy đâu, mày chính là đang tính toán cái gì vậy?" Cô đi đến bên cạnh nó, đôi mắt sắc lạnh nhìn người bạn thân khó đoán, dù cô đã là bạn thân của nó từ khi còn nhỏ nhưng chưa lần nào cô hiểu được suy nghĩ của nó một lần nào.

"Tao đâu có toan tính gì đâu" Nó nở nụ cười giả nhân giả nghĩa "Nếu như tao không thể đánh trực tiếp, vẫn có thể gián tiếp gây thương tổn được mà"





Bên phía hai vợ chồng nhà kia, may mà có Ussop giúp đỡ nên mới một mạch chạy lên phía bên trên đỉnh hoàng cưng được. Đối diện hai người chính là thiếu chủ của gia tộc Donquixote, Doflamingo, và chỉ huy cấp cao Trebol.

Sau một vài lời châm chọc cùng khiêu khích, đối với một người thẳng thắn không thèm suy nghĩ như Luffy thì chắc chắn là không chịu đựng được rồi. Cơ mà Law cũng thuộc dạng thê nô cơ, miệng quát mắng thế thôi chứ cơ thể vẫn làm theo lời vợ nói, hoán đổi vị trí của Doflamingo với bản thân cho vợ đánh còn bản thân thì chém tên Trebol. Vỗ tay cho sự ăn ý của hai vợ chồng này nào!

Cơ mà kế dương đông kích tây này không hiệu quả được bao lâu, bằng chứng là cả hai ngay lập tức bị áp đảo rất nhanh chóng, cộng thêm Bellamy bị điều khiển nữa thì lại càng chật vật hơn trước khá nhiều.





"Mày vừa nói cái gì? Gián tiếp gây thương tổn?"

"Hạ một người có rất nhiều cách đấy Nari, mày nên học hỏi những cách không để lại dấu vết như thế này đi..."

Khi Doflamingo cưa mất bên tay phải của Law, hai bóng hình nhỏ nhắn lao đến đâm một nhát kiếm vào hai bên bụng của hắn

"Mày có muốn hiểu vì sao con người tụi mình lại cao cấp không?"

Hai cô gái với ánh mắt sắc bén nhìn kẻ thì trước mắt, thanh kiếm đen tuyền như màn đêm và cây thương xanh nhẹ nhàng như màu trời trong xanh, cả hai đều dính máu tươi của kẻ địch.

"Vì chúng ta có trí tuệ, và nó cần được phải dùng đúng chỗ, ví dụ như bây giờ chẳng hạn"

Phía bên kia là một mảnh bất ngờ, nhất là Doflamingo, hắn thực sự không thể ngờ đến sẽ có hai con rối của Kotori ở đây, càng không nghĩ đến nó sẽ động thủ với hắn.

"Kotori, em dám!!!"

"Chuyện chúng tôi đâm ngài không phải do chủ nhân" " Kotori" lạnh lùng nắm chặt thương trong tay.

"Đúng vậy, con rối chúng tôi chính là có suy nghĩ riêng của bản thân, cho nên ngài đừng hiểu lầm chủ nhân nhé" ' Kotori ' nhẹ nhàng nở nụ cười.

Hắc tuyến trên mặt hắn giảm đi một chút khi biết nó không có ý gây thương tổn cho hắn.

Cả hai vào tư thế chiến đấu, vũ khí nắm chắc trên tay, lao thân mình về phía trước nhằm cầm chân Thiên Dạ Xoa, giết thời gian cho hai người quyết định của cả đất nước này.

Hai Kotori kia nhanh chóng cầm chân Doflamingo, Law đã dễ đang chém được Trebol nhưng không may là hắn đã phát nổ. Luffy ném Law xuống tầng 4 để bọn Robin phía dưới đấy bảo vệ, cậu cũng bảo cả hai bạn phân thân xuống dưới đó để một mình cậu xử lí Doflamingo. Các phân thân đều nghe lệnh và chở về với Kotori chính chủ.

Hiện tại lồng chim đang bắt đầu thu hẹp dần với tốc độ chậm, Luffy đã chuyển sang Gear 4 đập ngài hồng hạc tả tơi hoa lá rồi, Kohaku bay đến đồi hoa hướng dương, vui vẻ thông báo là đã phá hủy thành công nhà máy SMILE, y báo rằng họ sẽ lợi dụng nhà máy này để làm chậm tốc độ của lồng chim thu hẹp lại.

"Tori, phải làm gì bây giờ?" Inari hấp tấp hỏi.

Bỏ qua tâm trạng thấp thỏm lo âu của người bạn thân, mặt của Kotori cơ hồ đang tính toán gì đó, nó phất tay áo ra lệnh:

"Inari, mày ở lại đây bảo vệ mọi người, Haku-nii mau chóng chạy đến chỗ của Luffy-nii-san, đưa anh ấy đi ngay khi hết haki, mau nhanh lên"

Nói rồi nó mặc kệ hai người họ mà vỗ cánh bay đi, y vỗ vai tiếp chút động lực cho cô sau đó cũng đuổi đến chỗ của Luffy.





Luffy đánh trực diện vào Doflamingo khiến hắn bay thẳng vào đồi Hoa Hướng Dương, còn bị gắn bẹp dí nữa cơ. Dân chúng thì tưởng hắn bị đánh bại liền hô hào vui sướng, nhưng mà bẻ bánh lái đã là nghề của Doflamingo rồi, bằng chứng chính là chiếc lồng không hề biến mất đi, đồng nghĩa với việc hắn chưa bị đánh bại hoàn toàn. Cơ mà tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, lại đúng cái lúc Luffy cạn hết haki mới hay các cô ạ!

Nhưng Luffy là ai? Là main của thế giới này đấy, may mắn là lúc đó Gats đã đến cùng các đấu sĩ trong đấu trường cầm chân Doflamingo, kéo dài 10 phút để cậu hồi phục haki. Từ phía toà nhà bên kia, Burgess nhảy thẳng sang vung dao hòng lấy được trái Gomu Gomu no Mi, Sabo lao ra như một vị thần chặn đánh gã giúp cho nhóm giết thời gian chạy đi.

"Luffy-san!!!"

Phía đằng sau, Kohaku cuối cùng cũng chạy đến nơi, y xin cho chạy cùng để bảo vệ Lufy, và đương nhiên là Gats đâu có ngu, có thêm một con quái vật như vậy đi theo bảo kê chẳng phải là phúc tám đời luôn rồi à?

Phía trên cao, Kotori quét mắt toàn bộ đất nước, ở trên đây nó có thể nhìn thấy được hết, người dân thì cố gắng chạy trốn, các đấu sĩ chật vật cầm chân Doflamingo, những kẻ tai to mặt lớn cùng nhau góp sức khống chế lực đẩy của lồng chim. Hít một hơi thật sâu, nó dang rộng hai tay ra, từ trong lòng bàn tay xuất hiện những con bướm tím đen lẫn lộn.

"Mới tập gần đây thôi mà không ngờ lại phải dùng các người vào trường hợp bất đắc kì tử thế này...thật có lỗi quá"

Vì những con bướm ấy không quá lớn, vừa khít chui qua các lỗ hổng giữa lồng chim và bay ra ngoài, chúng tập trung lại thành nhóm ở bốn phía xung quanh hòn đảo. Kotori tinh nghịch nở nụ cười rất đểu cáng, nhìn như kiểu đang bốc phốt ai đó ấy.

"Âm Vực Quỷ Thủ"

Hai tay nó chắp lại, tựa như đang kết ấn vậy.

"Khai!"

Từ bốn nhóm tập kết ấy xuất hiện bốn cánh tay to lớn tím đen, chúng nắm chặt lấy bốn góc của lồng chim khiến nó gần như ngừng thu hẹp lại. Sự xuất hiện của bốn cánh tay khổng lồ ấy đã dọa sợ tất cả mọi người đang có mặt tại Dressrosa.

"Cái quái gì thế kia?!!"

Kotori cảm thấy bản thân sắp cười đến sảng luôn rồi, nhưng mà phải thật bình tĩnh, bình tĩnh tạo nên sự quý sờ tộc. Nói thật là nhìn gương mặt tái xanh tái tím, có người còn bất ngờ đến độ lòi con mắt ra chọc cho nó suýt nữa là cười lăn cười bò.

Vì phải chống đỡ khối lượng sức mạnh quá lớn nên hiện tại trán nó đã lấm tấm mồ hôi rồi, thầm than 10 phút mau chóng trôi qua thật mau đi. Hình ảnh một cô bé nhỏ nhắn cu te hột me đang cầm cự cho cả đất nước đã lọt vào mắt rất nhiều người dân vô tình nhìn lên trên, tiếng nói lớn của mọi người cư nhiên lọt tai phe đội nhà, người hét lớn nhất lại là Ba tô lòng mề.

"Oa!!! Kotori-senpai!!! Ngầu chết em rồi!!!"

"Tori!!!" Inari đứng trên đồi hoa hướng dương lo lắng ngước mắt nhìn nó.

"Luffy-nii-san!!! Mau mau hồi phục đi, lồng chim cứ để em lo!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro